“Chào anh,

Em là Trình Ý Nhĩ.

Lúc đang đi du lịch trên đảo nhỏ này, em đã bị một cô bán dừa chặn lại và dụ mua cái chai này với giá 10 tệ.

Cô ấy nói, nếu em cảm thấy cô đơn, em có thể bỏ những điều mình muốn nói vào cái chai này, biển lớn sẽ mang nỗi cô độc của em đến một nơi mà em không còn nhìn thấy nữa.

Thật ra em không cô đơn lắm đâu, nhưng lần này tình cờ em lại đang đi du lịch một mình. Hòn đảo này là một nơi tuyệt đẹp, cô bán dừa nói, con gái ở đây cũng xinh lắm.

Chưa gặp được cô nào xinh, thì em đã gặp được chàng trai khiến mình rung động rồi.

Hôm 23, ở chòi hóng mát số 7, anh đã xách vali giúp em.

Nếu anh nhìn thấy cái chai này và không ngại làm quen, thì đây là thông tin liên lạc của em (đính kèm một bức ảnh).

Nếu người khác nhặt được, xin vui lòng ném lại xuống biển.”

Giang Kha gấp bức thư lại và lấy một bức ảnh nhỏ chụp kiểu Purikura từ trong chai ra.

Có vẻ như nó được chụp tại một studio ảnh du lịch có thể bắt gặp ở mọi nơi, nó rất nhỏ, rộng khoảng 3 cm, góc phải bên dưới là là ngày tháng năm.

Phần lớn diện tích của bức ảnh đều đã bị những nhân vật hoạt hình ngây thơ và hài hước chiếm hết, chỉ chừa lại một khu vực nhỏ sạch sẽ ở chính giữa, một chàng trai xinh đẹp, trong sáng đang mỉm cười với Giang Kha.

Giang Kha như ngừng thở trong giây lát, lật bức ảnh lại và nhìn thấy một dãy số.

Đó là tài khoản mạng xã hội của Trình Ý Nhĩ.

“Kha Nhi!” Cố Tử Minh ở trần, vẫy tay với anh, “Về thôi!”

Giang Kha gấp gọn lá thư lại, hơi sững sờ một lúc rồi nhét cả nó lẫn tấm ảnh vào túi mình, chai trôi dạt mà cô bán dừa ép mua ép bán bị anh tiện tay ném lại xuống biển.

“Kha Nhi,” Cố Tử Minh khoác tay lên vai Giang Kha, “Tối nay mẹ tao hấp cua đấy, về sớm tí đi.”

“Ừm.” Giang Kha gật đầu rồi ngoái lại nhìn thoáng qua biển cả.

Cái chai kia vẫn chưa trôi xa lắm, một đám nhóc mặc quần đùi đang chạy đuổi theo nó.

Giang Kha tự hỏi, nếu chàng trai tên Trình Ý Nhĩ biết thư mình viết cho người ta bị ai đó nhặt mất, thì cậu có tức giận hay không nhỉ?

Bởi vì người trong ảnh trông chẳng hề có tí cảnh giác nào.

Nhà Cố Tử Minh cách biển hơi xa, lúc đến hai người họ đi xe máy, nên lúc về họ cũng chỉ mất chưa đầy 20 phút.

Cố Tử Minh và Giang Kha lớn lên cùng nhau, thân thiết với nhau từ nhỏ, nhà Cố Tử Minh chuyển đến đảo nhỏ này từ hai năm trước, nghỉ hè năm nay Giang Kha tới đây chơi với hắn.

Anh đang theo học ở đại học C, sắp trở thành nghiên cứu sinh năm hai, đúng lúc không bận gì nên đã ở đây chơi gần một tuần rồi.

“Đi tắm đi.” Cố Tử Minh xỏ dép lê, kéo Giang Kha lên tầng.

Giang Kha thay quần áo trong phòng ngủ, anh lấy lá thư và bức ảnh từ trong túi ra nhìn một lát, sau đó đặt chúng dưới điện thoại rồi đi tắm.

Anh vẫn chưa quyết định được có nên kết bạn hay không.

Giang Kha tắm xong cũng là lúc cha của Cố Tử Minh trở về, Giang Kha và Cố Tử Minh uống vài chén rượu với cha hắn, đến khi lên tầng thì đã hơn 11 giờ đêm.

Cố Tử Minh say quắc cần câu, Giang Kha cũng không khá hơn là bao.

Anh vừa lảo đảo lê bước vào phòng đã nghe thấy tiếng điện thoại vang lên.

Giang Kha bắt máy, “Alo.”

“Chào anh, bên em đang có một vài căn nhà chất lượng cao…”

“Cảm ơn không cần.” Giang Kha vừa nghe thấy câu đầu tiên là cúp luôn cuộc gọi quảng cáo.

Men say khiến anh hơi buồn ngủ.

Anh bỏ điện thoại xuống bàn, chợt thấy lá thư kia.

Là một trang giấy trắng rất bình thường, mép giấy không đồng đều, có vẻ như nó được xé ra từ cuốn sổ một cách qua loa.

Người viết thư dường như đã từng luyện thư pháp, cấu trúc và hình dáng của từng nét chữ đều rất đẹp.

Nét chữ nết người, nhìn là thấy vui.

Trong đầu Giang Kha đột nhiên hiện lên câu đó.

Anh cầm lá thư lên đọc lại một lần nữa, lưỡng lự vài giây sau đó quyết định cầm bức ảnh lên, mở WeChat ra, tìm kiếm người dùng theo thông tin liên hệ ở mặt sau.

Ảnh đại diện WeChat của Trình Ý Nhĩ là một con cá heo đang lướt trên mặt biển, tên WeChat là… Một Hai*.

(*) Một Hai (yī èr), Ý Nhĩ (yì ěr). Cảm ơn góp ý của bạn ttnquinn.

Ngón tay Giang Kha khựng lại một lúc rồi mới bấm nút thêm số liên lạc.

Chắc đối phương đã ngủ rồi, Giang Kha đợi đến gần 12 giờ vẫn không nhận được thông báo chấp nhận.

Giang Kha nửa tỉnh nửa mê nghĩ, chuyện anh làm thật sự rất kỳ lạ, rõ ràng anh không thích con trai, vậy mà lại cuỗm mất thư tỏ tình của người ta, đã thế còn ngồi chờ cậu chấp nhận lời mời kết bạn của mình.

Hôm sau Giang Kha thức dậy rất muộn, trước khi ngủ anh đã quên không kéo rèm, nên hiện tại cả căn phòng sáng choang loá cả mắt.

Tối qua anh uống hơi nhiều rượu, phản ứng say rượu khá rõ ràng, mở mắt mấy lần vẫn không được nên đành phải nhắm mắt nằm bẹp xuống giường cho tỉnh.

Nhưng chưa được vài giây, điện thoại đã vang lên.

Giang Kha với lấy điện thoại, kết nối cuộc gọi rồi áp máy vào tai.

“Con trai,” Mẹ Giang vui vẻ nói, “Mẹ ra sân bay rồi!”

Bố của Giang Kha sẽ ở lại nước ngoài nửa năm, mẹ Giang đã sớm lên kế hoạch qua đó cùng ông, hôm nay cuối cùng cũng bắt đầu lịch trình.

“Ừm.” Giang Kha ngái ngủ đáp, “Chú ý an toàn.”

Mẹ Giang căn bản không hề đặt anh trong lòng, bà nói mình sắp lên máy bay rồi, bảo anh mau chụp ảnh gửi cho bà để bà cho bố Giang xem, sau đó cúp máy luôn.

Giang Kha nhìn thoáng qua điện thoại, thời gian trò chuyện là 23 giây, kỷ lục mới.

Anh thở dài, cầm điện thoại bước xuống giường.

Tuy nhà của Cố Tử Minh không gần biển, nhưng từ cửa sổ trông ra anh vẫn có thể nhìn thấy một khoảng không xanh biếc.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, áp suất mây rất thấp, khung cửa sổ màu trắng bằng gỗ sồi trở thành ống ngắm tự nhiên. Giang Kha tiện tay chụp một bức ảnh, mở WeChat chuẩn bị gửi qua.

Ngay khi vừa mở WeChat lên, anh liền nhìn thấy hai tin nhắn ở trên cùng.

Đến từ Một Hai.

Giang Kha bấm vào hộp thoại, cái đầu tiên là thông báo chấp nhận lời mời kết bạn từ hệ thống, cái thứ hai là một tin nhắn thoại dài 6 giây.

Giang Kha bấm nghe thử.

“Chào anh, em là Trình Ý Nhĩ, cho em hỏi anh là người nhặt được cái chai của em hả?”

Giọng nói và diện mạo của Trình Ý Nhĩ rất hợp nhau, vô cùng trong sáng, bởi vì cách nói chuyện từ tốn nên nghe có vẻ hơi lười biếng.

Giọng nói nghe không lớn tuổi lắm.

Giang Kha thầm nghĩ, ném cái chai xuống biển và hy vọng nhận được lời hồi đáp từ người mình thích, quả thực không phải là chuyện mà một người trưởng thành có thể làm.

Ngây thơ thật.

Giang Kha không trả lời ngay, anh bấm vào vào ảnh đại diện WeChat của Trình Ý Nhĩ, xem thử khoảnh khắc của cậu.

Có thể xem được khoảnh khắc của đối phương trong một tháng gần đây.

Giang Kha bắt đầu xem từ ngày gần nhất.

Bài viết mới nhất được đăng vào ngày 26 tháng 6, tức là ngày hôm qua.

— Kết thúc điểm dừng chân cuối cùng, về nhà thôi.

Kèm theo đó là một bức ảnh ở sân bay.

Giang Kha bấm vào bức ảnh và nhận ra đó là sân bay ở đảo nhỏ.

Nói cách khác, Trình Ý Nhĩ vẫn ở trên đảo cho đến ngày hôm qua.

Giang Kha không khỏi cảm thấy tiếc nuối, nhưng anh lại không thể nói rõ được nỗi tiếc nuối đó đến từ đâu.

Giang Kha tiếp tục lướt xuống.

Trình Ý Nhĩ đã đi du lịch gần cả tháng nay, cậu ở lại sa mạc phía Tây Bắc ba ngày, sau đó đến thảo nguyên vùng Bắc Bộ, rồi xuất phát về phía Nam, dừng chân ở một số thị trấn cổ, cuối cùng là tới hòn đảo nhỏ tít cuối phía Đông tổ quốc.

Lộ trình không hề được lên kế hoạch, xem ra là một chuyến đi ngẫu nhiên.

Cậu đã đăng rất nhiều trên khoảnh khắc, có đôi khi đăng đến tận hai, ba tấm một ngày, tất nhiên đều là ảnh phong cảnh, tuy kỹ thuật chụp ảnh không được xuất sắc lắm, nhưng có vài nơi tiện tay chụp thôi cũng đã là một bức ảnh đẹp rồi.

Trong khoảnh khắc không có bất kỳ bức ảnh nào có mặt cậu.

Giang Kha nghĩ, có lẽ bức ảnh trên đảo nhỏ là bức ảnh tự sướng duy nhất mà Trình Ý Nhĩ chụp.

Giang Kha lướt xuống bài đăng hiển thị cuối cùng, cập nhật vào chiều ngày 8 tháng 6.

— Thi xong rồi!

Giang Kha sững lại, thầm nghĩ, cậu nhỏ tuổi thế à.

“Kha Nhi!” Tiếng Cố Tử Minh lật đật chạy lên tầng truyền tới, “Dậy chưa!”

“Dậy rồi!” Giang Kha hét to về phía cửa, sau đó lại bấm vào hộp thoại của Trình Ý Nhĩ.

Tiếng Cố Tử Minh đi lên tầng dừng lại, “Xuống ăn cơm đê!”

Nói xong, hắn lại lộp cộp chạy xuống dưới.

Giang Kha nhìn chằm chằm vào hộp thoại của Trình Ý Nhĩ một hồi lâu, rồi lại do dự trên nút tin nhắn thoại trong thoáng chốc, cuối cùng anh quyết định gõ chữ gửi qua.

“Ừm.”

Giang Kha nhắn xong, đợi khoảng hai phút, thấy Trình Ý Nhĩ vẫn chưa trả lời thì bèn buông điện thoại, xuống tầng ăn cơm.

Anh dậy rất muộn, bữa sáng đã qua rồi, bây giờ chỉ còn kịp ăn trưa.

“Tiểu Kha,” Mẹ của Cố Tử Minh xới cơm cho anh rồi hỏi, “Con ở đây được thêm bao lâu nữa? Không vội về chứ?”

Giang Kha nhận lấy chén cơm, “Con đang định nói với cô, mẹ con qua chỗ bố con rồi, chắc là con sẽ ở lại thêm mấy ngày nữa.”

“Tình cảm tốt thật đấy,” Mẹ của Cố Tử Minh rất vui, “Ở lại đến khi khai giảng được không?”

Giang Kha gật đầu, “Được ạ.”

Sau khi cơm nước xong xuôi, Giang Kha liền đi lên tầng cùng Cố Tử Minh, anh bước đến bên cạnh bàn cầm lấy điện thoại di động.

WeChat có một tin nhắn chưa đọc đến từ Một Hai.

Vẫn là tin nhắn thoại.

“Vậy anh có nhớ em là ai không?”

Bởi vì không tìm thấy tai nghe, nên Giang Kha trực tiếp mở loa ngoài, thế nên Cố Tử Minh ngồi ở gần đó cũng nghe được câu này.

“Này!” Cố Tử Minh đứng bật dậy, chạy đến bên cạnh Giang Kha, “Giọng ai vậy?”

“Không ai cả.” Giang Kha hơi nghiêng người, không cho hắn xem.

“Chậc,” Cố Tử Minh lắc đầu thở dài, “Giấu tao cơ đấy.”

Giang Kha không thèm để ý đến hắn, anh cầm điện thoại đi đến bên giường rồi ngồi xuống, sau đó tự hỏi nên trả lời cậu như thế nào.

Xem ra Trình Ý Nhĩ hoàn toàn không nghĩ đến khả năng cái chai bị người khác nhặt mất.

Vậy thì trả lời nhớ hay không nhớ bây giờ?

“Mày bị gì vậy?” Cố Tử Minh đi tới bên giường, ngồi sát bên cạnh anh, “Nói chuyện thôi mà cứ giấu giấu giếm giếm, có chuyện gì xảy ra à?”

Giang Kha nghĩ ngợi rồi đáp, “Không có gì.”

“Nếu tao không nghe nhầm,” Cố Tử Minh nói, “Thì đó là giọng con trai, là giọng của một cậu nhóc đúng không?”

“Ừm,” Giang Kha gật đầu, nhớ lại khoảnh khắc của Trình Ý Nhĩ, anh nói, “Mới thi đại học xong.”

“Này, sao mà bọn mày biết nhau vậy?” Cố Tử Minh nghe vậy thì hăng hái hẳn lên, từ khi còn tấm bé hai người họ đã trạc tuổi nhau, lâu lắm rồi mới xuất hiện một nam sinh vừa thi đại học xong.

Giang Kha cau mày, nhưng vẫn kể hết với hắn.

Cố Tử Minh càng nghe càng cảm thấy có gì đó không ổn, nhất là khúc Giang Kha nói người kia khá đẹp, hắn lập tức cảnh giác.

“Mẹ kiếp,” Cố Tử Minh đứng bật dậy né xa anh ra, “Mày cong à?”

“Mày bé họng tí đi,” Giang Kha kéo hắn lại, “Ầm ĩ cái gì vậy, tao cong bao giờ, tao mới thêm WeChat người ta thôi mà, đã làm gì đâu.”

“Trời ạ,” Cố Tử Minh đau đớn đến cực điểm lắc đầu, “Mày còn muốn làm gì nữa?”

Giang Kha bị câu hỏi của hắn làm cho sửng sốt.

Đúng vậy, anh còn muốn làm gì nữa, anh thật sự không biết.

“Thế mày tính trả lời thế nào?” Cố Tử Minh chọt chọt điện thoại anh, “Người ta hỏi mày có nhớ người ta không kìa.”

Yết hầu Giang Kha giật giật, anh chớp mắt, trả lời cậu rằng mình nhớ.

Cố Tử Minh: “… Tao thấy mày hơi quá trớn rồi đấy.”

Hẳn là đúng lúc cầm điện thoại nên Trình Ý Nhĩ hồi âm rất nhanh, cậu không gửi tin nhắn thoại nữa, “Thật ư? Vậy anh tên là gì?”

Giang Kha nhìn Cố Tử Minh, đang tính mượn tên của thằng bạn chí cốt xài đỡ thì bị ánh mắt sắc bén của hắn chặn ngay suy nghĩ đó lại.

Ngoài trời hình như có cơn gió thổi qua, Giang Kha nghiêng đầu ngắm nhìn ngọn cây đung đưa trong gió, trả lời: “Cố Phong.”

“Nghe hay thật,” Trình Ý Nhĩ đáp lại rất nhanh, “Hợp với anh lắm.”

Giang Kha: “…”

Giang Kha ủ rũ đưa điện thoại cho Cố Tử Minh xem, anh hỏi, “Trả lời thế nào bây giờ?”

“Đáng ra mày đừng có nói là mày nhớ cậu ta,” Cố Tử Minh khó hiểu, “Không phải chứ, mày làm sao vậy Kha Nhi, con gái theo đuổi mày đầy ra đấy thì mày không thích, lại thích đi lừa gạt qua mạng! Cố Phong cái quần què!”

Giang Kha muốn mở miệng phản bác, nhưng anh lại không thể nói được gì.

“Bảo sao,” Cố Từ Minh nóng nảy đi qua đi lại hai bước, “Bảo sao từ nhỏ đến lớn không thấy mày hẹn hò với ai, ngạc nhiên chưa, có gay ở bên cạnh tao cơ đấy.”

“Tao không phải…”

“Mày chứ ai!” Cố Tử Minh ngắt lời anh, “Không phải cái gì mà không phải, mày dám dùng tên giả lừa gạt một thằng nhóc thì không phải cái gì mà không phải hả!”

Giang Kha hết đường chối cãi, nói đúng hơn là anh không biết nên bắt đầu từ đâu, nên giải thích từ việc mình không phải là gay, hay từ việc anh không hề lừa gạt cậu nam sinh kia, anh có chút không nắm chắc.

Cứ cho là anh không phải là gay đi, thì hiển nhiên hành vi hiện tại của anh cũng không được thẳng cho lắm.

Nói anh không hề lừa gạt cậu nam sinh kia thì lại càng chẳng có ai tin.

Vì thế Giang Kha chọn im lặng.

Trong mắt Cố Tử Minh, sự im lặng của Giang Kha chính là ngầm thừa nhận, Cố Tử Minh làm bộ đau lòng chạy như điên xuống tầng dưới, an ủi trái tim bị kinh hãi quá độ của mình.

“Sao anh không nói gì?” Trình Ý Nhĩ lại gửi tin nhắn thoại qua.

Giang Kha nghĩ ngợi rồi trả lời: “Đang bận.”

“Ồ ồ,” Trình Ý Nhĩ hồi âm, “Vậy anh bận đi, em cũng đang bận.”

Sau đó gửi một bức ảnh qua.

Giang Kha bấm vào xem thử, đó là sách tham khảo nguyện vọng.

“Đang tra nguyện vọng à?” Giang Kha hỏi.

Trình Ý Nhĩ gửi tin nhắn thoại qua, “Vâng, ngày 28 phải nộp rồi, giờ em đang suy nghĩ xem nên học trường nào.”

Giọng cậu nghe có hơi rầu rĩ, Giang Kha nghĩ, có lẽ kết quả thi đại học của Trình Ý Nhĩ không được khả quan cho lắm, thế nên anh nhịn không dò hỏi điểm của cậu.

Nhưng một giây sau, Trình Ý Nhĩ lại gửi tin nhắn thoại tới, “Đại học Z cũng muốn đi, đại học C cũng muốn đi, khó chọn ghê.”

Giang Kha: “…”

Anh nhầm rồi.

Nhưng không thể không nói, khi nghe cậu nhắc đến đại học C, trái tim anh dường như đã đập lệch một nhịp.

Thứ hạng của cả hai trường đều rất cao, đại học C nhỉnh hơn một tí, nhưng môi trường học của đại học Z tốt hơn.

Giang Kha nghĩ đến đó liền gửi tin nhắn cho cậu, “Đại học C ổn đấy.”

Một lát sau, Trình Ý Nhĩ gửi tin nhắn tới, có vẻ rất rối rắm, “Nhưng đại học Z gần nhà em hơn, về nhà cũng tiện hơn.”

Giang Kha: “Anh học ở đại học C.”

Giang Kha nghĩ, dù sao anh cũng đã lừa gạt người ta qua mạng rồi, tệ hơn tí nữa cũng chẳng sao, cứ lừa người ta tới đây trước đã, cùng lắm thì anh chịu trách nhiệm với người ta là được chứ gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play