Không thể chịu được cơn ho kéo dài như vậy, Chu Thiệu tuy vội vàng nhưng hành động rất khẽ sợ Thuần Nghi thức giấc. Lao vào nhà vệ sinh, anh ho như chưa từng được ho, đến cả khăn giấy cũng nhuốm một ít máu.

Anh ổn định lại tinh thần rồi trở về phòng ngủ, từ nay bản thân quyết định không muốn suy nghĩ những thứ tiêu cực như vậy nữa.

Sáng nay, thiếu gia của một gia đình tại phiệt cũng bị ung thư giống với căn bệnh mà Chu Thiệu gặp phải. Điều đáng nói là, máy lọc không khí mà bị thiếu gia kia sử dụng được sản xuất tại công ty ông Hàn.

- Đó chẳng phải là công ty của Hàn gia à, thành lập được mấy chục năm đã phá sản.

Vũ An Nhiên ngồi trong vòng tay Phó Nghị Đình cùng nhau xem thời sự, cô cũng giống như anh, cũng có khiếu kinh doanh nhưng anh lại nhất quyết không cho cô nhúng tay vào.

Thương trường cũng như chiến trường, không có 1 hoặc 2, chỉ có sống hoặc chết.

- Tội ông ta có dùng bút viết ra đến khi hết mực cũng không hết. Phá sản có đáng là gì chứ?

Những điều này cũng không khiến Phó Nghị Đình nguôi giận, chuyện của Chu Thiệu anh đã biết bởi khi đưa ra tòa ông Hàn cũng có nói về chất độc gây ung thư này.

Người kiện tụng Hàn Tông là một trong những vị thiếu gia có gia thế khủng ở một thành phố khác, biết chắc anh ta sẽ không thể đấu lại ông Hàn, Phó Nghị Đình đã âm thầm tìm bằng chứng đồng thời giúp đỡ vị thiếu gia kia một phần.

Nhờ đó mà mọi chuyện mới sáng tỏ, anh không trực tiếp tống ông ấy vào tù, điều đó cũng chỉ là đang rút ngắn khoảng cách sống sót của mình mà thôi. Có khi ông ấy lại mưu mô quay về trả thù.

Phó Nghị Đình tắt tivi, không muốn những chuyện tiêu cực mà ảnh hưởng vào cuộc sống của mình.

- Vợ, chiều nay tới bệnh viện với anh.

- Sao anh tắt tivi rồi, em đang xem mà.

Cô bĩu môi, phớt lờ những lời nói vừa rồi của anh, đúng là cô cố tình, muốn tạo một chút xích mích chứ yên ắng bình lặng thế này cũng chẳng thú vị.

- Anh đang nói chuyện với em đấy.

- Em cũng đang nói chuyện với anh mà, đưa điều khiển tivi cho em.

Vũ An Nhiên gằn giọng ra lệnh, còn cả gan nhướn mày lên đầy khí chất. Một giây sau lại bị Phó Nghị Đình đè ra sofa, hai tay hai chân bị anh kẹp chặt.

- Em dám lên giọng với anh?

- Thả em ra đi, em vốn mỏng manh yếu đuối anh bóp chặt như thế đau tay em.

- Đau hả? Đau thì tới bệnh viện, này thì dám cãi.

Phó Nghị Đình kéo cô ngồi dậy rồi vác lên trên vai đi ra ngoài cổng, bởi quần áo ở nhà cũng đẹp như đi chơi nên chẳng cần thay đổi gì.

Anh muốn tới bệnh viện là cùng cô thụ tinh nhân tạo để mang thai, ngay từ khi cả hai bình thường trở lại anh đã mong có em bé. Nhìn thấy Thuần Nghi và Chu Thiệu hạnh phúc với sinh linh nhỏ bản thân Phó Nghị Đình cũng cảm thấy có chút ganh tỵ.

Đến hành lang bệnh viện cô bắt gặp Chu Thiệu cũng khám bệnh ở đây. Vũ An Nhiên muốn lên tiếng gọi để hỏi thăm nhưng Phó Nghị Đình đã ngăn cô lại.

- Chu...

- An Nhiên, im lặng, bệnh viện phải giữ trật tự.

- Nhưng mà...

Vũ An Nhiên đưa ta chỉ về hướng Chu Thiệu đang đứng tuy nhiên anh ấy lại không thấy bọn họ, chăm chú làm xét nghiệm của mình.

- Em cứ coi như là không thấy gì đi.

Cô không hiểu tại sao Phó Nghị Đình lại lơ là như vậy nhưng vẫn làm theo, cô đưa mắt về phía trước, cứ như vậy tỏ ra chẳng có chuyện gì xảy ra.

Sau khi bước ra khỏi bệnh viện mọi thứ lại hoàn toàn khác.

- Anh...

- Hửm.

- Chúng ta đi mua đồ cho em bé đi.

- Còn chưa biết là trai hay gái và to hay nhỏ, cũng không biết kích cỡ thế nào. Sao nôn nóng thế.

- Nhà em giàu, nhà anh giàu, chẳng lẽ một cửa hàng quần áo dành cho trẻ nhỏ anh cũng không mua nổi.

Cái thói tự tin này vốn dĩ không nằm trong máu, là do ăn ở cùng với Phó Nghị Đình thành ra lây cái tính tự tin này của anh.

- Được, chúng ta đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play