Sáng hôm sau, phía trên không có chỗ để che chắn nên rất nhanh ánh sáng đã chiếu thẳng vào khuôn mặt.
Khuôn mặt nhăn nhó khó chịu, vừa nhăn mày vừa đưa tay che chắn con mắt, cánh tay còn lại tê cứng đi vì làm gối cho Sở An Nhiên cả đêm hôm qua.
Bàn tay Phó Nghị Đình từ từ di chuyển qua Sở An Nhiên, anh che đi ánh sáng chiếu vào mặt cô. Chỉ một điều nhỏ nhoi như thế đã làm cho anh vui vẻ cả ngày, ước mơ lớn nhất của Phó Nghị Đình là được bảo vệ và che chở cho Sở An Nhiên, vậy là đủ rồi.
Xung quanh khu rừng toàn là tiếng "lách cách" hay tiếng rả rích của loài chim và động vật, xào xạc của lá cây, cho dù muốn ngủ cũng không ngủ được.
Sở An Nhiên mơ hồ tỉnh dậy, thấy anh che chắn ánh nắng cho mình liền ngẩng đầu nhìn rồi ngồi bật dậy, nhìn vào cánh tay mà mình đã dùng làm gối suốt đêm qua.
- Tôi... tôi xin lỗi, chắc tay anh đau lắm.
Phó Nghị Đình ngồi dậy, xoay xoay cánh tay. Quả thật cái đầu của Sở An Nhiên giống như một tảng đá bị đè vào cánh tay anh. Tuy đau nhưng không trách..
- Tôi không sao, lát nữa sẽ hết mà.
- Anh đã bị thương như vậy rồi mà tôi vẫn hành hạ anh thành ra thế này, tôi xin lỗi.
Cô cái điệu bộ rụt rè của cô nhóc này anh chỉ cười không thể ngậm miệng lại được, giống như đang sẵn sàng cho việc chuẩn bị nghe một tràng chửi. Cho dù là "sói", Phó Nghị Đình vẫn luôn chiều chuộng con mồi, nỡ lòng nào lại đi dọa nạt.
- Đã bảo là không sao rồi. Thật là...
Sở An Nhiên đưa mắt nhìn xung quanh, toàn là bốn bức tường đất cao ba mét, đi cũng không được ở lại đây cũng không xong. Chẳng lẽ chờ chết...
- Làm sao chúng ta ra khỏi cái hố này đây.
Cô đứng dậy, mắt hướng lên trên trời xanh không thèm liếc mắt nhìn xuống. Đôi bàn chân cứ như vậy mà đi xung quanh cái bẫy, một mảnh sắt sắc bén ở phía trước cô lại không để ý, cứ đi thẳng tới. Phó Nghị Đình nhìn thấy miếng sắt nhọn liền kéo cô lại ngăn cản không để cho con mồi mình bị thương, suýt chút nữa thôi là bàn chân ngọc ngà trắng nõn này có sẹo rồi.
- Không nhìn thấy miếng sắt chĩa thẳng lên sao? Đi thì phải nhìn đường chứ.
Không biết nói gì, chỉ mím môi im lặng, nghe răm rắp vào lời nói của Phó Nghị Đình. Xung quanh đầy rẫy những mối nguy hiểm, không biết điều một chút sẽ bị thương ngay.
Anh nhặt miếng sắt vụn lúc nãy sắp bị cô dẫm phải, đâm mạnh vào lớp đất sau đó nhanh tay đào một cái lỗ nhỏ. Xem ra đất ở đây cũng không cứng lắm, mấy hôm trước trời vừa mới mưa nên điều này rất thuận lợi với họ.
Phó Nghị Đình đào nhiều cái lỗ giống như một bậc thang, sau khi xong xuôi anh bám vào và trèo lên, quả nhiên rất thành công.
- Lần đầu tiên tôi thấy anh lợi hại như vậy đấy tiên sinh. Bây giờ thì anh có thể đưa tôi lên được rồi chứ. Tôi không giỏi leo trèo cho lắm...
Anh nhìn ngó xung quanh thấy một sợi dây leo cứng cáp liền lấy nó và thả xuống hố sâu. Muốn dùng nó để kéo Sở An Nhiên lên trên.
- Bám chắc vào, tôi đưa em lên.
Cả hai an toàn lên trên bờ, cô xoa xoa cái bụng ốm nhom ốm nhắt, cả đêm hôm qua đã không được ăn uống gì. Nhìn vào xấp tiền mặt trong tay anh cũng chỉ thở phào một hơi. Trong lúc này thì tiền bạc cũng chẳng giải quyết được gì, nhưng vẫn giữ lại đôi lúc còn dùng đến.
- Chúng ta lên phía trước xem sao?
Lúc đi Phó Nghị Đình còn ngoái đầu lại nhìn, cái con người này vẫn không biết sợ, vẫn lẽo đẽo theo sau như một con đỉa.
- Này, em đi theo sau tôi, lỡ có người ở phía sau bịt miệng em rồi khiến em hôn mê đưa đi thì phải làm sao. Lúc đó tôi cứu em kiểu gì...
Anh dùng sợi dây hồi nãy rồi buộc chặt vào tay của mình và Sở An Nhiên. Giống như một mối lương duyên đẹp đẽ trong lúc suýt chết trong gang tấc này.
Mãi cho đến khi mặt trời đứng ngay trên đầu cô mới mệt mỏi than thở, đột nhiên phía trước có một ngôi nhà nhỏ làm bằng lá, cả hai nhìn thấy liền phấn khích mà chạy lên. Phó Nghị Đình và Sở An Nhiên đi vào trong, chỉ là một cái giường và căn bếp nhỏ. Nồi niêu đều không còn gì, sạch sẽ thế này xem ra vẫn có người ở.
- Khu rừng này mà cũng có nhà ở sao?
- Chắc làm tạm rồi ở lại một hai hôm thôi. Em ngồi yên ở đây để tôi ra ngoài xem có gì ăn...
Phó Nghị Đình cởi dây leo bị buộc vào tay ra cho cả hai, tuy đã thoát khỏi cuộc truy đuổi của đám người đó nhưng vẫn phải đề phòng. Bây giờ chưa thích hợp để xuống núi...
- Để tôi đi cùng anh, tôi sợ lắm...
- Được.
Đi cũng chỉ đi chơi thôi, Sở An Nhiên vẫn còn trẻ con lắm. Cách đó không xa có một vườn dưa hấu, trái chín vừa to vừa căng mọng nhìn vô cùng đã mắt. Phó Nghị Đình bổ nó ra còn cô thì ngồi bên bờ suối nhỏ nghịch nước, dòng nước mát lạnh khiến cô thích thú vô cùng.
Nhìn khuôn mặt lấm lem của anh cô lấy nước từ dòng suối lên lau đi vết bẩn. Nhưng Sở An Nhiên cũng không kém gì, quần áo lôi thôi lếch thếch, đầu tóc bù xù giống như mấy tên ăn mày ngoài chợ.
- Ăn xong rồi tôi với em cùng tắm.
- Tắm...?
Đang ăn miếng dưa hấu ngon ngọt đột nhiên lại không nuốt nổi, là lời nói của anh không thuận người nghe nên vị ngọt chuyển thành vị đắng. Đắng chát đến nỗi chỉ muốn nôn ra ngay lúc ấy vậy...
- Em nhìn lại người em xem, trông giống như ăn mày vậy.
- Sao anh không nhìn lại anh đi, nếu trong giới ăn mày có cấp bậc thì anh là cấp thấp nhất rồi. Với lại, nếu tôi có tắm thì sẽ tắm riêng, sao lại tắm cùng nhau được. Nực cười...
Câu cuối cô ngoạm một miếng dưa vừa ăn vừa nói, Phó Nghị Đình có tài giỏi đến mấy cũng không thể dịch ra. Chỉ nhăn mày rồi tỏ ra cái biểu cảm là mình đã hiểu, xong lại gật đầu một cái.
- Đi cả nửa ngày em thấy trong người mệt lắm không?
- Tất nhiên là mệt rồi, mỏi chân rã rời ra.
Anh nhìn cô mỉm cười gian xảo, cô gái này thực sự quá non nớt rồi, chỉ hỏi một câu đã trả lời trúng phóc với những gì anh nghĩ.
- Mệt như vậy chắc không tự mình tắm được đâu nhỉ? Để tôi tắm giúp em...
Sở An Nhiên đơ người, không tin là mình đã bị lừa vào tròng một cách dễ dàng như thế. Ngay lúc này chỉ muốn òa khóc, nhưng mà thôi đã lỡ rồi. Chạy cũng đâu có thoát được tên khốn này, dù sao hắn cũng đã đối rất tốt với cô mà.
👍⬅⬅⬅
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT