“Đợi một lát!”

Trên mặt Bàn Long tràn đầy ngạc nhiên: "Các cậu còn nhớ rõ ông già đeo kính ngày hôm qua, đã tính ra những chuyện đó cho Tiểu Giang..."

“Vãi!”

Cậu ta vừa nói vậy, Tiểu Ngũ cùng Nông Gia cũng lập tức nhớ tới, trên mặt tràn đầy chấn động: "Là Thần linh sao! Chuyện này không đơn giản chỉ là tính chuẩn thôi đâu…”

“Đúng đó!”

Nói xong, Vu Giang Đào cầm lấy điện thoại trực tiếp chuyển cho Bàn Long 400 tệ qua WeChat: “Tôi đoán có lẽ ông ta vẫn còn ở ngoài cửa phía đông, lần này cậu về nhớ giúp tôi đưa khoản tiền này cho ông ấy… Dù sao thì ông ấy thực sự tính đúng rồi!”

“Được!”

Bàn Long gật đầu: “Còn về huấn luyện viên phụ đạo bên trường tôi sẽ nói giúp cậu luôn, xỉn nghỉ mấy hôm, mấy ngày nay có lẽ cậu cũng chưa thể về trường luôn đúng chứ?”

“Ừ!”

“Cậu phải chuẩn bị sẵn tâm lý đi, chăm sóc trẻ con và người mẹ sau sinh không phải chuyện dễ dàng đâu!”

Bàn Long dùng sức vỗ lên vai Vu Giang Đào: “Tiểu Giang Giang à. một tháng kế tiếp thậm chí một, hai năm nay chỉ có cậu cậu chịu, thế mà lại là song sinh. Chậc chậc chậc, còn chưa tốt nghiệp mà vợ con đã đề huề, tóm lại là cậu đã lừa ba con chó độc thân bọn tôi tới đây để làm thịt mà…”

“Cậu đừng nói thế…” Vu Giang Đào nghiêm túc: “Rõ ràng là tôi muốn để các cậu tới đây ăn cơm chó, đảm bảo cho các cậu ăn no thì thôi!”

“Cút đi!”

Đùa giỡn trong chốc lát, mấy người lại trở về phòng bệnh, đứng vây quanh bên giường hai đứa trẻ, vẻ mặt kì lạ đánh giá hai tiểu đứa nhóc.

"Đáng yêu quá…”

“Thật muốn bế lên cắn một miếng, nhưng chúng nhỏ quá, tôi không dám bế!”

“Ai là anh, anh là em vậy?”

“Suỵt… Hai người các cậu nói nhỏ thôi, đừng đánh thức mấy đứa nhóc!”

Ba người bọn họ vừa kì lạ nhìn hai nhóc, vừa đấu võ mồm, Trần Quân hào hứng theo dõi, cảm thấy có phần buồn cười.

"Là thai long phượng đó! Không phải lúc nãy tôi nói rồi sao?!” Vu Giang Đào thờ ơ nói.

“?”

Đám người Bàn Long, Tiểu Ngũ và Nông Gia ngơ ngác quay mặt lại, trong mắt nổi lên một trận lửa lớn… Mẹ nó, thật muốn đánh chết tên khốn này quá!

Chuyện này trâu bò quá thể, ấy vậy mà lại là thai long phượng sao!?

Mẹ nó chứ!

“Muốn ôm sao, đến đi! Đơn giản lắm, để tôi dạy cậu!”

Dứt lời, Vu Giang Đào bế thằng anh tính tình khá bình thản lên, trong lúc lay động, thằng anh thoải mái duỗi đầu ra, ngủ ngon lành.

"Tay cậu mở ra như thế này, một cánh tay cong cao một chút để nâng đầu, một cánh tay đỡ mông. Phải, làm như vậy!”

Vẻ mặt Bàn Long kỳ lạ đón lấy đứa bé, dáng vẻ thật cẩn thận kia khiến Vu Giang Đào nhìn mà buồn cười.

Hai người còn lại cũng thay phiên nhau ôm đứa bé, cả ba đều vui vẻ không chịu nổi, họ đã học được một kiến thức hoàn toàn mới - ôm trẻ con.

“Nhẹ thật đấy!”

Tiểu Ngũ lẩm bẩm một câu.

"Ừm, bởi vì là sinh đôi, hai đứa bé đều chỉ nặng hơn bốn cân, nếu như là thai một bình thường thì sẽ nặng khoảng sáu, bảy cân, thậm chí có đứa có thể lên tới mười cân..."

"Đúng rồi, Lục Uyển Nhi kia cũng đang ở Thanh Kiều đó, còn nhập viện! Chẳng lẽ cô ta cũng là tới đây sinh..."

Bộp!

Bàn Long lập tức phản ứng lại, đánh vào bả vai Tiểu Ngũ một cái nhưng không kịp, Vu Giang Đào theo bản năng quay đầu nhìn về phía Trần Quân thì thấy cô đang cười như không cười nhìn mình.

"Khụ..."

Trong lòng anh không khỏi có chút lo sợ, lại nghe Trần Quân với vẻ mặt tò mò hỏi: "Lục Uyển Nhi, cô ấy không phải bạn gái của anh sao? Có chuyện gì vậy? Cô ấy cũng đến bệnh viện chăm sóc sức khỏe mẹ và bé Thanh Kiều à?! ”

Tuy rằng cô và Vu Giang Đào không có mối quan hệ yêu đương chính thức nhưng dù sao anh cũng là cha ruột của hai đứa bé, lúc trước khi ở trường, Trần Quân vẫn âm thầm chú ý đến anh, tất nhiên có biết Lục Uyển Nhi là bạn gái của anh, quen biết đã hơn một năm. Từ đầu năm đến nay, nhận thấy bụng mình ngày càng rõ, Trần Quân đã xin nghỉ dài hạn nên không chú ý tới tin tức trong trường nữa, nhưng…

Nhìn tình huống hiện tại, hình như hai người đã chia tay rồi?!

"Ừm... Buổi sáng khi anh bế hai đứa bé về, trên đường gặp được cô ta, không biết cô ta và Vương Nguyên ở bên nhau đã xảy ra chuyện gì…” Vu Giang Đào thành thật kể lại: “Bụng cô ta không to, chắc không phải là đến sinh con đâu? À đúng rồi, bọn anh chia tay rồi!”

Đám Bàn Long bọn họ ba mặt nhìn nhau, khoé mắt co giật.

Anh Giang của bọn họ đúng là thành thật quá mức, nói thẳng ra là, ‘anh và cô ta đã chia tay rồi nên chuyện của cô ta anh không rõ lắm’ không phải là được rồi sao? Tên nhóc thối, không chỉ thành thật khai báo mà ngay cả những chuyện có vấn đề cũng nói luôn!

Thật tổn hại đến uy danh 405 của bọn họ!

Nếu không thì… Cậu tới giải thích đi?!

Nông Gia ý bảo Bàn Long tiến lên thì lại thấy Bàn Long hất tay, ‘cút đi! Tại sao tôi phải nói chứ?!’

Nghe Vu Giang Đào giải thích, vẻ mặt Trần Quân bình thản, không buồn cũng không vui, chỉ là bầu không khí trong phòng đột nhiên có chút xấu hổ.

Không hổ là nữ thần học bá của đại học M chúng ta, phong thái này... Bọn Bàn Long vội vàng tìm một cái cớ, sau đó rất không có nghĩa khí bỏ lại Vu Giang Đào, vội vàng rời đi...

Vừa mới đi không bao lâu, WeChat của Vu Giang Đào liên tiếp nhận được ba tin nhắn. Anh mở ra xem thì thấy lì xì của bọn họ gửi tới.

Bàn Long: "Tên nhóc này... Là anh em thì nhận lấy, nếu dám không nhận thì ông đây sẽ nghỉ chơi với cậu luôn!”

Tiểu Ngũ: “Bố ơi! Nhận lì xì đi! Không nhận thì cậu là con trai tôi!”

Nông Gia: “Tấm chiếu mới, cậu dám không nhận lì xì của gia thử xem?”

Vu Giang Đào thấy vậy thì bật cười, cũng không giả tạo, trực tiếp bấm nút nhận lấy. Mấy tên này được lắm, Bàn Long ba ngàn, Tiểu Ngũ hai ngàn, Nông Gia ấy vậy mà gửi tận năm ngàn!

Ba người họ thế mà lại góp tròn một vạn đưa cho anh!

Đúng thế, bọn họ đều biết nhà anh cũng không thuộc dạng khá giả gì, hiện tại anh còn chưa tốt nghiệp, công việc không có, trong người chắc chắn không có tiền nên mới cố ý phát bao lì xì hậu hĩnh…

Anh âm thầm nhớ kỹ…

Đôi khi con người sẽ nghĩ nhiều nên sẽ gây ra một số hiểu lầm, và dưới những hiểu lầm này, con người sẽ luôn luôn làm ra một số hành động ngoài mong đợi của tất cả mọi người.

Ví dụ như lúc này, mẹ Vu đã đến bệnh viện chăm sóc sức khỏe mẹ và bé Thanh Kiều, mẹ Vu cầm điện thoại lên, đầu tiên không phải gọi cho con trai mình, mà là gọi cho Lục Uyển Nhi.

"Alo..."

Bên kia truyền đến một âm thanh cực kì tiều tuỵ khiến người nghe căng thẳng trong lòng, nhưng mẹ Vu coi như cũng đã trải qua giông bão, sau khi bình tĩnh lại thì mỉm cười nói: “ Uyển Nhi à, bác là mẹ của Vu Giang Đào, lúc trước hai ta đã gặp nhau rồi đó…”

“À…”

Lục Uyển Nhi ngẩn người, không biết mẹ Vu Giang Đào gọi điện thoại cho mình làm gì...

"Uyển Nhi à, bây giờ cháu đang ở chỗ nào ở bệnh viện chăm sóc sức khỏe mẹ và bé Thanh Kiều vậy, không phải có việc gì đâu, bác chỉ tới thăm cháu thôi…”

Sau khi xác minh Lục Uyển Nhi cũng đang ở bệnh viện chăm sóc sức khỏe mẹ và bé Thanh Kiều, mẹ Vu không cần suy đoán chuyện tiếp theo nữa, trái tim hoàn toàn trầm xuống. Cơn giận này đợi lát nữa nhìn thấy con trai sẽ đánh cho thằng nhóc thối đó một trận ra trò…

Thật đúng là không ngờ, trước kia con trai nhà mình dù có chút nghịch ngợm, nhưng thành tích học tập của anh chưa từng làm cho hai vợ chồng bọn họ lo lắng, bởi vậy bọn họ rất bao dung cá tính của anh, thậm chí cũng không nghiêm khắc yêu cầu anh tiến cảnh võ học trong gia truyền, dù sao không phải ai cũng có thiên phú đi theo võ thuật chuyên nghiệp...

Nhưng bây giờ!

Người mẹ này thật sự không thể tưởng tượng được, con trai mình lại làm ra chuyện như vậy.

Tiểu tử thối này, quả nhiên là lâu ngày không gặp, phải lau mắt mà nhìn mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play