Sau gần một tuần tu luyện, Lâm Phong đã cảm thấy linh lực của cậu hồi phục được thêm một chút, cậu cùng với tiểu Hồ đã quay trở về yêu thành,
Hai người vừa bước chân vào cổng thành, Y Nhiên đã từ bên trong thành chạy tới chào hỏi Lâm Phong và tiểu Hồ, cô ôm lấy cánh tay trái của Lâm Phong, Lâm Phong đã nhẹ nhàng kéo tay của mình ra, cậu bảo rằng Y Nhiên đã lớn rồi nên cô hãy để ý giữ ý giữ tứ một chút. Y Nhiên đã mặc kệ Lâm Phong nói, cô nhõng nhẽo theo sau lưng Lâm Phong,
Y Nhiên đã kể với hai người về trận chiến của nhiều bán thánh mà gia tộc cô đã gặp phải, cô bẳo rằng gia tộc đã may mắn được một vị võ thánh giúp đỡ, nếu không thì có thể cô đã không được ở đây, Lâm Phong đã xin lỗi cô vì cậu không thể đến giúp cô. Y Nhiên đã bảo không sao, vì gia tộc cô gặp phải chuyện liên quan tới cả bán thánh đỉnh phong, Lâm Phong có tới cũng không giúp được.
Lúc này Y Nhiên đã là võ hoàng, tiểu Hồ cũng hạ khí tức xuống võ hoàng, còn Lâm Phong là võ vương đỉnh phong.
Y Nhiên cho biết rằng cha cô đã xuất quan và ông ấy đã về gia tộc, nhưng ông ấy đang bị trọng thương.
Lâm Phong đã đề nghị Y Nhiên rằng cậu có thể thử chữa thương cho cha của Y Nhiên.
Y Nhiên đã rất vui mừng và cô dẫn hai người đi gặp phụ thân của mình, Y Nhiên tự nghĩ rằng không có ai trong đại lục này chữa được thương thế của cha mình, nhưng cô biết Lâm Phong rất lợi hại, cô tin tưởng Lâm Phong có thể tạo ra nhiều kì tích nữa.
Ba người đang đi thì có một người con trai tên là Vương Mãnh xuất hiện, đằng sau có hai người đi theo, tên này đã nói với Y Nhiên rằng chưa bao giờ hắn thấy Y Nhiên gần gũi với nam nhân như vậy, hắn đã nói đểu Y Nhiên rằng cô có một đôi mắt thật tinh tường khi nhìn trúng một tên nhà quê ở núi nào đó vừa đi xuống.
Y Nhiên nhận ra Vương Mãnh, tên này lúc trước học cùng lớp với cô, hắn hay tán tỉnh con gái, nhiều lần tán tỉnh cô nhưng không được.
Y Nhiên đã bảo Lâm Phong rằng cứ lơ hắn đi là được, tên này phiền phức lắm,
Vương Mãnh đã bảo Lâm Phong là cóc ghẻ cũng muốn với tới tiểu thư của yêu thành,
Lâm Phong thấy tên này chỉ là một võ sư đỉnh phong, cậu còn không cần để ý tới.
- Cóc ghẻ như ta còn có nhiều cô gái xinh đẹp đi theo, còn như Vương công tử đây thì chỉ có hai nam nhân đi cùng.
Lâm Phong đã nói đểu lại Vương Mãnh.
Vương Mãnh rất tức giận, hắn muốn lao tới đánh Lâm Phong nhưng từ xa có một người lao tới tát một cái vào mặt hắn,
- Chào Lâm Phong, tiểu Hồ và tiểu thư Y Nhiên, chào mọi người.
Người vừa tới là Vương Kỳ.
- Lâm Phong công tử, chúng ta lại có duyên gặp nhau rồi.
Vương Kỳ xin mọi người đừng để bụng tên Vương Mãnh, Vương Mãnh là em họ của Vương Kỳ.
Vương Kỳ đã bảo rằng tính cách của tên em họ mình hơi khó ưa, hắn đã đuổi em họ của hắn đi về.
Vương Kỳ đã quay sang chào hỏi Y Nhiên, hắn khen mẫu thân của Y Nhiên rất ngầu, hắn đã có mặt chứng kiến trận đánh của gia tộc cô. Lâm Phong đã chịu về sự góp mặt đúng lúc của Vương Kỳ ở bất cứ đâu có cường giả đánh nhau.
Gia tộc Vương là một trong những gia tộc lớn tại yêu thành, Vương Kỳ đã mời Lâm Phong đi uống rượu để nói chuyện. Nhưng Lâm Phong từ chối và chuyển sang lúc khác vì cậu đang bận đi đến thành phủ. Vương Kỳ đã hơi thất vọng vì nhiều lần không mời được Lâm Phong đi nói chuyện, nhưng hắn vẫn vui vẻ hẹn lại lần khác, hắn đã tạm biệt mọi người rồi rời đi.
Ba người lại tiếp tục đi về thành phủ.
Khi họ bước vào trong đại sảnh. Mọi người đã không thấy ai ngồi trong đại sảnh nữa, chỉ có hai người gác cửa thì vẫn còn đó, một trưởng lão đã đi ra dẫn ba người vào một căn phòng,
Tại đây họ thấy nhiều trưởng lão đang ở bên ngoài phòng, bên trong là Y Hồng đang ngồi bên cạnh một người nằm trên giường, Y Nhiên đã chào mẹ cô, Lâm Phong cũng chào thành chủ, có cả thánh y ở bên cạnh Y Hồng. Y Hồng đã đưa ngón tay lên miệng suỵt nhẹ một cái, cô bảo rằng " phụ thân của con đang ngủ ",
Thánh Y đã hỏi Lâm Phong về tiểu Tuyết, sao không thấy tiểu Tuyết đi cùng mọi người, Y Nhiên đã nói rằng họ không đi cùng tiểu Tuyết. Lâm Phong đã xin phép mọi người, cậu có chuyện muốn nói riêng với thánh y.
Lâm Phong cùng thánh y đã đi ra một vườn hoa bên trong thành phủ, cậu nói rằng tiểu Tuyết hiện giờ rất an toàn, nhưng có thể cô ấy sẽ không về sớm được, cậu đã kể sơ qua về tiểu Tuyết có kỳ duyên đã gặp được một vị võ thần, vị võ thần này muốn nhận cô ấy làm đồ đệ, cậu chuyển lời cho thánh y rằng tiểu Tuyết xin lỗi vì chưa chào hỏi hay xin phép bà mà đã đi rồi.
Thánh y cũng nhẹ nhàng cười, bà bảo rằng con bé ngốc này, đi thì đi chứ có làm sao đâu.
Bà thánh y nhẹ lau nước mắt rồi bà quay lại nói với Lâm Phong rằng hiện tại yêu thành đang bị tổn thất nặng nề sau lần Y Hồng rời đi.
Bây giờ Y Hồng đang là người buồn nhất, Tử Vân bị thương, bà cũng không chữa được. Đại trưởng lão thì biến mất không có dấu vết gì cả, những vị trưởng lão khác thì bị thương cả.
Hai người đi vào bên trong phòng của Y Hồng, thánh y đã động viên Y Hồng rằng bà sẽ cố gắng chữa thương cho những vị trưởng lão, còn Tử Vân thì bà sẽ nghĩ cách sau,
Y Hồng đã nhẹ nhàng nói cảm ơn thánh y,
- Vất vả cho ngài rồi.
Lâm Phong đã xin phép mọi người cho cậu xem thương thế của Tử Vân, có thể cậu sẽ chữa được.
Mọi người đã hơi ngạc nhiên khi thấy Lâm Phong muốn chữa thương cho Tử Vân nhưng Y Nhiên nói rằng Lâm Phong rất giỏi, cô đã chứng kiến rất nhiều kì tích của cậu khi hai người đi cùng nhau.
Y Hồng đã rời khỏi giường, cô nhường lại vị trí ngồi cho Lâm Phong.
Lâm Phong đi đến bên cạnh Tử Vân, Tử Vân đang nằm trên giường, cơ thể của ông rất yếu, ông vừa tỉnh dậy nhìn thấy Lâm Phong, ông đã hỏi mọi người về vị thiếu niên trẻ tuổi này, mọi người cho ông biết đây là Lâm Phong công tử, cậu đang muốn xem thương thế của ông.
...****************...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT