"Cháu đang ở tầng một của khoa nằm viện, giường 38!”
Lục Uyển Nhi thế nào cũng không nghĩ tới, người đầu tiên chạy tới nơi này, không phải cha mẹ mình, mà là mẹ Vu Giang Đào.
Lại nhớ tới không lâu trước đây cô ta đã gặp Vu Giang Đào...
Em gái này nhất thời hồng mắt, trong lòng cảm động không thôi!
Tuy rằng tuần trước cô ta đã giận dỗi nói chia tay với anh, hai người không còn liên lạc nữa, anh cũng không có tới đây cúi đầu giảng hòa, nhưng mẹ Vu "đến" khiến cô ta hiểu được.
Thì ra, trong lòng anh ấy vẫn luôn có mình, anh ấy vẫn luôn âm thầm quan tâm mình...
Giờ khắc này, cô ta thật sự hối hận, hạ quyết tâm nhất định phải trở lại bên cạnh Vu Giang Đào, nhất định phải đối xử tốt với anh, không để đầu anh mọc cả thảo nguyên xanh mướt nữa.
Nhưng Lục Uyển Nhi không biết, lần chia tay tuần trước, bề ngoài là do cô ta đưa ra, nhưng trên thực tế...
Là Vu Giang Đào cố ý, đúng thế, bởi vì trong một lần ngoài ý muốn, anh đã vô tình nhìn thấy hai vạch trên que thử thai.
So sánh thời gian, anh kết luận rằng đó không phải là con của mình.
Vì vậy, trong cuộc cãi vã tuần trước, hai người đã "ăn ý" chia tay.
Nghe được âm thanh trầm thấp nhu nhược của Lục Uyển Nhi, trong lòng mẹ Vu đè nén một trận lửa giận, một tay xách một cái vali rất lớn nhanh chóng đi tới lầu một của khoa nằm viện, tìm được phòng bệnh, giường 38, đi vào.
"Bác, bác gái!"
Lục Uyển Nhi nằm trên giường bệnh nhìn thấy bà bước vào, vội vàng muốn đứng dậy, nhưng mẹ Vu bước đến, giơ tay ra nhẹ nhàng ấn vai cô ta xuống…
Lục Uyển Nhi không tự chủ nằm xuống, hai mắt đỏ lên nhìn vào ánh mắt đau lòng của bà, nức nở nói: "Bác gái, cháu… Cháu xin lỗi! ”
Lời xin lỗi của cô ta, tức là nói con và Vu Giang Đào đã chia tay rồi.
“Đứa nhóc này, không cần xin lỗi, không cần phải xin lỗi gì hết, cháu đã chịu khổ nhiều rồi…”
Câu không cần xin lỗi của mẹ Vu, ý tứ chính là do con trai bác khiến con chưa lập gia đình đã mang thai, giờ còn tự phẫu thuật nữa… Ừm, tự mình tấn công chiếm đóng.
Đúng lúc đó, ngoài cửa xuất hiện một bóng dáng cao lớn, một giọng nói không kiên nhẫn truyền vào: “Tôi nói cho cô biết, Lục Uyển Nhi cô diễn trò cũng phải biết chừng mực chứ, cô thật sự muốn cá chết lưới rách với…”
“Thằng khốn kiếp!”
Vừa nghe thấy giọng nói này, lửa giận bấy lâu của mẹ Vu bỗng bùng lên, bà xoay người bước một bước dài, một chưởng mạnh mẽ đánh vào đầu người đang bước tới!
Cú đánh ấp tới.
Ớ?! Đây… Đâu phải con trai mình?!
Dưới sự dẫn dắt của lửa giận, mẹ Vu kịp thời rút cú đánh này về năm phần sức lực nhưng vẫn mạnh mẽ đánh vào má trái của tên này. Hai chân Vương Nguyên rời khỏi mặt đất, ở trên không trung quay một vòng 720 độ, “bịch” một tiếng dán lên bức tường ở hành lang đối diện, sau đó như cục bột nhão từ từ rớt xuống…
Công phu không tệ!
Đánh người mượt như vẽ tranh!
Mà anh cảnh sát tới đây để hoà giải trợn mắt há mồm, chuyện này…
“Bác, sao bác lại làm thế? Sao lại tuỳ tiện đánh người như thế hả!?”
Tuy tên này thực sự rất đáng đánh nhưng tốt xấu gì cũng phải đợi cho tôi không có mặt ở đây đã chứ, này!
Đừng nói anh ta, ngay cả Lục Uyển Nhi đang nằm trên giường bệnh cũng trợn mắt há mồm. Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy tận mắt một cảnh tượng chỉ có thể nhìn thấy trên đấu trường chuyên nghiệp…
Anh cảnh sát này cũng rất bất đắc dĩ, vị ra tay này có lẽ là người lớn trong nhà Lục Uyển Nhi, hơn nữa nhìn dáng vẻ cũng là một võ giả, cú đánh vừa nãy có lẽ đã nhẹ tay rồi… Anh cảnh sát xoay người lại nhìn Vương Nguyên, phát hiện ra anh ta không có chuyện gì đáng ngại, chỉ cảnh cáo mẹ Vu một câu.
"Ai ui, ai ui..."
Vương Nguyên trên hành lang đột nhiên hít sâu một hơi, kêu to một tiếng, tay chân nhũn ra, xoay người lại, anh ta không phải định đánh, mà là sợ tới mức...
Vốn dĩ mẹ Vu lúc nãy ra tay đã cố thu lại sức mạnh, nhưng không phải là phát lực từ bên trong mà chỉ phát lực bề mặt, vì vậy cú đánh này nhìn rất đáng sợ, thực ra lực sát thương không lớn.
"Cháu nói này... Bác gái, bác định giết chết cháu để đứa bé vừa sinh ra đã không có bố sao?”
Vẻ mặt tên nhóc đó sợ hãi nhìn mẹ Vu, lập tức đưa ra chiêu cuối, sợ người đối diện không cẩn thận sẽ thực sự lập tức đánh chết mình...
Cú đánh thế này, chắc chắn là võ giả, nếu hứng một cú cho dù không chết thì cũng phế thôi!
Đồng thời, trong lòng anh ta âm thầm mắng chửi, mẹ kiếp, từ nhỏ đến lớn, người trong nhà cũng chưa từng đánh tôi như thế, sau này tôi bảo vệ sĩ nhà tôi “luận bàn võ thuật” với bà một lần!
Anh ta cho rằng mẹ Vu là mẹ của Lục Uyển Nhi.
Ủa?
Nghe anh ta nói vậy, vẻ mặt mẹ Vu lập tức lộ ra nét nghi ngờ…
Trong phòng bệnh, trong mắt Lục Uyển Nhi hiện ra một tia không ổn, lập tức ngồi dậy phẫn nộ quát lớn: “Vương Nguyên! Anh câm miệng lại cho tôi!”
“Cậu vừa mới nói… Cậu là bố của đứa bé sao?”
“Không, không phải đâu ạ! Bác gái, bác nghe cháu nói đã…”
“Đợi một lát, bác… Bác không phải là mẹ của Lục Uyển Nhi sao?” Ba người mỗi người một câu, anh cảnh sát đứng bên cạnh nghe vậy vò đầu.
Một hồi lâu sau, mẹ Vu cuối cùng cũng hiểu chuyện gì xảy ra…
Tóm lại là chuyện Lục Uyển Nhi mang thai không dính dáng gì đến con trai nhà mình, hình như người trước mặt này tên là Vương Nguyên… À, dáng vẻ ngược lại khá cao lớn, dáng người không khác con trai nhà bà là mấy khiến bà suýt nữa đánh nhầm người, nhìn cách ăn mặc có lẽ là nhà có tiền, nhưng dáng vẻ đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi này kém xa con trai mình…
Hơn nữa, chỉ với quan hệ của thằng nhóc này và Lục Uyển Nhi thì cái tát kia của mình cũng không phải đánh sai người, thậm chí còn tính là nhẹ!
“Ha ha ha ha… Buồn cười quá, Lục Uyển Nhi, cô bị điên à? Nếu không phải của tôi thì cô tìm tôi bảo đưa cô tới bệnh viện kiểm tra làm cái gì?! Chuyện bây giờ là sao? À… Tôi hiểu rồi!”
Vương Nguyên cũng không ngốc, lập tức hiểu được kế hoạch của Lục Uyển Nhi, trực tiếp chọc thủng, nói: "Cô định để Vu Giang Đào không ăn ốc nhưng vẫn phải đổ vỏ sao ha ha ha..."
Choang!
Lục Uyển Nhi nằm trên giường, tiện tay cầm bình nước nóng ở đầu giường đột nhiên ném tới đây, rơi trúng lên người Vương Nguyên, đồng thời nước nóng bên trong đổ ra.
“Á á á!”
Vương Nguyên né tránh không kịp nên bị ướt hết cả người, trong nháy mắt nhảy dựng lên, kêu gào thảm thiết, bóng dáng anh cảnh sát đứng bên cạnh và mẹ Vu nhanh nhẹn lóe lên, hoàn hảo né được nước nóng.
"Ờm… Uyển Nhi à, nếu mấy đứa đã như vậy... Ừm... Bác đi trước đây, chúc hai cháu trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long nhé!”
Bỏ lại một câu, mẹ Vu trực tiếp chạy ra cửa, nhưng phát hiện ra hành lý của mình vẫn còn ở trong phòng...
Vì thế, ba người trong phòng ngơ ngác nhìn bà không lộ mặt cũng không lộ thân, vươn tay vào phòng, nắm lấy tay kéo vali kéo ra ngoài.
Cạch cạnh…
Bịch bịch bịch…
Tiếng bánh xe vali lăn trên nền đất và tiếng bước chân vội vã rời đi.
“Phụt…”
Anh cảnh sát nhịn không được vươn nắm đấm chống lên môi mình, suýt nữa nhịn không được đã cười thành tiếng, ừm khụ, tôi rất chuyên nghiệp, nếu đã nói không được cười thì chắc chắn sẽ không cười, trừ khi không nhịn được.
Bên cạnh, trên mặt Vương Nguyên hiện ra một tia cười nhạo. Đúng thế, nước vừa rồi cũng không phải nước vừa mới đun sôi, bằng không lúc này cả người anh ta sẽ không chỉ bị đỏ một chút mà là nằm đơ ra đất mới đúng.
Trên giường bệnh, Lục Uyển Nhi yếu đuối ngã xuống, vẻ mặt tuyệt vọng, nhịn không được khóc lên, cũng không biết cô ta đang khóc vì gặp phải bất hạnh của mình, hay là đang khóc vì hiệp sĩ đổ vỏ hoàn hảo của mình đã không cánh mà bay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT