Lần này đến lượt Giang Kha bỏ chạy.

Anh nói anh không để ý, bảo Trình Ý Nhĩ mau kéo quần lên đi, sau đó vội vàng chạy ra khỏi nhà.

Không phải do anh muốn tránh né cậu, mà anh thật sự có một số chuyện cần phải lên trường giải quyết.

Sắp tới, giảng viên hướng dẫn của anh sẽ thực hiện một đề án, sau khi biết biết anh đang ở thành phố C, thầy đã đề nghị anh tham gia, bởi vậy, bắt đầu từ hôm nay anh sẽ phải vùi đầu chôn chân ở phòng nghiên cứu.

Sau khi đến trường, anh gửi tin nhắn cho Trình Ý Nhĩ, nói rằng trưa nay mình sẽ không về và dặn cậu đừng bỏ bữa.

Trình Ý Nhĩ không trả lời.

Mãi cho khi Giang Kha rời khỏi phòng thí nghiệm vào lúc 2 giờ chiều, Trình Ý Nhĩ vẫn không có hồi âm.

Thế là anh bèn vào WeChat nhắn tin cho cậu, “Đang làm gì vậy?”

“Đang ăn cơm.” Trình Ý Nhĩ trả lời ngay tắp lự và gửi kèm theo một tấm hình.

Giang Kha bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng, sau đó bấm vào bức ảnh để xem.

Một khay cơm cà ri, trên khay có in logo căng tin của đại học C.

“Em đang ở đại học C à?” Giang Kha hỏi.

“Ừa,” Trình Ý Nhĩ gửi tin nhắn thoại qua, “Em vừa xin làm thêm ở hai chỗ, mới đi phỏng vấn về nè.”

“Làm thêm gì vậy?” Giang Kha hỏi, “Sao em không kể với anh?”

“Không phải là anh không thèm để ý đến em sao,” Hẳn là Trình Ý Nhĩ đang nhai cơm nên nói năng không được rõ ràng lắm, “Em kể với anh rồi anh cũng có trả lời đâu, ngượng lắm chứ bộ.”

Giang Kha suy nghĩ trong chốc lát, sau đó cất điện thoại, tạm biệt anh em rồi đi đến căng tin. Tình cờ là xe của anh cũng đang đậu ở trong trường, nên anh chỉ mất khoảng 5 phút để tới đó.

Vào trong, vừa đi thẳng đến quầy bán cơm cà ri là anh đã thấy Trình Ý Nhĩ đang đưa lưng về phía mình, cầm thìa xúc cơm ăn.

Giang Kha gọi tên cậu, “Trình Ý Nhĩ.”

Dường như không ngờ ở đại học C sẽ có người biết mình, Trình Ý Nhĩ khiếp sợ quay đầu lại, chiếc thìa vẫn còn ngậm ở trong miệng.

Sau khi nhìn thấy Giang Kha, cậu lấy chiếc thìa ra khỏi miệng, ngạc nhiên hỏi, “Sao anh lại ở đây?”

“Anh đến trường làm đề án,” Giang Kha ngồi xuống đối diện cậu, “Sao em lại ở đây?”

“Tôi đi phỏng vấn xin việc,” Trình Ý Nhĩ lịch sự đặt thìa xuống, nói với anh, “Chỗ đó khá gần đại học C, đúng lúc chưa ăn trưa nên tôi tới căng tin ăn luôn.”

Giang Kha gật đầu, hỏi cậu phỏng vấn công việc gì.

“Giáo viên Tiếng Anh của một cơ sở giáo dục,” Trình Ý Nhĩ ngại ngùng xoa xoa gáy, “Em còn làm thêm ở tiệm trà sữa nữa.”

“Hai việc cùng một lúc?” Giang Kha kinh ngạc.

“Ừm.” Trình Ý Nhĩ chỉ gật đầu chứ không nói gì thêm.

Thực ra ban đầu cậu tính chỉ xin làm một việc thôi, nhưng khi đến tiệm trà sữa phỏng vấn, người quản lý lại nói với cậu rằng ca ngày đã đủ nhân viên rồi, hiện tại chỉ còn tuyển ca tối từ 7 giờ đến 9 giờ và ca ngày thứ bảy.

Trình Ý Nhĩ sẽ tan làm ở cơ sở giáo dục lúc 6 giờ tối, thấy không có xung đột gì về thời gian với công việc này, cậu bèn đồng ý.

“Anh không ăn à?” Trình Ý Nhĩ ngồi ngay ngắn ở phía đối diện bàn, nhìn Giang Kha hỏi.

Trông bộ cậu đang hơi đói bụng, nhưng vì có Giang Kha ở đây nên cậu hơi ái ngại, đành phải nhắc nhở Giang Kha một tí.

Giang Kha không nhịn được mà bật cười, trả lời cậu, “Ăn chứ.”

Sau đó anh liền đi mua một phần cơm giống hệt Trình Ý Nhĩ.

Trình Ý Nhĩ đến đây từ sớm, lúc Giang Kha tới thì cậu đã ăn được non nửa rồi, khi Giang Kha ăn được hơn phân nửa thì cậu đã ăn xong rồi.

Bởi vì Trình Ý Nhĩ vẫn còn vướng mắc chuyện xấu hổ hồi sáng, nên cậu thực sự không muốn ở cùng Giang Kha cho lắm, thành ra nãy giờ cứ bồn chồn không yên.

Giang Kha ăn cơm một cách rất thong thả, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cậu, trông thấy dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi của Trình Ý Nhĩ, anh nhịn không nổi cười, đành phải hỏi, “Lát nữa em có bận gì không?”

“Có!” Trình Ý Nhĩ trả lời ngay tức khắc, “Có bận!”

Giang Kha híp mắt, cười giả lả nói, “Bận gì?”

Sáng nay Trình Ý Nhĩ dậy hơi sớm, bây giờ cậu thật sự rất mệt, rất muốn về nhà, nhưng chủ nhà còn đang ngồi ở đây ăn cơm nên cậu cũng ngại nói thẳng, đành phải mơ hồ nói, “Một số việc riêng.”

“Gấp lắm à?” Giang Kha đặt chiếc thìa xuống.

“…” Trình Ý Nhĩ ấp a ấp úng, cuối cùng đành thú nhận, “Không gấp lắm.”

Giang Kha tươi cười gật đầu bảo, “Về nhà à?”

“Vâng.” Trình Ý Nhĩ trả lời.

“Đi thôi,” Giang Kha xếp chồng hai khay đồ ăn lên nhau, “Anh về cùng với em.”

Trình Ý Nhĩ thở dài thườn thượt trong lòng rồi đi theo sau Giang Kha.

Thật ra chiều nay Giang Kha còn có việc phải làm ở phòng nghiên cứu, nhưng anh thực sự muốn dành nhiều thời gian hơn cho Trình Ý Nhĩ, nên đành phải gửi tin nhắn cho người khác nói lát nữa sẽ đến.

Nhà của Giang Kha cách trường đại học C rất gần, chỉ mất khoảng 10 phút đi bộ.

Giang Kha đưa Trình Ý Nhĩ về đến cửa toà nhà, lúc chuẩn bị lên tầng, Trình Ý Nhĩ thấy Giang Kha không đi lên cùng thì bèn hỏi, “Anh không lên nhà luôn à?”

“Chưa,” Giang Kha lắc đầu, “Anh còn có chút việc ở trường.”

Trình Ý Nhĩ hoàn toàn không hiểu Giang Kha đang nghĩ gì, đi được một nửa lại chạy xuống, bước tới trước mặt Giang Kha hỏi, “Anh không lên nhà thì còn về làm gì?”

“Đưa em về.” Giang Kha nói.

Trình Ý Nhĩ chơm chớp mắt, cảm thấy hơi ngại, “Tôi biết đường mà, sáng nay tôi tự tìm đường đi phỏng vấn đấy.”

“Ừm,” Giang Kha gật đầu, “Anh có nói là em không biết đường đâu.”

Trình Ý Nhĩ mím môi, ánh mắt hơi né tránh, “Anh có ý gì?”

“Không có ý gì cả,” Giang Kha vẫn không kiềm được, đưa tay xoa xoa đầu cậu, “Chỉ là anh muốn đưa em về thôi.”

“Vậy à,” Trình Ý Nhĩ vội vàng nói, “Vậy thì cảm ơn anh nhé!”

Dứt lời, không quan tâm Giang Kha có nghe rõ lời mình nói hay không, cậu phóng như bay lên lầu.

Một lúc sau, điện thoại của Giang Kha nhận được một tin nhắn, “Cố Phong, bạn của anh hình như có hứng thú với em.”

Giang Kha cất điện thoại vào túi, đăm đăm nhìn về hướng cầu thang, nghĩ một cách tự giễu, không chỉ có hứng thú thôi đâu.

Mà anh ta, còn rất thích em nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play