Chu lão đại và Chu lão nhị nhanh chóng về nhà, trên người Chu lão đại toàn là mồ hôi mà hắn cũng không vội lau:

- Mẹ, trong nhà xảy ra chuyện gì?

Trúc Lan có chút lúng túng, Vương gia còn chưa lộ ra, cô cũng không thể bảo là đi thu mua cải thảo được. Nhất thời, cô thật sự không biết nên giải thích thế nào. Chu Thư Nhân càng cười tươi hơn, từ lúc đi đến cổ đại tới nay, Trúc Lan chưa mắc một sai lầm nào, đây là lần đầu tiên anh thấy dáng vẻ túng quẫn của cô, anh khẽ ho lên:

- Mẹ của các con đang nghĩ tới chuyện mua bò, cho nên vội vàng gọi hai con về cùng nhau bàn bạc.

Chu lão nhị ngẩng đầu nhìn thoáng qua cha, suýt nữa thì trợn trắng mắt. Mua trâu cũng do chính cha đề nghị, cha đang giúp mẹ giải vây thì có!

Chu lão đại vốn không thông minh cũng sững sờ. Cha! Cha có thể tìm một lý do nào đó có sức thuyết phục hơn không? Hay là cứ nói mẹ nhớ bọn họ cũng được!

Sắc mặt Trúc Lan đỏ ửng, không dám nhìn vào đôi mắt chứa đầy ẩn ý của hai đứa con, cô nói với Lý thị:

- Con đi hỏi thăm thử xem rốt cuộc Tam Nha làm gì để kiếm ra tiền.

Lý thị rất thích việc này, nàng ta không hề cảm thấy bản thân đang bị đuổi khéo, hấp tấp chạy đi, cứ sợ tới trễ sẽ hết cuộc vui. Chớp mắt một cái, đã không thấy bóng dáng nàng ta đâu nữa.

Chu lão đại ngượng ngùng nói:

- … Mẹ, sau này có việc vặt gì mẹ cứ sai Lý thị đi làm, nàng ta chạy nhanh thật đấy!

Trúc Lan: - … Ừm!

Chu Thư Nhân và hai đứa con trai đi vào trong phòng, anh không phải đơn thuần muốn giải vây cho Trúc Lan, anh đã suy nghĩ đến chuyện mua bò lâu rồi. Đi mượn không phải là cách, mỗi lần mượn khá tốn kém, dựa theo số lần nhà họ phải dùng đến bò thì mua hẳn một con bò sẽ có lời hơn. Nếu mua một cặp bò bê, thì chờ sang năm nuôi tốt có thể lấy lại được vốn.

Trúc Lan không có theo vào, cô đang ngồi chờ Lý thị. Lý thị trở lại rất nhanh, chạy qua chạy lại mấy bận mà không hụt hơi, nói:

- Mẹ, kim chi á! Tam Nha làm kim chi bằng cải thảo ngâm, con có nếm thử một miếng, cay cay kích thích vị giác, rất ngon!

Trúc Lan: - … Là mọi người đều nếm thử, hay là một mình con nếm thử thôi?

Đừng có chuốc thêm thù oán lên trên đầu mình!

Lý thị nhớ lại hương vị, nói:

- Mọi người đều nếm thử ạ! Con tới quá trễ, cho con nếm thêm một miếng là con biết được bên trong có gì. Tiếc là Vương Trương thị giật lại cả rồi.

Trúc Lan tin chắc Lý thị có thể nghiên cứu ra được, kim chi thật sự không chứa quá nhiều hàm lượng kỹ thuật, không mất quá nhiều thời gian để một người nấu ăn giỏi mày mò ra được cách làm, không thể làm ăn lâu dài. Cô xoay người vào nhà, nói:

- Tam Nha mò ra cách làm kim chi, Lý thị ăn xong khen ngon. Tam Nha bán được không ít tiền, có thể nhận ra kim chi rất được ưa chuộng. Nhà ta tranh thủ mọi người còn chưa bắt kịp xu hướng, Lão đại và Lão nhị đi tới mấy thôn gần đây thu mua càng nhiều cải thảo càng tốt, nói không chừng sẽ có một ngày cải thảo lên giá đó.

Đầu óc Chu lão nhị nảy số rất nhanh:

- Mẹ, con và Đại ca lập tức đi ngay!

Chu Thư Nhân nói:

- Đây là khoản thu nhất thời, các con nhớ là một khi một cân cải thảo vượt qua một văn tiền thì không cần mua nữa. Số tiền kiếm được lần này, một nửa bỏ vào quỹ chung, một nửa còn lại các con tự chia rồi giữ lại cho mình.

Chu lão đại không lên tiếng phản bác, ai cũng hy vọng trong tay có chút tiền riêng, tiền riêng “hợp pháp” mà còn không lấy thì đúng là kẻ ngu ngốc.

Trúc Lan thấy Lý thị không ngừng nhích lại gần mình, hỏi:

- Muốn gì thì cứ nói thẳng ra!

Lý thị mỉm cười nịnh nọt:

- Mẹ, nhà mẹ của con có được không ạ?

Cho dù cả nhà Trúc Lan tài giỏi đến đâu cũng không thể nào ôm hết, quanh đây có rất nhiều thôn:

- Con qua đó nói với họ một tiếng đi!

Hai mắt Lý thị đỏ hoe, mặc dù mẹ chồng luôn mắng nàng ta, thế nhưng đối xử với nàng ta rất tốt. Không hề mắng mỏ nàng ta là kẻ ăn cây táo rào cây sung:

- Mẹ… mẹ tốt quá à! ( truyện trên app T Y T )

Trúc Lan không khỏi run lên, nổi cả da gà:

- Đừng có học theo Triệu thị! Mau thu lại nước mắt của con đi!

Bộ thấy bôi nhọ cô chưa đủ thảm hay sao? Cô nhìn mà thấy đau thận hết sức!

Chu Thư Nhân gọi hai huynh đệ cầm tiền sắp sửa ra ngoài lại, nói:

- Các con tiện đường ghé ngang nói cho nhà cậu của các con một tiếng, kiếm không được nhiều, nhưng cũng có thể cải thiện bữa ăn chút đỉnh.

Chu lão đại đáp: - Dạ cha!

Lúc Lý thị quay về, nàng ta mang theo tin tức không tốt:

- Mẹ, con thấy trong thôn cũng có vài nhà đang đi thu mua cải thảo.

Trúc Lan thầm nói, quả nhiên không nên xem thường người xưa, vẫn có không ít người rất thông minh. Chuyện xấu duy nhất trong thôn chính là không thể giữ được bí mật, không lâu sau đó nhà nhà bắt đầu đi thu cải thảo, mới có một ngày giá bán cải thảo đã tăng vọt lên một văn tiền một cân rồi, gấp bốn lần so với hồi năm ngoài. Trước đó Chu Thư Nhân có dặn, vả lại nhà Trúc Lan là những người đi đầu tiên, cho nên bỏ ra số vốn ít nhất ch3 khoảng ba lượng bạc. Tước bớt lá cải bị hỏng rồi đem bán lại, thu được mười lượng mang về, một ngày một đêm lời tới bảy lượng.

Kim chi không có quá nhiều kỹ thuật cao siêu, tất nhiên không thể bán giá quá cao. Thương nhân thu mua món ăn với giá 1.2 văn tiền, bây giờ cải thảo vượt qua 1 văn tiền, bỏ tiền vốn ra còn bị lỗ nữa. Chu Thư Nhân tính toán như thần khiến hai đứa con trai được mở rộng tầm mắt, càng ngày càng cảm thấy cha mình sâu không lường được, chút lòng riêng cũng tan biến theo đó.

Trúc Lan chia bạc cho hai đứa con, bởi vì vui vẻ, cho nên cô còn cho con trai thứ ba, con trai út và con gái nhỏ mỗi người 10 văn tiền. Sau khi Lý thị có tiền, nàng ta không nghĩ về cải thảo nữa, bắt đầu tự mình pha chế gia vị, cả ngày làm hỏng rất nhiều ớt bột.

Lúc sắp tới giờ cơm chiều, Trúc Lan đi lấy ngũ cốc cho Lý thị nấu, Vương Như lại đến, trên người còn dính rơm rạ, chắc là lén lút chuồn ra. Khúc mắc giữa Tuyết Hàm và Vương Như càng ngày càng sâu, vẻ mặt Tuyết Hàm hờ hững, nói:

- Mẹ, Tam Nha tới tìm mẹ đấy!

Trong lòng Trúc Lan chắc mẩm không phải chuyện tốt, nhà đầu tiên bán hết cải thảo là Chu gia, Vương Như không hận mới là lạ đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play