Hôm qua Thi Khanh ngủ không ngon giấc, cơ thể vẫn không thoải mái cho lắm. Hắn ngồi trên ghế, đưa mắt nhìn cha còn đang lạc mất hồn vía, rồi lại chăm chú nhìn vào ánh mắt dại ra của thê tử mình, hắn nhắm mắt lại. Hắn không ngờ rằng công công tuyên chỉ sẽ thuật lại một lượt những chuyện xảy ra trên triều. Mới đầu hắn còn muốn giấu thê tử thêm ít ngày nữa, chờ hắn suy nghĩ ổn thoả, giờ thì hay rồi, thê tử biết tuốt tuồn tuột.
Thi Khanh choàng mở mắt ra, hắn mừng vì bản thân được phong hầu. Không mừng sao được, hắn là Hầu gia, trở về dòng họ Vinh thị đứng đầu, hắn có xuất thân cao quý chính thống. Thứ mà hắn vẫn luôn tìm kiếm xa ăm hoàn toàn không thể với tới xuất hiện thực tế. Nhưng vui mừng xong, Thi Khanh lại càng bình tĩnh hơn. Hôm nay trên triều diễn hết tuồng này đến tuồng khác, chỉ có mỗi người Thi gia là không tham gia đã đủ chứng minh thái độ của Hoàng thượng rồi. Hoàng thượng chỉ công nhận xuất thân và thân phận của họ, chứ không nhận họ là người thân và thậm chí Hoàng thượng còn không chấp nhận cha hắn. Nhà họ có mối quan hệ gần với Hoàng thượng nhất, ấy vậy mà không thể bì kịp nhà Chu đại nhân. Bỏ qua cha hắn, ban thẳng tước Hầu cho hắn tức là Hoàng thượng không muốn cho họ tước vị cao hơn. Dù sao hắn cũng là con của thiếp thất, có quá nhiều nguyên nhân trong đó, vả lại không hề nói rõ tước Hầu được truyền qua mấy thế hệ, đồng nghĩa với việc tới đời con hắn sẽ thu lại tước.
Thi Hoài đã tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên liền thấy sắc mặt con trai trắng bệch. Lão nghĩ không ra, lão không cam tâm, nhưng lão chẳng thể làm được gì cả. Lão loạng choạng đứng dậy, bật cười sang sảng. Lão đẩy đầy tớ tính dìu mình ra, một mình chậm rãi đi về hậu viện.
Diêu Dao cũng bị tiếng động làm cho tỉnh hồn, trong mắt thị rất mông lung. Thị có thông minh đến đâu cũng chưa từng rơi vào khốn cảnh giống như bây giờ. Thị ngẩng đầu nhìn tướng công, thấy ánh mắt lo lắng của tướng công mới dám an tâm chút đỉnh, chân đã tê rần, thị ngã ngồi xuống đất.
Thi Khanh đứng dậy vươn tay ra đỡ, Diêu Dao nghểnh cổ. Thị không xinh đẹp, thật ra trong thâm tâm thị cũng có một chút không tự tin trong khi tướng công của thị tuấn tú lắm. Lúc này những cảm xúc tiêu cực trong lòng chi phối đầu óc thị, thị ngơ ngác nói:
- Chàng không nên chìa tay ra!
Thị nào có hay dòng họ Diêu thị gây ra nhiều chuyện như vậy, mà tướng công lại là máu mủ của dòng họ Vinh thị - thậm chí là dòng chính Vinh thị cơ. Cho dù thị không muốn nhận người đó là cha, thị hận người đó nhưng không thể nào thay đổi được sự thật trong người thị đang chảy dòng máu Diêu thị.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT