Sở An Nhiên nhìn anh vô cùng mơ hồ, hiện tại trong đầu cô không thể tin bất cứ thứ gì, kể cả hành động lời nói hay chính người đàn ông này.

Dần dần mất đi lòng tin về chính mình, trái tim cô 6 năm qua chưa từng rung động ai đột nhiên nhói lên, đau một cách quằn quại khó tả. Thử hỏi rốt cuộc mình đã quên đi chuyện gì, sao lời nói ấy có thể chân thành như thế.

Sở An Nhiên nhìn anh nghi hoặc, dường như họ đã từng gặp nhau nhưng không thể nhớ rõ đã gặp ở đâu, khi nào.

- Anh là ai?

Lời nói không một chút điều khiển nào đột nhiên phát ra từ miệng Sở An Nhiên, là tiếng lòng và suy nghĩ của cô muốn biết. Cho dù cuộc sống hiện tại rất tốt nhưng tuổi thơ và quá khứ của mình rất quan trọng, tại sao mọi người biết mà bản thân lại không biết.

Thấy cô nghi ngờ như thế, anh bất giác đau lòng. " Ông trời đã muốn em quên đi sự tổn thương mà em phải chịu đựng thì tốt nhất là đừng nhớ về nó nữa. Nếu tôi ích kỉ bắt em phải nhớ về mình thì có khi trong cuộc sống em sẽ không quên đi những điều đau khổ ấy. Tôi sẽ một mình chịu đựng thay em..."

Phó Nghị Đình thả lỏng bàn tay đang nắm lấy cổ tay của cô, cả người đứng thẳng dậy. Anh che dấu cảm xúc của mình bằng cách quay lưng lại, hai mắt nghiền chặt cố gắng không để rơi một giọt nước mắt nào.

Tấm lưng của Sở An Nhiên rời khỏi chiếc đệm mềm mại ấy, nhìn vào bóng lưng to lớn của người đàn ông trước mặt. Cô hiểu rằng anh đã biết gì đó về mình, có mối quan hệ khác với mình nên mới hành động như thế.

- Tôi là Phó Nghị Đình, là chồng sắp cưới của em. Hôm nay đừng ra ngoài, ở trong nhà tịnh dưỡng cơ thể cho khỏe rồi ngày mai chúng ta đi đăng kí kết hôn.

- Đăng kí kết hôn?

Anh ngoảnh nghiêng mặt nói với cô rồi sau đó nhẹ nhàng bước ra ngoài. Sự đau lòng khiến anh mệt mỏi, cố gắng thở đều để tự trấn an.

Ngồi trong phòng ngủ rộng lớn này cô chỉ muốn thoát ra khỏi đây, nhưng vẫn muốn ở lại để tìm hiểu thêm về mình.

- Sở An Nhiên, mày chính là câu hỏi nhưng cũng chính là câu trả lời. Rốt cuộc thì Sở An Nhiên là một người như thế nào...?

Chìm đắm trong suy nghĩ, cô đột nhiên nhớ đến người đàn ông ấy. Không hiểu sao anh ta lại cố chấp và khó chiều như thế, một vị chủ tịch cao cao tại thượng muốn gì được nấy, phụ nữ xếp hàng tới tận Bắc Cực để chờ đợi anh, sao Phó Nghị Đình chỉ muốn một mình cô.

Càng nghĩ Sở An Nhiên chỉ muốn mổ não mình ra xem bên trong có gì, sao lại nghĩ về hắn nhiều đến thế. Trái tim lúc này đập loạn xạ không điểm ngừng, cô ôm lấy trái tim từ bên ngoài làn da cố gắng xoa dịu nó.

...

Trong một trại giam, giám ngục đứng trước một phòng giam giữ tù nhân gọi tên lớn.

- Tù nhân 1079, 1079...

Một người đàn ông trung niên lọm khọm bước ra, khuôn mặt u sầu buồn bã.

- Có chuyện gì sao?

- Ngục trưởng muốn gặp 1079, anh theo chúng tôi một lát.

Ông cúi xuống nhìn lưu luyến vào chiếc khăn len mà mình đang thêu, bàn tay sần sùi bẩn thỉu đầy vết thương vì muốn học cách thêu khăn cho con gái.

- Vâng.

Ông đặt chiếc khăn đang đan dở rồi bước ra khỏi phòng tù nhân, bên trong còn có một số bạn tù.

Ông mở phòng ngục trưởng bước vào, bên trong là người đàn ông to béo mập mạp.

- 1079, ông ngồi đi.

- Vâng, ngục trưởng gọi tôi có chuyện gì không?

Ngục trưởng cười với ông rồi nhẹ nhàng nói. Thông tin này khiến ông vui đến rơi nước mắt...

- Ông được giảm mức phạt, 20 năm tù xuống còn 4 năm 10 tháng. Ông chỉ cần ngồi tù 10 tháng là có thể ra ngoài.

1079 dường như không tin vào tai mình, vừa vui những vừa bất ngờ, chắc chắn phần thưởng ấy còn có cả điều kiện.

- Thật vậy sao? Tôi... tôi được giảm án tù sao?

- Đúng rồi.

- Nhưng điều kiện là gì vậy?

Ngục trưởng nhìn ông nhăn mày khó hiểu, không nghĩ 1079 lại nghĩ như thế.

- Điều kiện...?

Ngục trưởng cười lớn rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

- ... không có điều kiện gì ở đây cả, trong lúc ông sống trong tù đã cải tạo rất tốt, không gây xích mích hay khó dễ với ai cho nên chúng tôi mới giảm án tù.

Sau khi gặp gỡ ngục trưởng cuộc đời ông như nở hoa, ước mơ gặp con gái là điều bấy lâu này mong muốn. Ông rất yêu đứa con gái này mặc dù chỉ là con nuôi, không phải là tình yêu cha con đơn thuần mà là một tình yêu nam nữ.

Nhìn vào chiếc khăn len đang thêu, ông mỉm cười.

- Sở An Nhiên, đợi bố nhé. Chỉ 10 tháng nữa thôi bố sẽ về với con.

6 năm trước ông là tài xế taxi vô tình gây tai nạn với một cô gái trẻ. Lúc ấy chỉ vì áy náy mà lấy danh làm bố của cô, biết được cô mất trí nhớ, gia đình ông lại không có con cái gì nên đã đưa về nuôi nấng.

Sau khi sống chung hai năm, vợ của ông thấy ông không đối xử với con gái vô cùng kì lạ. Hôm thì vuốt ve, hôm thì lén hôn má, có hôm nửa đêm lén lút muốn ngủ chung với con nhưng bị vợ phát hiện ngăn cản.

Đến khi không chịu được bà mới bỏ thuốc độc vào ly nước của con gái nuôi, sau khi ông biết được thì tráo đổi ly nước, để cho bà tự hạ độc mình, chính vì vậy mà phải ngồi tù vì tội cố ý giết người.

4 năm nay 1079 chưa từng gặp con gái, muốn được xem mặt con một lần nhưng dường như đứa con mình yêu đã dần quên mất.

👍⬅⬅⬅⬅

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play