Chu Thái Thi lôi kéo Sở An Nhiên lên trên tầng ba, từng bước lên cầu thang giống như những bước đi đến chỗ chết vậy. Vừa đáng sợ vừa sợ hãi tột cùng.

Trên sân thượng, hắn như phát điên phát dại dồn Sở An Nhiên vào sát lan can, cô run rẩy đứng ở trên bục cao của sân thượng. Hai bàn tay hắn nắm chặt cánh tay và bả vai Sở An Nhiên, không muốn cô chạy thoát.

- Cô có biết là chính vì tên khốn Phó Nghị Đình đó mà khiến tôi phải mất đi rất nhiều thứ quan trọng không hả? Từ phụ nữ, địa vị cho tới công ty. Lúc hắn ta không có gì trong tay tại sao cô vẫn mê hoặc đi theo hắn, nó không có tiền tài danh vọng gì nữa, sao lại làm như thế hả? Nói đi Sở An Nhiên, cô nói cho tôi biết tại sao không chọn một người nhiều tiền như tôi.

Chu Thái Thi tức giận mà lay động cơ thể cô để khiến cô sợ hãi mà nói ra, nhưng sự sợ hãi quá cao khiến cô không thể nói nên lời. Sở An Nhiên đưa mắt nhìn xuống, bên dưới giống như một hố sâu không đáy, chỉ cần bất cẩn thì sẽ không còn cơ hội gặp lại Phó Nghị Đình.

Một làn gió thổi mạnh bung xõa hết mái tóc của cô, lúc này Sở An Nhiên giống như một thiên thần mang khuôn mặt khả ái đang bay bổng trong gió. Nhưng cô lại chẳng quan tâm, những kẻ điên này có thể mất nhân tính mà làm những chuyện mình không thể tưởng tượng được.

- Bây giờ cô muốn thế nào? Một là sống với tôi và ngoan ngoãn nghe theo lời tôi, còn hai là tôi sẽ vứt cô xuống đó. Muốn chết hay muốn sống...

Khuôn mặt hắn ta tức giận đến nỗi gân xanh cả bàn tay và cổ nổi lên, màu đỏ au nổi lên khóe mắt, đôi môi tái nhợt trông vô cùng đáng sợ.

Lúc này Sở An Nhiên sợ hãi mặt cắt không còn một giọt máu, bả vai bị anh ta nghiến răng nghiến lợi mà bóp chặt khiến cô đau đớn cả lên nhưng không dám hét.

Bây giờ mới lấy hơi sức mà bình tĩnh nói lại hắn.

- Anh vẫn thua Phó Nghị Đình một thứ.

Chỉ một câu nói như thế chỉ khiến anh ta dường như bị cuống cuồng và muốn giết chết Sở An Nhiên ngay tức khắc.

- Cô vẫn không sợ tôi sao? Vẫn bị mê hoặc bởi Phó Nghị Đình sao? Chính câu nói của cô đã khẳng định.. cô đang chọn cái chết.

- Anh không thắc mắc mình thua Phó Nghị Đình ở điểm nào sao?

- MÀY IM MIỆNG CHO TAO CON KHỐN, THÀNH PHỐ NÀY DO TAO LÀM CHỦ VÀ TAO ĐỨNG ĐẦU. TẬP ĐOÀN GIA ĐÌNH TAO LÀ TẬP ĐOÀN LỚN NHẤT, KHÔNG AI HƠN CHU GIA CẢ. HIỂU KHÔNG?

Sở An Nhiên vẫn kiên nhẫn nói hết tất cả những gì mình nghĩ, mặc dù biết bản thân có thể chết bất cứ lúc nào.

Sự mạnh mẽ và gan dạ đã tới lúc phát huy lợi ích của nó rồi. Cô ngang nhiên đối mặt cho dù trong lòng vẫn có chút run sợ, bàn tay không ngừng run lên nhưng dần dần lại bình thường trở lại.

- Phó Nghị Đình dành cho tôi tất cả mọi thứ bằng tình cảm chân thành của mình, cho tôi sự an toàn và bảo vệ tôi mọi lúc. Còn anh... anh chỉ ganh tị với anh ấy và muốn tất cả mọi thứ của anh ấy phải là của mình. Chu Thái Thi anh tỉnh táo lại đi, là một vị thiếu gia sao lại đi ăn cắp chứ.

Chu Thái Thi được nuông chiều từ nhỏ, sao có thể hiểu được những tình cảm đắt đỏ hơn cả kim cương như thế này chứ.

- Tình cảm tao chỉ dành cho mỗi riêng tao thôi, tao chỉ yêu mỗi mình tao thôi mà hiểu không? Mày mạnh miệng lắm, để xem khi chết rồi mày nói được nữa không?

Chu Thái Thi thả Sở An Nhiên từ trên sân thượng xuống, cùng làn gió thổi tung mái tóc đen láy của cô. Sức lực cô yếu ớt cố gắng đưa cánh tay lên không trung để tìm sự giúp đỡ từ một ai đó, cuối cùng đổi lại là tiếng cười hả hê.

Phó Nghị Đình bật dậy sau cơn ngủ miên man, thì ra mọi chuyện vừa nay chỉ là một giấc mơ. Cơn ác mộng này sao lại tìm tới anh, chẳng lẽ Sở An Nhiên đã gặp chuyện không may.

Anh bước xuống giường, mấy ngày nay nhờ sự giúp đỡ của Chu Thiệu nên đã đi lại vững vàng hơn và khỏe hơn trước. Lúc nửa đêm Phó Nghị Đình bước ra khỏi phòng, đúng lúc Chu Thiệu đang đi tới.

- Anh Phó, sao anh đứng ở đây vậy?

- Tôi muốn đi gặp An Nhiên.

- Không được đâu anh, biệt thự Chu gia canh gác nghiêm ngặt, hơn nữa Chu Thái Thi cưng chiều cô Sở đến thế cơ mà. Sẽ không có chuyện gì đâu...

Nghĩ đến giấc mơ kinh hoàng đó anh lại không thể ngủ tiếp được, vẫn rất lo lắng cho Sở An Nhiên.

Cả hai có được mối lương duyên đẹp đẽ mà gặp lại nhau, Phó Nghị Đình không thể để cô chịu tổn thương thêm một lần nào vì mình nữa. Trước đây anh từng hối hận vì quyết định sai lầm dẫn đến cuộc tai nạn ngoài ý muốn của Sở An Nhiên.

- Tôi thực sự muốn gặp cô ấy, làm phiền cậu quá. Chuẩn bị xe đi...

- Nhưng mà...

Chu Thiệu muốn ngăn cản nhưng Phó Nghị Đình đã đóng rầm cửa lại, không muốn anh đi gặp Sở An Nhiên ngay lúc này vì quyền lực trong tay chưa có. Chỉ e là không gặp được lại bị thương thêm lần nữa...

Lúc Phó Nghị Đình đến trước cửa nhà của Chu Thái Thi, từ trong xe ngước lên anh nhìn loáng thoáng thấy bóng dáng của tên họ Chi dồn Sở An Nhiên đến gần lan can.

Mọi chuyện xảy ra giống y như trong giấc mơ đó vậy, anh chỉ cắn răng, bàn tay nắm lại thành nắm đấm chỉ muốn cắn xé xác Chu Thái Thi ra.

- Anh Phó, bây giờ phải làm sao đây.

- Cậu gọi thêm người của mình gây sự hỗn loạn ở phía trước, tôi sẽ lẻn bằng cửa sổ của Chu gia và lên sân thượng.

- Nhưng một mình anh lên đó có ổn không?

- Được hết, tiến hành nhanh đi.

Phó Nghị Đình ngồi trong xe tâm trạng nóng như lửa đốt, sợ rằng sẽ tận mắt nhìn thấy Sở An Nhiên rơi xuống giống như trong cơn ác mộng.

Mọi chuyện diễn ra giống như trong kế hoạch, đám thuộc hạ của Chu Thái Thi tập hợp ở trước cửa nhà để xử lý đám người lạ mặt đó. Riêng Phó Nghị Đình cầm súng đi vào bằng cửa sổ sau đó chạy lên sân thượng.

Ở trên đây cũng không phải yên ổn gì, chỉ có hai người một nam một nữ nhưng không khí vô cùng căng thẳng đến nghẹt thở.

- Con khốn mày dám chống đối tao. Xem tao xử lý mày như thế nào...

Một tiếng rầm vang lên ở phía sau, Chu Thái Thi quay người nhìn thì ra là Phó Nghị Đình đã tìm đến tận cửa. Nhìn thấy anh ông ta nở một nụ cười đắc ý...

- Trời ơi, anh hùng cứu mỹ nhân đây sao? Ngầu quá đấy, thật là khiến Chu Thái Thi tôi mở mang tầm mắt. Cánh cửa bị khóa mà mày vẫn mở ra được, xem như vết thương tao tặng cho mày khỏi hẳn rồi nhỉ.

- Bớt nói nhiều đi, thả người ra.

- Đâu phải vội, tao còn chưa đụng chạm gì đến cô ta sao có thể trả về nhanh như thế. Không nghe lời đáng bị như vậy thôi.

Chu Thái Thi rút súng trong người ra rồi chĩa vào đầu của Sở An Nhiên đang đứng sát bên cạnh. Hắn ta nhanh tay mà dùng tay kẹp chặt cổ của cô để cô không thể cử động.

Nhìn bộ dạng đáng thương này của Sở An Nhiên trong lòng anh đau khổ như bị xé rách cả tâm can. Càng không ngờ đến Chu Thái Thi lại nhanh tay trở mặt như thế, biết sớm như vậy anh đã không ở ẩn một thời gian rồi.

- Thả người ra, tôi biết người anh muốn đấu là tôi mà. Đụng tay đụng chân với phụ nữ là thằng hèn đấy.

- Mày còn biết từ "hèn" à, một người thân bại danh liệt giống như mày thì còn hèn hơn cả tao nữa. Hôm nay tao sẽ giết chết mày để khẳng định địa vị ở cái đất này do tao làm chủ.

Ngòi súng từ chỗ của Sở An Nhiên chuyển hướng sang Phó Nghị Đình, cô càng sợ hãi hơn, không biết cảm giác lúc này lại kì lạ đến vậy. Cô lại sợ mất đi người đàn ông này, chỉ muốn bảo vệ cho anh ấy.

Cùng lúc đó Phó Nghị Đình cũng nhanh tay mà rút súng ra, hai bên chĩa thẳng vào nhau, ánh mắt đùng đùng sát khí dần trở nên lạnh lẽo khiến Sở An Nhiên rợn hết cả người.

Vài giây sau Chu Thiệu từ tầng dưới lên sân thượng dẫn theo chục thuộc hạ của Phó gia đến. Nhìn thấy người đông như thế hắn ta không sợ còn cả gan thách thức.

- Còn dẫn người tới đấu hội đồng sao? Trước giờ tao chưa từng gặp trước hợp như thế cả.

- Anh Chu à, anh không phải là người dám chơi riêng lẻ, cho dù anh tới đâu hay đi đâu cũng có vệ sĩ bởi tôi biết anh rất sợ chết. Cho nên tôi nghĩ anh phải có vài ba người thuộc hạ để bảo vệ anh chứ, chẳng lẽ tôi tính sai rồi sao?

Lúc này, một chiếc trực thăng đi tới ngay sân thượng, bước xuống là hai chục thuộc hạ của Chu Thái Thi đã chờ sẵn. Họ đứng về phía anh ta để bảo vệ, mỗi người một khẩu súng chĩa về phía Phó Nghị Đình.

Ngay lúc ấy người của anh cũng giương súng ra, hai bên càng ngày càng gay gắt.

- Hôm nay để xem mày thắng nổi tao hay không? Tụi bay, bắn chết nó cho tao...

Chu Thái Thi chỉ được cái ra lệnh chứ trước giờ chưa từng dám làm gì, khi thấy bên kia và bên này bắn anh ta liền nhắm nghiền mắt lại vẫn cố giữ chặt Sở An Nhiên.

Phó Nghị Đình núp sau một đồ vật bằng sắt cũ gần đó nên tránh được khá nhiều viên đạn, vô tình bất cẩn mà bị bắn trúng vào tay.

- Anh Phó, anh có sao không?

- Không sao, chỉ bị nhẹ ở tay thôi.

- Đám người này thật là ngứa mắt mà.

Hai bên bắn nhau liên tục, tới khi thuộc hạ của họ chết hơn nửa thì mới chịu dừng lại. Trên sân thượng của Chu gia giống như chỗ ở của bọn bán sắt vụn, đâu đâu cũng là sắt thép gai góc, nhờ điểm đó mà mới trốn thoát kiếp nạn.

Chu Thiệu không chịu được mà đứng dậy giương súng bắn về phía họ nhưng bên Chu Thái Thi đã nhanh hơn một bước. Chưa bắn được ai đã bị người khác bắn vào vai gục luôn tại chỗ.

👍⬅⬅

*like cho tui đi ạ, ít like quá😥*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play