Hôm nay bố mẹ vợ của anh về nước sau chuyến công tác xa, công ty Vũ gia là thế, luôn bận bịu như vậy, lợi nhuận thu lại cũng không ít.

Phó Nghị Đình cùng Vũ An Nhiên về nhà chào hỏi, cái nhìn của họ về chàng con rể này đã khác, không còn khó chịu như trước kia.

- Hai đứa về rồi đấy à, ngồi chơi con nhé, mẹ đang nấu dở.

- Vâng.

- Anh ngồi chơi với bố, để em vào phụ mẹ.

Vũ An Nhiên bước vào trong bếp, Phó Nghị Đình muốn đi theo nhưng bố vợ đã đưa tay cản lại.

- Thôi con, bình thường người giúp việc trong nhà nấu ăn, lâu lâu bố lại vào bếp. Nay mẹ của con tự tay vào làm sẽ không cho ai đụng vào bất cứ thứ gì đâu, con vào đó sẽ bị đuổi ra ngay thôi.

Trên tay ông cầm một tờ báo, còn đeo kính lão, ra dáng một bậc tiền bối có kinh nghiệm dày dặn vậy mà cái tính hay tám chuyện vẫn mãi nằm trong máu.

Ông gạt cái kính xuống sống mũi, nói nhỏ với Phó Nghị Đình.

- Bà ấy chỉ ra vẻ trước mặt con rể thôi, xem ra con cũng được bà ấy cưng quá đấy.

Anh chỉ cười nhạt, không ngờ bố vợ lại giống mình đến thế, nhưng nhìn lại cũng thấy giống bản thân anh mấy phần.

- Bố nói xấu mẹ như vậy không sợ hay sao?

- Đó không phải là nói xấu, lâu lâu nói sau lưng một chút thôi.

Thì cũng đâu có khác gì nhau, nhưng tính tình người trung niên là thế, họ có quan điểm riêng với người trẻ.

Nấu nướng xong xuôi, trước tới nay đây là bữa cơm gia đình đầu tiên khiến ai nấy đều ấm áp và vui vẻ như vậy.

- Hai đứa, ăn xong các con ở lại đây luôn nhé. Bố mẹ ở nhà một mình cũng chán lắm.

- Phải, phải, ở lại đây một ngày, coi như thư giãn đầu óc.

- Vâng ạ.

Vũ An Nhiên đưa mắt khẽ liếc qua Phó Nghị Đình thấy anh không có ý kiến liền đồng ý luôn.

Ăn uống xong cả hai cùng nhau rửa bát, biết ngay ở cùng với người lớn sẽ không có cơ hội ân ái với nhau nên mỗi lần họ không chú ý anh liền hôn trộm lên môi hay mặt của An Nhiên.

- Làm gì vậy? Làm cho ra làm, chơi cho ra chơi chứ.

- Em quát anh à?

Phó Nghị Đình bày ra bộ mặt nũng nịu nhõng nhẽo, người khác thì cô lại thấy ớn lạnh tóc gáy chứ người mình yêu cô lại thấy dễ thương vô cùng.

- Không có, không có... bảo bối ngoan, em làm sao dám quát anh.

Cô đứng cả buổi chỉ đưa tay nghịch nước, mọi bát đũa đều một tay Phó Nghị Đình rửa hết, cả tháng nay bọn họ đi công tác nên người giúp việc cũng không thuê, đành làm tạm mấy ngày.

- Anh Đình, anh biết chuyện hai đứa yêu nhau từ khi nào vậy? Sao anh không nói với em, mọi người tính xem em là kẻ ngốc sao? Từng gọi em hai tiếng "chị dâu" vậy mà tới chuyện hẹn hò cũng không báo. Thật là... phải cho tụi nó một trận.

- Không những hẹn hò mà là Thuần Nghi còn có thai với Chu Thiệu nữa đấy.

- CÁI GÌ? Anh nói... Thuần Nghi và Chu Thiệu có... có thai với nhau.

- Phải.

Vũ An Nhiên bất ngờ đến nỗi không nói nên lời, không ngờ mấy đứa nhóc này lại nhanh hơn mình nghĩ.

- Chơi lớn quá rồi đó.

- Phải nhanh như vậy còn kịp, chứ như anh với em là hơi chậm rồi.

- Chậm mà chắc còn hơn lật đật mà đất đè. Nhưng dù sao cũng chúc mừng cho tụi nó, đứa bé là trai hay gái vậy?

- Còn nhỏ quá nên chưa phân biệt được, mà sao anh cảm thấy em còn nôn nóng hơn bố mẹ chúng nó nữa. Chẳng lẽ em muốn có con với anh đến vậy à?

Phó Nghị Đình ghé sát mắt cô, đôi mắt đảo xuống dưới quét một vòng cơ thể không sót chỗ nào, ý như quét mã vạch vậy.

- Làm mẹ thì người phụ nữ nào chẳng muốn chứ? Hỏi thừa.

- Vậy sao? Để tối nay thực hiện luôn nhé.

- Thôi... thôi đi, bố mẹ nghe thấy lại cười vào mặt.

- Xấu hổ sao? Em khẽ một tiếng, anh nhẹ một chút là được mà.

Khuôn mặt cô đỏ ửng lên mắt thường có thể thấy, vừa hôm qua còn sin lũi đủ điều, ngọt ngào hết sức, hôm nay có vẻ ngứa gan muốn ăn đấm rồi đây.

👍⬅⬅⬅

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play