Đôi bàn tay và đôi vai gầy của Vũ An Nhiên run lên bần bật, không biết chạm vào đâu để đứng vững. Khóe mắt bắt đầu tuôn ra những giọt lệ mặn chát hơn cả nước biển.
Cô thương ông và quan tâm ông ngay cả khi ông là tội phạm giết người bởi tình thương ông Sở đối Vũ An Nhiên vô cùng đặc biệt. Mặc dù cô chỉ xem đó là tình cha con thắm thiết...
Ngay từ đầu, ông Sở muốn gặp lại đứa con gái nuôi mà mình từng nâng niu chăm sóc, nhưng bây giờ bộ dạng này của mình lại khiến ông không thể tự tin nhìn mặt con gái.
- Xin lỗi, cô nhầm người rồi.
- Là bố mà... bố.
Thân thể của ông Sở tuy chỉ là một ông già gầy gò xơ xác nhưng trong hoàn cảnh này phải cố sức chạy thật nhanh thật xa, đơn giản là vì ông không muốn cô lo lắng cho mình.
Trước đây Vũ An Nhiên sống trong một ngôi làng nhỏ, bố mẹ nuôi là nông dân, tuy không có cái ăn cái mặc nhiều nhưng bố đối xử với cô rất tốt. Mẹ nuôi cũng chỉ làm tròn bổn phận, không thương không ghét nên chẳng để lại kí ức nhiều.
Giọt lệ kiều diễm rưng rưng trên khóe mắt, nhìn vào đống cơm rơi vãi đầy trên đất đá cô chỉ thấy nhoi nhói lồng ngực. Chỉ là bố nuôi nhưng lại cảm thấy xót cho người đàn ông trung niên ấy.
Vũ An Nhiên thất thần dọn dẹp sau đó từ thiện suốt cả buổi chiều. Mọi hành động của cô đều được một người đàn ông dáng vẻ cao ráo như idol Hàn Quốc theo dõi.
Hắn ta mặc bộ đồ đen trùm kín mặt chỉ chừa hai con mắt, một người non nớt như Vũ An Nhiên sẽ không thể cảm nhận được có người theo phía sau.
Một đôi chân trần lặng lẽ một mình bước vào hộp đêm của Phó Nghị Đình, vừa vào tới cửa đã bị nhân viên ngăn lại.
- Xin chào, cô đã có thể ra vào của hộp đêm chưa ạ.
Vũ An Nhiên mặc một chiếc váy cắt xẻ khá táo bạo, hôm nay cô muốn quậy một bữa, dường như mấy ngày nay không có Phó Nghị Đình, con người cô đã trở nên điên dại hơn trước.
Cô dõng dạc kêu to, bản thân còn tỏa ra mùi rượu, ý thức cũng mơ mơ hồ hồ.
- Tôi là chị gái của quản lý ở đây, có thể cho tôi vào được rồi chứ.
- Xin lỗi, không có bằng chứng xác thực, chúng tôi không thể cho cô vào được. Mời về cho...
Trong người có một ít men rượu, từ trước đến nay Vũ An Nhiên đều rất ít khi uống rượu, ngay cả bực bội hay tức giận cỡ nào. Nhưng hôm nay cô uống bởi cảm thấy bản thân quá cô đơn, những người cô yêu thương đều rời bỏ mình mà đi.
Vũ An Nhiên chưa từng trách họ, cô chỉ trách bản thân vì nghĩ mình đã từng làm sai những chuyện gì khiến họ phải rời đi vội vàng như thế.
Khuôn mặt Vũ An Nhiên trở nên đỏ ửng trông rất đáng yêu, ngay cả lúc này tâm trạng đang rất bực bội bảo vệ ở đây nhưng chẳng tỏa ra một chút uy lực nào.
" cách "
Người áo đen dáng vẻ như idol Hàn Quốc lại một lần nữa đi theo Vũ An Nhiên, hắn ta còn chụp lén hình ảnh của cô. không chỉ khi vào hộp đêm mà ngay cả lúc làm từ thiện.
Sau khi có được thứ mình muốn, anh ta về căn cứ bí mật của mình, ở đó còn có cả lão đại đứng sau.
- Anh Phó, tôi đã có những thứ anh cần.
Chu Thiệu cởi bỏ lớp mặt nạ ra, đưa những bức hình chụp được về Vũ An Nhiên cho Phó Nghị Đình.
Đôi lông mày ngang bướng ấy một lần nữa nhăn lại, ánh mắt như mũi tên xuyên thấu không gian.
- Chu Thái Thi đã tiêm gì vào cơ thể của An Nhiên vậy?
- Cái này thì tôi không rõ nhưng với tình hình hiện tại hắn ta sẽ không có kinh phí để dùng thủ đoạn ấy đâu.
Chu Thái Thi tính cách trước giờ mọi người đều biết rõ, mưu mô và xảo quyệt lại vô cùng độc ác. Thứ mà hắn tiêm vào cho Vũ An Nhiên không hẳn là một chất bình thường, điều mà Chu Thiệu và Phó Nghị Đình đang suy đoán là một chất ảnh hưởng tới sức khỏe và ý thức con người.
Phó Nghị Đình cười nửa miệng, con người của Chu Thái Thi anh còn lạ gì nữa, anh chỉ sợ hắn ta lại không thể quen với cách trả thù này của mình mà thôi.
- Phía sau Chu Thái Thi còn có Mạc Khả Lam cơ mà. Chuyện tôi giả vờ bay sang Mỹ là để dụ đám người đó vào tròng chứ không phải để An Nhiên gặp nguy hiểm. Vẫn nên cẩn thận điều tra thì hơn, tôi không muốn bản thân phải hối hận.
Chuyện tình cảm anh đều đã trải, sáu năm qua đã quá dài với một thanh xuân. Bây giờ anh luôn đặt cô lên hàng đầu, chỉ âm thầm dùng mối quan hệ bạn bè để bảo vệ.
👍⬅⬅⬅
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT