Tinh thần hỏi ngược lại Linh thần. Linh thần đã lắc đầu bảo rằng hắn không quên được.
Ông lão đang chèo xuồng đã ho nhẹ một cái. Hai người Tinh thần và Linh thần đã quay sang ông lão, Tinh thần nói chuyện với ông:
- Hư Tinh đại đế, tại sao ngài gọi hai bọn con đến đây, lại chỉ gọi có một cô gái?.
Tinh thần với gương mặt buồn bã hỏi ông lão.
- Có mà trong đầu hai con có vấn đề ấy. Đại lục rộng lớn, có biết bao nhiêu người con gái, hai con không yêu.
- Lại tranh nhau một người con gái ở sẵn nhà của ta rồi.
- Tại hai con mà con bé mới bỏ nhà đi.
- Người buồn nhất vẫn là ta.
- " Haizz.. "
Ông lão thở dài, vài câu nói dứt quãng của ông cho thấy ông đã rất già.
Ông bảo rằng ông đi đến địa cầu tìm người có cơ duyên để giúp ông mở ra nhiều đại lục khi ông về già. Hai người Tinh thần và Linh thần đã là rất may mắn khi được ông chọn lựa rồi.
- Với cả chuyện này nữa, tại sao hai con lại bắt ta chèo thuyền chứ?
- Vậy người lại đây đánh cờ với a Linh đi, để con chèo thuyền cho.
- Hai con biết là ta không biết chơi cờ mà.
- Vậy người chèo thuyền để bọn con chơi.
Nói chuyện xong, Tinh thần lại quay sang chơi cờ với Linh thần. Ông lão lại thở dài và nói nhỏ: " Haizz, hai con có thể chơi cờ ở trong nhà mà. "
Bất ngờ a Tinh đứng dậy làm cho con xuồng nghiêng sang một bên, con xuồng sắp lật thì a Tinh bay lên trời.
- Con nghĩ thông rồi, con sẽ đi đến đại lục tìm duyên phận của mình.
A Linh nói lớn:
- Cậu đi rồi, thế ai đánh cờ với ta?
Một giọng nói cuối cùng của Tinh thần vang ra:
- Bảo tiểu đồng đánh với ngươi, ta đi đây..
Một cô bé đã bay ra từ trong nhà đến bên a Linh, cô nói rằng cô cũng biết chơi cờ.
Ông lão lại nhắc nhở Linh thần:
- Con cũng nên giống như a Tinh ấy,
- Thứ gì nên buông thì buông đi, chuyện cũng gần trăm năm rồi mà.
- Tìm một cô gái khác đi.
Linh thần nhẹ nhàng cầm một quân cờ lên đặt xuống bàn cờ,
- Hư Tinh đại đế, người cũng nhớ a Thủy rồi phải không.
Ông lão không nói gì, ông chỉ nhẹ nhàng đẩy thanh gỗ lái con xuồng.
- Tiểu Tiểu à, cô đi nhầm nước rồi phải không.
Cô bé nhẹ nhàng cười, cô bảo với Linh thần là nếu ngài ấy không chú tâm vào bàn cờ, thì ngài ấy sẽ thua cô.
- Tiểu Tiểu từng đánh cờ thắng được a Tinh đó.
Ông lão nhẹ nhàng nhắc nhở a Linh. A Linh vội hoảng hốt,
- Hã,...!!
......................
Tại học viện phong hỏa, Lâm gia, Sát Linh hội, Nguyệt môn... và nhiều nơi khác, họ đều nhận được tin tức về di tích của võ thần khai tinh đã xuất hiện ở Liệt Nham quốc,
Ngoài ra, khu di tích này không hạn chế tu vi, bất kỳ ai cũng đều đi vào được.
Lâm Viêm, cha của Lâm Phong đã nói rằng tiểu thế giới của võ thần khai tinh có thể rộng lớn gần bằng một nửa đại lục. Lâm Phong hỏi rằng có ai trong Lâm gia muốn đi đến đó hay không.
Sau một hồi lâu, Lâm Phong, tiểu Tuyết, tiểu Lôi và tiểu Hồ đã đi cùng nhau, còn những người khác không đi, vì một phần là do Lâm Phong sợ nguy hiểm.
Khi họ đi đến Liệt Nham quốc, nhóm Lâm Phong đã nhìn thấy rất nhiều võ thần, bán thần, võ thánh trở xuống. Ít cũng phải trên một triệu người, họ đang tập trung ở trên khu rừng rộng lớn này. Lâm Phong nhìn qua thì thấy có cả người của Bắc Thành, đám sát thủ và cả ngự thú sư.
Một số võ thần đã ở lại đại lục để đề phòng Bắc Thành giở trò.
Sau hơn một ngày, một ngọn núi đã nứt ra, một thông đạo dẫn tới nơi khác xuất hiện. Những lớp người đã tranh nhau đi vào thông đạo, sau gần nửa ngày, họ mới vào hết. Thông đạo đã đóng lại,
Ở bên trong tiểu thế giới của võ thần khai tinh, một vùng đất rộng lớn có núi non, sông nước, có cả dung nham.
Những người đi vào đã được đưa tới những nơi khác nhau. Bốn người Lâm Phong cũng bị tách riêng ra.
Rất nhiều yêu thú cấp cao xuất hiện, có cả yêu thánh, yêu thần. Nhưng bên cạnh đó cũng có rất nhiều linh thảo, đan dược, bảo vật cấp cao.
Lâm Phong đã nghĩ rằng viên đan dược cấp mười một rất có thể sẽ ở trung tâm của tiểu thế giới. Và nhóm Lâm Phong trước khi vào đã hẹn nhau ở trung tâm của tiểu thế giới.
Nhiều người đã bị yêu thú giết chết, nhiều cuộc đánh nhau đang diễn ra.
Trên dọc đường, Lâm Phong đã hái được rất nhiều linh thảo cấp chín, cấp mười,
Lâm Phong nhìn thấy một bông hoa Tử Tuyết Liên cấp mười một, là nguyên liệu để luyện chế đan dược cấp mười một, nhưng bông hoa này đang có một con Đằng Xà bảo vệ, một con yêu thú cấp thần.
Sau khi Lâm Phong giết con rắn, cậu lấy cả yêu hach rồi cậu chuẩn bị hái bông hoa thì có một bóng đen lướt qua.
Lâm Phong cho đóng băng bóng đen này, Hắc Kiếm đã xuất hiện ở phía trước. Hắc Kiếm lên tiếng rằng bông hoa đó hắn muốn có. Lâm Phong cũng bảo rằng cậu muốn có bông hoa đó.
Hắc Kiếm đã cho ra khí tức hệ hắc ám của hắn.
- Ngươi đánh không lại ta,
Lâm Phong đã đe dọa Hắc Kiếm, nếu đánh nhau thật thì Hắc Kiếm sẽ thua.
- Thử mới biết, lần trước là do ta chủ quan.
- Lần nào ngươi chả nói vậy.
" Định ",
Hắc ám đã bị Lâm Phong khóa chặt chân, hắn hóa thành một đạo khí đen thoát ra được,
- " Hắc Ám Địa Ngục ".
Bầu trời quanh chỗ hai người đã tối xầm lại, nhưng Lâm Phong để ý rằng thần kỹ dùng ở trong tiểu thế giới này không ảnh hưởng đi xa.
Nhiều nơi khác cũng có thần kỹ xuất hiện. Rất nhiều người đang đánh nhau.
- Vội vã làm gì, ta còn đang muốn nói chuyện.
Hắc Kiếm đã ẩn vào trong đám khói đen, khói đen bao trùm cả Lâm Phong, những cây cỏ xung quanh đã héo hết, riêng bông Tử Tuyết Liên không bị làm sao.
Nhiều thanh dao nhỏ đã bay tới tấp vào Lâm Phong, cậu dùng băng chặn lại được rất nhiều thanh dao.
Sau một hồi lâu đánh nhau, tên Hắc Kiếm tiếp tục dùng thần kỹ thứ hai " Hắc Thiết Xuyên Tâm Liên Kích ", một cây thương lớn bằng nhiều con dao nhỏ đang bay về phía Lâm Phong, Lâm Phong đã chặn lại cây thương bằng thần kỹ thứ nhất là " Băng Liên Vĩnh Cửu ", Lâm Phong tạo ra một bông hoa tuyết để chặn cây thương.
- " Hắc Ám Liên Vũ Vực ".
...****************...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT