Chu Thư Nhân không khỏi đau lòng, đồng thời cũng rất khâm phục Trúc Lan. Ở nhà tộc nhân ăn cơm, cô không hề để người ta nhận ra là cô không thích. Trúc Lan cố nén cơn ngấy ăn hết, còn có thể nói chuyện phiếm với mọi người sau khi ăn cơm xong. Chưa chắc ăn có thể làm tới mức được như Trúc Lan, anh ăn thức ăn giống nhau suốt mười ngày liền cũng thấy ớn lạnh, nhưng bàn nam còn có thể uống rượu, thích ăn gì thì tự gắp chứ không có ai gắp cho. Anh duỗi tay nắm bàn tay Trúc Lan:

- Anh không nên cười, em cũng nghĩ cho anh thôi, hay là em đánh anh cái cho bớt giận đi?

Trúc Lan rụt đôi tay về, nói:

- Đừng nhân cơ hội mà sờ mó tôi, cũng đừng nói là nghĩ cho anh luôn, tại vì anh đang lo cho cái nhà này thôi đấy. Chuyện khác tôi không thể giúp, nhưng chút chuyện nhỏ thế này tôi vẫn làm được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play