Trúc Lan suy nghĩ thông suốt cũng không vướng bận gì nữa, cô cười:

- Tôi không sao mà!

Buổi trưa, Chu gia làm món cải thảo xào đậu hũ, thịt heo hầm khoai tây, chừa đủ phần trong nhà ăn, còn lại mang cho những người làm việc ngoài đồng. Chu lão nhị tìm được bốn người thành thật không dùng mánh lới, làm việc quần quật cả ngày chẳng hề nghỉ ngơi, lúa nước kéo về chất đống ngay ngắn, sau khi thu hoạch xong mới xay xát một thể.

Giờ ăn cơm tối, Vương gia thật sự có chuyện. Tiếng gào khóc to đến mức ở cách nửa thôn cũng có thể nghe được, Trúc Lan không còn tâm trạng ăn uống gì nữa, trong lòng bồi hồi, đứa nhỏ này đã được định sẵn là không được chào đời rồi. Chu Thư Nhân vẫn luôn để ý Trúc Lan, không phải là anh nhẫn tâm, mà là không ai trong hai người họ có thể giúp được, đây là vấn đề của nhà nguyên thân.

Bữa tối kết thúc qua loa, tiếng khóc bên nhà Vương gia cũng dứt. Suốt buổi tối đó Trúc Lan ngủ không yên giấc, Chu Thư Nhân chăm chú nhìn cô, cuối cùng kéo người vào lòng, khe khẽ vỗ về một hồi Trúc Lan mới hơi an ổn. Chu Thư Nhân cười nhẹ, rồi cũng nhắm hai mắt lại.

Sáng sớm hôm sau, Trúc Lan thức dậy không thấy Chu Thư Nhân đâu cả. Cô sững sờ một lúc mới sực nhớ ra là anh đi xem bẫy chim. Chờ cô rửa mặt xong, Chu Thư Nhân và bốn đứa con trai cũng đã trở về với vẻ mặt hồ hởi.

Đứa con trai út Chu Xương Trí reo lên:

- Mẹ, cha bẫy được gà rừng rồi, có tới năm con gà rừng, và một con thỏ.

Hiếm khi Trúc Lan nhìn thấy Xương Trí luôn ra vẻ trưởng thành có lúc hoạt bát thế này, đồng thời cũng đã thấy được gà rừng, hai con trống ba con mái, còn có một con thỏ xám béo ú. Cô hỏi: ( truyện đăng trên app TᎽT )

- Gà rừng dễ bẫy vậy sao? Cả đêm bẫy được tận năm con à?

Chu Thư Nhân giải thích:

- Mấy ngày nay gà rừng ăn thóc không phát hiện ra nguy hiểm, cho nên mới dễ sa bẫy. Tối nay có khi sẽ không mắc bẫy nữa đâu.

Chu lão đại tỏ vẻ tiếc nuối, nói:

- Có mấy cái bẫy bị phá mất rồi, nếu không đã bắt được nhiều gà hơn.

Con trai thứ ba Chu Xương Liêm đang trong tuổi ăn tuổi lớn, chỉ nghĩ đến ăn:

- Mẹ, tối nay hầm hai con gà rừng có đủ ăn không?

Trúc Lan vui vẻ, gà rừng không tốn tiền mua, cô nhoẻn miệng cười đáp lại:

- Thịt hết gà rừng, còn con thỏ thì giữ lại nuôi. Khi nào có dịp mang nó đến nhà ông ngoại các con.

Trong lòng Chu lão đại run run, hắn thấy đau lòng:

- Mẹ, năm con nhiều lắm!

Trúc Lan duỗi tay áng chừng gà rừng, rồi bóp vào thân gà rừng, mập thì có mập nhưng không to bằng gà nhà, đám gà rừng này không có bao nhiêu thịt.

- Không nhiều, cứ làm theo Xương Liêm nói, hôm nay ăn hết, bồi bổ chút xíu sau vụ thu vậy.

Chu Xương Liêm đứng thẳng sống lưng, hắn cũng có quyền đưa ra ý kiến, cảm thấy bản thân được coi trọng: - Cảm ơn mẹ!

Trúc Lan bật cười, suy cho cùng vẫn còn là một đứa con nít, luôn hy vọng được người lớn để ý.

Ăn xong bữa sáng, ba người được thuê cũng đến làm việc. Thức ăn của nhà Trúc Lan không tệ, khi họ vào sân còn rất nhiệt tình gọi Trúc Lan là “thím”, cảm kích Trúc Lan tốt bụng cho thêm thịt trong bữa ăn. Trúc Lan nghe Lão Nhị kể, bọn họ chỉ ăn một nửa bữa trưa, để dành một nửa mang về, đều tại cái nghèo! Thiếu mỗi Vương lão tứ thôi, Vương gia xảy ra chuyện lớn đã đồn khắp thôn, ba người có mặt đang nghĩ hay là giới thiệu người nhà của mình tới thay, thì Vương lão tứ đi đến.

Trúc Lan kinh ngạc, nhưng vẫn khách khí hỏi thăm:

- Vợ của ngươi không sao chứ?

Tối qua Vương lão tứ ngủ không ngon giấc, trong lòng vẫn còn ngổn ngang:

- Nhắc tới thì phải cảm ơn chú thím, giữ được đứa trẻ rồi ạ!

Trúc Lan ngơ ngác:

- Sao lại cảm ơn ta chứ? Chúng ta cũng có giúp được gì đâu.

Vương lão tứ nói với vẻ cảm kích:

- Mấy ngày qua làm việc ở nhà thím để dành được mười mấy văn tiền, đủ để mua thuốc an thai, cho nên mới giữ được đứa nhỏ.

Trong lòng Vương lão tứ căm phẫn, hôm qua mẹ của hắn ta sống chết không chịu cho tiền chỉ vì nghĩ rằng đứa nhỏ đã chết. May mà hắn ta thấy không cam tâm, trong tay lại có chút tiền, không thì thật sự không giữ được đứa trẻ rồi.

Trúc Lan giật mình, ấy vậy mà có cả cú cua khét lẹt thế này nữa, nói:

- Giữ được đứa trẻ thì tốt quá rồi, hai vợ chồng ngươi cũng phải cẩn thận một chút.

Cô ngừng một chút, cuối cùng nghe theo trái tim nhắc nhở:

- Nhà ngươi có nhiều ruộng đất, vậy mà để mấy cô nương chịu thiệt thòi đủ thứ. Suy cho cùng cũng là còn của các ngươi, nên thương một chút.

Nhất là con gái lớn, nàng ta làm việc nhiều nhất, đứa trẻ mười mấy tuổi mà trông cứ như chưa đến mười tuổi.

Vương lão tứ giận lắm, hắn ta giận mẹ, giận mấy người huynh đệ nói mát:

- Hôm nay mấy đứa con gái không ra đồng nữa, công việc ngoài đó để cho mấy huynh đệ làm rồi.

Trúc Lan và Chu Thư Nhân đưa mắt nhìn nhau. Vương lão tứ thay đổi, không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu nữa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play