Trúc Lan chưa từng nhìn thấy thu hoạch vụ thu, quét mắt qua các tin tức ở thời hiện đại, chỉ thấy toàn là được cơ giới hoá không dùng sức người bao nhiêu. Cô thật sự rất tò mò, muốn tự mình ra ruộng xem. Cũng không biết có phải là vì cô đã dần dần thích nghi được với thân thể này hay không mà cô nhớ rất rõ ràng những nhân vật và sự kiện lớn, ngoại trừ khá nhiều việc nhỏ có hơi mơ hồ.
Trúc Lan hỏi Chu Thư Nhân:
- Anh có muốn đi xem không?
Chu Thư Nhân vốn không muốn đi, anh không tò mò tẹo nào, bởi vì gần cô nhi viện có một ruộng lúa, anh từng thấy rồi, thế nhưng đứng trước đôi mắt sáng lấp lánh của Trúc Lan, lời tới cửa miệng bị nuốt trở vào. Anh đặt sách xuống, đáp: - Được.
Trúc Lan lấy lượng lương thực dùng cho bữa trưa rồi giao cho Lý thị, còn đưa thêm mấy văn tiền bảo Lý thị đi mua đậu hũ và thịt. Sau đó mới cùng Chu Thư Nhân đi ra ngoài ruộng.
Thôn Chu gia nằm ở phương Bắc, lá cây đang độ ngả vàng, cảnh sắc khắp vùng núi non đặc biệt xinh đẹp. Chỉ có vợ chồng Trúc Lan là có tâm trạng thưởng thức mà thôi, người dân trong thôn đều đang bán mặt cho đất khẩn trương thu hoạch vụ thu cả đấy!
Thửa ruộng Chu gia nằm ở nơi rất dễ tìm, sau người đàn ông trưởng thành làm việc rất nhanh, mới đó mà đã cắt xong hai mẫu đất rồi. Gà rừng thích ăn thóc nhất, cây lúa bị gặt xuống khiến đám gà rừng hoảng hốt.
Trúc Lan thật sự chưa từng ăn thử gà rừng, nói:
- Nhiều gà rừng thế này, bắt được vài con thì hay phải biết!
Hương vị thiên nhiên hoang dã chắc chắn rất ngon!
Chu Thư Nhân đã có kinh nghiệm bẫy chim, hỏi: - Muốn ăn sao?
- Tất nhiên là muốn ăn rồi, anh nghĩ mà xem, ở hiện đại cái gì cũng có nhưng ăn không ngon. Lúc tới cổ đại thấy gì cũng thèm, nằm mơ cũng nghĩ đến thịt. ( truyện trên app T Y T )
Rất nhiều lần cô mơ thấy mình đang gặm móng heo, buổi sáng thức dậy nước miếng còn dính lại trên bao gối. Sau đó cô bảo Triệu thị làm cho cái bao gối mới, mới không bị Chu Thư Nhân phát hiện.
Chu Thư Nhân nói:
- Ở đây có không ít gà rừng, chiều nay tôi sẽ đến đây đặt bẫy thử xem có bẫy được chúng hay không.
- Anh còn có kỹ năng này cơ à?
- Từng đi bẫy chim bồ câu, và chim sẻ.
Trúc Lan hoàn toàn tin tưởng vào kỹ năng của Chu Thư Nhân, cô đang nghĩ cách chế biến gà rừng. Trong lúc lơ đãng, nhìn thấy mấy chị em nhà Vương Như, Trúc Lan mới sực nhớ ra, ruộng của Vương gia và Chu gia nằm sát bên nhau, duyên phận thế này hai nhà muốn tránh cũng khó.
Ba cô gái nhỏ ra sức gặt lúa, Vương Như chưa từng làm công việc này, nửa ngày không cắt được bao nhiêu lúa. Thi thoảng cô ta nghiêng đầu lườm lườm Vương lão tứ, ánh mắt lộ rõ oán hận. Ơ hay thế là hận Vương lão tứ rồi à? Cốt truyện có vẻ đi xa quá rồi, trong truyện nói rằng cả nhà Vương lão tứ rất yêu thương nhau.
Bây giờ Chu gia không thu hút sự chú ý của Vương Trương thị, Vương Trương thị chỉ nhìn chằm chằm vào nhà Vương lão tứ, buộc Vương lão tứ phản kháng đến cùng. Đứa nhỏ trong bụng còn chưa sinh ra đã như vậy rồi, nếu nó thật sự chào đời thì mấy chị em Vương Như chỉ có nước bị bán đi.
Trúc Lan lẩm bẩm: - Thảo nào…
Thính giác của Chu Thư Nhân rất nhạy, hỏi: - Thảo nào thế nào?
Trúc Lan kéo Chu Thư Nhân về, vừa đi vừa nói nhỏ:
- Trong truyện ấy mà, tôi cảm thấy chuyện Tôn thị sẩy thai ngoài ý muốn có chút vấn đề. Lúc mới tới đây, tôi từng nghi ngờ, bây giờ có thể khẳng định 80% là Vương Như làm sẩy thai. Vương Như lo lắng Vương lão tứ thật sự sinh được con trai, cô ta sẽ không khống chế được nữa, cho nên hạ quyết tâm hoặc là không làm hoặc là đã làm thì phải làm cho đến nơi đến chốn.
Bước chân của Chu Thư Nhân khựng lại, anh quay đầu nhìn, đúng lúc bắt gặp oán hận sâu đậm trong mắt Vương Như, nói:
- Tối nay sợ là Vương gia sẽ xảy ra chuyện.
Trúc Lan sửng sốt: - Ý của anh là Tôn thị sẽ xảy ra chuyện sao?
Chu Thư Nhân nói:
- Trong mắt hai vợ chồng Vương lão tứ chỉ có con trai, không màng sống chết của ba cô con gái, Vương Như nhịn mới là lạ đấy!
Trúc Lan rùng mình một cái, cô được sinh ra dưới lá cờ đỏ, thật sự không làm được chuyện đe doạ tính mạng người khác. Vương Như đã thay đổi nhận thức của cô rồi.
- Vị này đúng là nhẫn tâm, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào. Chưa sinh ra cũng là một mạng người mà.
Chu Thư Nhân vỗ vai Trúc Lan: - Có tôi đây mà!
Trong lòng Trúc Lan có chút rối rắm: - Anh có muốn…
Câu nói tiếp theo bị nuốt trở vào, nhất thời thấy không đành lòng thì sao. Nếu hai vợ chồng Vương lão tứ đối xử bình đẳng với những đứa con thì đứa nhỏ này đã được bình an chào đời, có trách thì trách bọn họ không coi con gái là người. Vợ chồng bọn họ không chịu thay đổi, đứa nhỏ này không thể ra đời. Trong nhà họ Vương, ngoài Vương Trương thị không nỡ nhìn thấy Vương lão tứ không có con nối dõi, mấy người anh em còn lại đều mong đứa trẻ không được sinh ra.
Chu Thư Nhân thu hết chuyển biến trên mặt Trúc Lan vào mắt, trong lòng không khỏi cao hứng. Anh không sợ lòng tốt, anh sợ lòng tốt nhưng có ý xấu, thế mới là thứ làm cho người ta lo lắng. Anh siết chặt tay Trúc Lan, nói:
- Chúng ta không giúp gì được chuyện này, gốc rễ nằm ở hai vợ chồng Vương lão tứ, bọn họ phải chịu một nửa trách nhiệm ở đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT