Mới đó mà đã bảy ngày trôi qua, Chu gia ở Kinh Thành vừa nhận được thư của Xương Trí. Bởi vì hạn hán ngày dài hơn đêm cho nên thư có gửi gấp cũng không thể nhanh được như bình thường.
Trúc Lan vui vẻ mở thư, đọc lên những dòng trong thư:
- Mấy ngày này ở quê có mưa to, bây giờ ngoài đồng không hề thiếu nước tưới tiêu…
Sau đó cô bỗng im bặt, mở to hai mắt mà nhìn. Cô thật sự không nghĩ tới dưới bia mộ của cha chồng có chôn cái rương. Cô cẩn thận suy ngẫm lại… ừm, cô không có cách nào nhớ được quá nhiều. Làm sao đầu óc con người có thể nhớ rõ tất tần tật mọi chuyện chứ, huống chi cô cũng đã có tuổi rồi mà cô còn là hàng giả nữa. Điều duy nhất Trúc Lan vẫn nhớ như in là mẹ chồng chết không nhắm mắt, bây giờ phát hiện ra có cái rương, đổi lại là cô, cô cũng chết không nhắm mắt thật. Mẹ chồng đúng là tàn ác, lúc mới đổ bệnh không chịu nói ra cho rồi. Có điều nói đi cũng phải nói lại, ai có ngờ đâu năm đó bà cụ không vượt qua được trận bệnh.
Trúc Lan thả lá thư xuống, phần mộ tổ tiên phải di dời là cái chắc, có điều cô thật sự rất tò mò không biết trong rương chứa đựng thứ gì. Cô xoè tay tính ngày tháng, còn mấy hôm nữa là vào thu rồi. Mặc dù năm nay tiếp tục tiền hành thi Hương, nhưng tính kỹ lại thì phải chờ vài tháng nữa.
Triệu thị vừa vào thì thấy mẹ đang tính toán gì đó, bèn hỏi:
- Mẹ ơi, con nghe nói có thư ở quê ạ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT