Đại thần văn võ đều đang nhìn chằm chằm Diêu Văn Kỳ, ông ta có cảm giác như máu mình đang chảy ngược. Quả nhiên Hoàng thượng đã biết hết rồi, trong đầu ông ta hãy còn văng vẳng tiếng cười của các trưởng bối, những ngày bị dòng họ Vinh thị đè đầu cưỡi cổ hoàn toàn chấm dứt, cuối cùng ông ta phun ra một búng máu. Có tiếng “bịch" vang lên, ông ta ngã xuống sàn gạch bên trong điện lớn.
Chu Thư Nhân thấy ê ẩm dùm. Gạch lát sàn trong điện lớn toàn là loại gạch xanh, quỳ hơi mạnh một chút cũng đã thấy đau rồi. Vậy mà Diêu Văn Kỳ còn ngã sấp mặt xuống, té nghe thật kêu!
Không một ai lên đỡ Diêu Văn Kỳ, cứ như chưa từng nhìn thấy Diêu Văn Kỳ té xỉu vậy. Hoàng thượng cười khẩy, ngài chẳng quan tâm Diêu Văn Kỳ ngất thật hay ngất giả, bây giờ ngài vẫn muốn giữ Diêu Văn Kỳ lại, dùng cách chậm rãi cứa thịt để cứa từng dao một mới thú vị chứ và từ từ nướng thịt mùi vị sẽ càng ngon hơn.
Hoàng thượng ra hiệu cho thị vệ kéo Diêu Văn Kỳ xuống. Kéo thật, hoàn toàn không giữ thể diện cho ông ta. Chu Thư Nhân nhìn thấy rõ ràng, trên mặt Diêu Văn Kỳ có máu.
Vở kịch hạ màn bằng cảnh té xỉu của Diêu Văn Kỳ, sau đó mọi người báo cáo công việc trong trạng thái không mấy tập trung. Thái giám đến Chu phủ và Thi gia tuyên chỉ thì đã đi trước một bước rồi.
Dụ Đãng có tuổi, không quen nhiều người, vả lại có Liễu công công dẫn đường, cho nên không ai dám xông tới. Còn lại mình Chu Thư Nhân, tất cả mọi người nhanh chóng túm tụm quanh anh. Tiêu Thanh vỗ vai Chu Thư Nhân, nói:
- Bản quan về Hộ Bộ trước nha.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT