Dường như Trình Ý Nhĩ không ngờ Giang Kha lại đang học ở đại học C, vì thế cậu lập tức gửi ba tin nhắn thoại liên tiếp, giọng điệu rất kích động.

“Ơ, anh học ở đại học C ư?”

“Anh là sinh viên hay là giáo viên?”

“Nếu em báo danh vào đại học C thì có thể tới tìm anh chơi không?”

Giang Kha nghe hết từng mục một, rồi đáp: “Là sinh viên, nghiên cứu sinh năm hai.”

Nghĩ đoạn, anh lại nhắn thêm một câu, “Được.”

Sau khi gửi xong, anh thầm cầu nguyện ở trong lòng là trí nhớ của Trình Ý Nhĩ không tốt lắm, mù mặt lại càng tốt, mong sao cậu đừng nhớ rõ chàng trai khiến cậu rung động có dáng vẻ như thế nào.

Ngờ đâu giây tiếp theo, Trình Ý Nhĩ bỗng hồi âm rằng: “Nghiên cứu sinh năm hai ư, em cứ tưởng anh là giáo viên đấy.”

Giang Kha nói: “Có lẽ do trông mặt anh hơi già.”

“Không phải không phải,” Trình Ý Nhĩ lại gửi tin nhắn thoại qua, “Em không có ý đó, chỉ là em cảm thấy anh nhìn rất trưởng thành thôi.”

“Rất thu hút.” Trình Ý Nhĩ nói tiếp.

Giang Kha bối rối hỏi, “Em có còn nhớ anh trông như thế nào không?”

Trình Ý Nhĩ: “Đương nhiên là có! Em còn vẽ cho anh một bức ký hoạ nữa, cơ mà lúc đó ngượng quá nên không dám đưa anh.”

Hai giây sau, Trình Ý Nhĩ gửi một bức ảnh qua.

Giang Kha bấm vào xem thử, một người đàn ông đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai hiện lên trên màn hình điện thoại, bức phác hoạ khá đơn giản, chỉ thấy được mỗi đôi mắt.

“Sao nào,” Trình Ý Nhĩ hơi đắc ý nói, “Có phải giống lắm không?”

Giang Kha không có tâm trạng khen ngợi tài năng vẽ tranh của cậu, bởi cái anh đang nghĩ là, Trình Ý Nhĩ tính mở blind box* à?

(*) Là một hộp quà chứa một món đồ, thông tin hoặc dịch vụ bí ẩn. Người mua sẽ không biết mình nhận được gì. Những thứ bên trong hộp có thể rẻ hoặc đắt hơn số tiền mà họ đã bỏ ra để mua.

Giang Kha mãi không trả lời tin nhắn nên Trình Ý Nhĩ lại gửi thêm tin nhắn thoại qua.

“Sao vậy?” Trình Ý Nhĩ nhẹ nhàng hỏi, “Có phải do em lén vẽ anh nên anh không vui không?”

Trong lòng Giang Kha nghẹn lại, anh đoán có khi người trong tranh còn chẳng nhận ra bản thân mình cũng nên, nhưng vẫn trả lời, “Không phải.”

“Anh đẹp hơn trong tranh nhiều,” Trình Ý Nhĩ thẹn thùng nói, “Em chỉ vẽ được một phần mười vẻ đẹp của anh thôi.”

Giang Kha: “…”

“Minh Nhi!” Giang Kha buông di động xuống, gọi to về phía cửa, “Mày lên đây tao hỏi tí!”

Hai phút sau, tiếng Cố Tử Minh lật đật chạy lên truyền đến, Cố Tử Minh đẩy cửa ra hỏi anh, “Sao thế sao thế?”

Giang Kha mở bức tranh vẽ người đàn ông mà Trình Ý Nhĩ thích ra, giơ lên trước mặt Cố Tử Minh, anh mất tự nhiên hắng giọng hỏi, “Tao với anh ta ai đẹp hơn?”

“Quân* đẹp hơn,” Cố Tử Minh còn chẳng thèm nhìn hình, “Người này làm sao có thể sánh với quân được, quân đẹp nhất trần đời.”

(*) Cách gọi trang trọng, thường dùng để gọi vua, chồng,…

Giang Kha cầm gối đập hắn hai cái, “Nghiêm túc tí coi.”

Cố Tử Minh cầm điện thoại ngắm nghía, mắt giật giật, “Có nhìn được cái gì đâu?”

“Trai đẹp chứ gì nữa.” Giang Kha bất mãn.

Cố Tử Minh nuốt nước bọt, nhìn anh như nhìn người bị thiểu năng, cuối cùng không thể không xem kỹ lại lần nữa: “Thứ cho mắt tao đui mù nên chỉ có thể nhìn thấy hai cái mí mắt thôi.”

“Thế thì tao và anh ta ai đẹp hơn?” Giang Kha vẫn kiên trì hỏi.

Cố Tử Minh đành phải cầm điện thoại lên, đặt cạnh mặt Giang Kha, khoa trương khen tấm tắc, “Quân đẹp hơn nhiều.”

“Thật à?” Giang Kha nửa tin nửa ngờ đi đến trước tấm gương soi toàn thân, tự ngắm nghía mình trong đó.

Cái khuôn mặt nhăn nhó, giống kiểu không ai làm gì cũng khó chịu ở trong gương làm cho Giang Kha rất bực bội.

“Nhưng người này là ai vậy?” Cố Tử Minh đi tới đứng bên cạnh gương, “Ai mà có thể khiến anh Giang phải nghi ngờ diện mạo của mình.”

Giang Kha từ nhỏ đã là cậu nhóc tuấn tú nhất trong mắt các bậc phụ huynh, sau khi đi học, những cô gái xinh đẹp luôn vây quanh anh như ong bướm, người theo đuổi anh trước giờ vốn không thiếu.

“Nhìn cái mặt này đi,” Cố Tử Minh vỗ vỗ mặt anh, “Nhìn cái mặt này có em nào mà không thích.”

Giang Kha mím môi không nói gì.

Cố Tử Minh xoay qua xoay lại hai vòng trước mặt anh, tặc lưỡi hai cái, “Nhìn cái dáng cao 1m8, thân thể cường tráng, cơ bắp săn chắc cỡ này thì có em nào mà không mê hả.”

Giang Kha nhìn chằm chặp mình trong gương hồi lâu, sau đó đi đến bên giường, nhụt chí nằm bẹp xuống, dở khóc dở cười nói, “Đó là người mà Trình Ý Nhĩ thật sự muốn tìm.”

Cố Tử Minh: “…”

Cố Tử Minh: “Tao nên nói là cậu ta có kỹ năng hội hoạ siêu phàm hay là mắt nhìn của cậu ta có vấn đề? Bức tranh này có nhìn ra được cái gì đâu?”

“Em ấy nói là anh ta đẹp trai lắm,” Giang Kha rầu rĩ không vui, “Hẳn là do em ấy vẽ không đẹp thôi.”

Nếu không thì một cậu nhóc đẹp như vậy sao lại đi yêu đương qua mạng chứ.

“Kha Nhi,” Cố Tử Minh đi tới, ấp a ấp úng hỏi, “Mày, mày thật luôn đó hả?”

Giang Kha lại lấy bức ảnh chụp kiểu Purikura ở dưới gối ra xem, anh có chút không hiểu nổi chính mình, một lúc lâu sau mới đáp, “Tao không biết.”

Cố Tử Minh giật lấy bức ảnh trong tay anh, có hơi sốc khi nhìn vào nó.

Chàng trai trong ảnh thực sự rất ưa nhìn, làn da trắng trẻo, ngũ quan thanh tú, nụ cười để lộ một hàng răng trắng đều.

Ngoại hình vừa đẹp vừa dễ mến.

Từ nhỏ bọn họ đã quen cởi trần, chạy như điên dưới bầu trời nắng nóng cùng với một đám anh em, bọn họ chưa từng gặp cậu nhóc nào nhỏ nhắn xinh xắn như vậy.

Bảo sao bẻ thằng bạn của hắn cong như cái ghim cài giấy.

“Ảnh chụp không nói lên được gì đâu,” Cố Tử Minh nghĩ ngợi rồi bảo, “Mặt đẹp thì đầy, chứ người giỏi thì ít.”

“Em ấy đang xem xét đại học Z và đại học C.” Giang Kha nói.

Cố Tử Minh sửng sốt, để tránh cho Giang Kha càng lúc càng cong, hắn bắt đầu nói linh tinh, “Cứ cho là mặt cậu ta đẹp đi, nhưng lỡ đâu ngoài đời cậu ta vừa béo vừa lùn, cái dáng như cục tẩy thì sao.”

“Làm gì có ai như vậy.” Giang Kha trở mình, nói với hắn, “Yên tâm đi, tao vẫn chưa suy nghĩ kỹ.”

Chưa suy nghĩ kỹ.

Ừm, bây giờ mới bắt đầu suy nghĩ nè.

Cố Tử Minh không muốn nhiều lời nữa, hỏi anh còn việc gì khác không, nếu không thì hắn xuống dưới tập tạ.

Giang Kha xua xua tay, lợi dụng người ta xong thì đá đít đi luôn, sau đó anh bắt đầu rầu rĩ nghĩ xem nên nói chuyện gì với Trình Ý Nhĩ.

“Rốt cuộc anh cảm thấy em vẽ có giống không?” Trình Ý Nhĩ hỏi.

“Rất giống.” Giang Kha mạnh dạn trả lời.

Chắc là Trình Ý Nhĩ đang xem xét lại nguyện vọng nên mãi chẳng thấy hồi âm.

Cho tới nay, Trình Ý Nhĩ chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp được một vận may như vậy, một chuyện định mệnh thế kia.

Thi đại học xong, cậu come out với người nhà, không ngoài dự đoán, cậu bị cả nhà phản đối, kế hoạch đi du lịch cùng gia đình sau khi tốt nghiệp chỉ còn lại một mình cậu.

Ở điểm dừng chân cuối cùng, tại hòn đảo nhỏ ấy, cậu gặp một chàng trai.

Chàng trai đó dịu dàng xách vali giúp cậu, lúc biết cậu đi du lịch một mình, anh còn dặn dò cậu phải cẩn thận khi ở bên ngoài.

Trình Ý Nhĩ đang ở trong giai đoạn thất vọng và chán nản, thi đại học xong khiến tâm trạng của cậu buông thả hơn, đã thế cô bán dừa cứ luôn xúi giục cậu, thế là cậu bèn viết một lá thư không được coi là lời tỏ tình, rồi ném nó xuống biển.

Nhưng cậu không ngờ rằng, thực sự có người vớt được cái chai đó, hơn nữa còn liên lạc với cậu.

Trong thư cậu viết, “Nếu người khác nhặt được, xin vui lòng ném lại xuống biển.”

Quả nhiên, đối phương gửi qua một tin nhắn “Ừm”.

Tuy chỉ có một chữ, nhưng Trình Ý Nhĩ vẫn cảm thấy rất thần kỳ, hòn đảo lớn cỡ kia mà lại có thể xảy ra một cuộc gặp gỡ kỳ diệu như thế.

Bất ngờ hơn hết là người nọ vẫn còn nhớ cậu.

Mặc dù Trình Ý Nhĩ có ký hoạ anh, nhưng cậu lại không biết anh trông như thế nào, cậu chỉ nhớ đôi mắt của người nọ rất sáng.

Cậu đã ký hoạ rất nhiều bức tranh trong suốt chuyến du lịch, chỉ mong sao có một bức na ná, nhưng Cố Phong nói, cậu vẽ rất giống.

Trình Ý Nhĩ nghĩ, đứng trước định mệnh, Cố Phong trông như thế nào dường như không còn là vấn đề nữa.

Điều quan trọng là ít nhất cậu có thể nói chuyện với Cố Phong.

Cô bán dừa nói đúng, nỗi cô đơn của cậu vơi bớt đi rồi này.

Từ sau khi cậu come out, bố mẹ chưa từng nói với cậu một câu nào, tuy vẫn sớm chiều ở chung, nhưng không có bất cứ ai trong gia đình muốn quan tâm đến cậu.

Cố Phong tới thật đúng lúc.

Hơn nữa Cố Phong còn rủ cậu đến đại học C, cậu vốn đang lưỡng lự giữa đại học C và đại học khác, nhưng nếu Cố Phong học ở đại học C, thì đại học C cũng được.

Mãi đến tối, Trình Ý Nhĩ mới gửi tin nhắn qua.

“Em quyết định báo danh vào đại học C, em xem điểm xét tuyển mấy năm trước rồi, chắc là em sẽ đậu thôi.”

Lúc nhận được tin nhắn, Giang Kha vừa mới tắm xong và đang chơi game ở trong phòng Cố Tử Minh, hô hấp của anh cứng lại, sau khi nói với Cố Tử Minh là mình đi ngủ trước, anh bèn cầm điện thoại quay về phòng.

Giang Kha nằm bẹp xuống giường, trả lời cậu, “Chắc sẽ được thôi.”

Trình Ý Nhĩ gửi tin nhắn thoại qua, “Anh đâu có biết em được bao nhiêu điểm đâu.”

Giọng nói mềm mại, mang theo ý cười, như thể đang làm nũng.

Giang Kha nghe đi nghe lại ba lần, sau đó cẩn thận hồi âm, “Không biết thật, nhưng anh cảm thấy em sẽ đậu.”

Nhưng sau khi gửi câu này đi, anh lại cảm thấy mình giống với các bậc phụ huynh đang động viên con trẻ, nhất thời có hơi buồn bã.

Trình Ý Nhĩ vừa mới kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, tuổi tác ở độ 18, 19, Giang Kha năm nay 24 tuổi, lớn hơn cậu gần nửa giáp.

Lúc nhận được tin nhắn của anh, Trình Ý Nhĩ bật cười khanh khách, cậu cảm thấy Cố Phong rất thú vị.

Giây tiếp theo, Cố Phong lại gửi tin nhắn khác tới, hỏi cậu, “Vậy em thi được bao nhiêu điểm?”

“Em không nói cho anh biết đâu,” Trình Ý Nhĩ không gửi tin nhắn thoại nữa, cậu nằm ngửa ở trên giường, giơ điện thoại lên gõ chứ, “Anh nhặt được cái chai ở đâu vậy, anh là người ở đảo nhỏ hả?”

“Không phải.” Cố Phong đáp, “Anh tới nhà bạn chơi, anh là người ở thành phố C.”

Sau đó anh lại gửi thêm một tin nhắn, “Cái chai đó trôi chưa xa lắm.”

Trình Ý Nhĩ nhìn cách đối phương trả lời mình, trong lòng thầm đoán xem Cố Phong là người như thế nào, cậu nghĩ chắc anh là một người nghiêm túc và trưởng thành hơn cậu nhiều, dù sao anh cũng đã là nghiên cứu sinh năm hai rồi mà.

“Cố Phong,” Trình Ý Nhĩ gọi tên giả của Giang Kha, “Anh đang làm gì vậy?”

Giang Kha chẳng làm gì cả, chỉ ngồi bên giường nói chuyện với Trình Ý Nhĩ, vì vậy anh thành thật trả lời, “Đang nói chuyện với em.”

Trình Ý Nhĩ mỉm cười, “Anh đâu có nói gì, anh chỉ gõ chữ thôi, sao anh không gửi tin nhắn thoại.”

Giang Kha nhìn chằm chằm vào câu đó một lúc lâu, anh tự hỏi, liệu Trình Ý Nhĩ đã từng nói chuyện với người nọ hay chưa, nếu mình lên tiếng thì có bị lộ tẩy hay không.

Càng nghĩ càng căng thẳng, nên anh chỉ bảo, “Lần sau đi.”

“Lần sau là khi nào?” Trình Ý Nhĩ hỏi.

Giang Kha nghĩ ngợi rồi đáp, “Nếu em thi đậu đại học C, nhập học anh sẽ đi đón em.”

Trình Ý Nhĩ trả lời rất nhanh: “Hứa rồi đấy, anh phải đi đón em.”

Giang Kha đăm đăm nhìn vào dòng tin nhắn đó khoảng chừng mấy giây rồi đứng lên đi tắt đèn ở cạnh cửa. Sau khi căn phòng chìm vào đêm tối, Giang Kha gửi cho cậu một tin nhắn thoại.

“Ừm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play