Hôm nay khoa tim mạch tổ chức hội chẩn chung cho ca phẫu thuật của bệnh nhân Trần Minh Tâm.
"Này sao rồi, cậu tìm trưởng khoa bàn bạc chưa?" Minh Tranh vừa gặp mặt Dương Hạc Hiên trên hành lang đã lập tức hỏi.
"Ông ấy bác bỏ ý kiến của tôi và cũng đã ký xác nhận điều kiện phẫu thuật rồi." Khuôn mặt Dương Hạc Hiên vẫn tràn ngập cảm giác không yên lòng.
Vài tiếng trước.
"Trưởng khoa, về ca phẫu thuật của bệnh nhân phòng 311, tôi có một số ý kiến muốn thảo luận cùng anh."
Trưởng khoa Vinh sau khi nghe xong lý do Dương Hạc Hiên đến tìm mình, không thèm rời mắt khỏi màn hình vi tính trước mặt, khó chịu nói:
"Tôi nhớ là mình đã duyệt phương án phẫu thuật cho cậu rồi kia mà."
Dương Hạc Hiên ngay lập tức lấy ra hồ sơ bệnh án, lật ra ảnh chụp X-quang. Một lần nữa thuật lại tất cả phát hiện của mình về điểm bất thường trên tấm ảnh chụp.
"Tôi đề xuất chúng ta nên thực hiện kiểm tra sâu hơn trước khi phẫu thuật."
Ông Vinh sau khi nghe xong đề nghị của Dương Hạc Hiên thì không có lấy một chút suy xét nào trực tiếp trả lời:
"Cậu đang nghi ngờ nghiệp vụ của tôi sao? Làm người phải tự biết lấy mình không thể vì một chút thành tựu nhỏ bé mà không thèm đặt ai vào mắt."
"Tôi không hề có ý này, chỉ là..."
Cắt ngang lời Dương Hạc Hiên, ông Vinh hắt cằm ra vẻ bề trên:
"Tôi đã kiểm tra điều kiện phẫu thuật, cậu cứ theo đó mà chuẩn bị tốt là được. Nếu cậu không muốn thực hiện tôi sẽ đề cử một bác sĩ khác."
Kể từ lúc Dương Hạc Hiên bắt đầu công tác ở bệnh viện Minh Tâm, ông Vinh trở nên cực kỳ bất mãn trong lòng.
Chỉ là một bác sĩ vừa mới tốt nghiệp nhưng lại vì mối quan hệ với viện trưởng mà trực tiếp có thể tiếp nhận gần như tất cả ca phẫu thuật quan trọng. Chỉ là một tay mơ nhưng lại dám nghi ngờ năng lực của một trưởng khoa.
Những suy nghĩ kia đã khiến một trưởng khoa đầy kinh nghiệm mắc phải sai lầm lớn nhất trong sự nghiệp của ông.
Sau khi nhận được sự khẳng định chắc nịch của trưởng khoa, Dương Hạc Hiên mặc dù vẫn còn lấn cấn nhưng anh cũng không tiện phản bác gì thêm.
Đúng vậy, trưởng khoa dồi dào kinh nghiệm ông ấy đã trực tiếp xác nhận điều kiện phẫu thuật, anh cũng tự tin với năng lực của mình, ca phẫu thuật rồi sẽ thuận lợi thôi. Dương Hạc Hiên đã tự an ủi bản thân như thế rồi bước ra khỏi văn phòng trưởng khoa.
...
Sau buổi hội chẩn chung thời gian phẫu thuật nhanh chóng được định ra. Để chuẩn bị tốt cho ca phẫu thuật lần này Dương Hạc Hiên gần như đã ăn ở tại bệnh viện.
"Bác sĩ thì đều sẽ liều mạng vì bệnh nhân đến mức này ư?" Thẩm Nguyệt vẻ mặt cực kỳ bất mãn hỏi.
Mấy hôm trước chính là ngày giỗ của Thanh Mai chính vì thế Thẩm Nguyệt mới quay trở lại cô nhi viện ở vài ngày. Không hiểu tại sao kể từ lúc cô quay trở lại thì Dương Hạc Hiên càng ngày càng ham mê công tác.
Ừm, cô sẽ không nói rằng việc anh làm việc quên ăn, quên ngủ ảnh hưởng đến một ngày ba bữa của cô đâu!
Ánh mắt u oán của Thẩm Nguyệt lập tức có thể khiến Dương Hạc Hiên thoát khỏi trạng thái tập trung làm việc.
"Đừng nhìn nữa, tôi dẫn cô về nhà ăn cơm." Dương Hạc Hiên tháo đôi găng tay, tỏ vẻ thỏa hiệp.
Trước đây mỗi lần anh tập trung thì thực sự rất khó có một thứ gì có thể làm ảnh hưởng đến. Nhưng chẳng biết từ bao giờ chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ kéo anh ra khỏi thế giới của riêng mình.
"Chút nữa chúng ta cùng ăn đồ nướng nha? Này..."
Đợi mãi mà không có ai trả lời Thẩm Nguyệt nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh.
Trời ạ, anh ta suy nghĩ gì mà tập trung thế chứ? Thẩm Nguyệt suy nghĩ một chút sau đó liền tiến lên phía trước vài bước, đứng chắn ngang trước người Dương Hạc Hiên.
Vẫn đang phiêu du trong hàng tá suy nghĩ vẩn vơ, Dương Hạc Hiên vẫn vô thức tiến về phía trước. Mãi đến khi sắp đụng thẳng vào Thẩm Nguyệt, anh mới thực sự tỉnh táo trở lại. Khoảng cách giữa hai người lúc này cũng không quá một găng tay.
Thẩm Nguyệt ấy thế mà vẫn không hề nhận ra khoảng cách giữa họ là có bao nhiêu gần gũi, vô tâm nâng mặt lại gần, đưa tay khua khua:
"Này anh làm sao thế? Mặt đỏ lên rồi kìa!"
Dương Hạc Hiên ngay lập tức lùi về đằng sau một bước. Để cứu bản thân khỏi cảm giác ngượng ngừng, anh vội vàng đổi chủ đề:
"Tối nay cô muốn ăn gì thì chúng ta đi ăn cái đó."
Phương pháp này của Dương Hạc Hiên hoàn toàn có hiệu quả, Thẩm Nguyệt không còn để ý đến chuyện vừa rồi, vui vẻ thảo luận về bữa cơm tối.
"Anh không biết đâu ba hôm nay tôi sắp bị đói chết rồi." Thẩm Nguyệt nhớ lại ba ngày vừa qua không nhịn được cảm thán.
Dương Hạc Hiên tỏ ra vẻ không quan tâm, giả vờ thuận miệng hỏi:
"Mấy ngày qua cô có việc gì quan trọng lắm sao?"
Thẩm Nguyệt đang cực kỳ vui vẻ, không có một chút suy nghĩ, thành thật trả lời:
"Tôi đi tìm Thanh Mai ở cô nhi viện."
"Đó là người hay là q..."
Không để Dương Hạc Hiên nói hết câu Thẩm Nguyệt đã cắt lời:
"Ngoài anh ra chưa có một con người nào có thể nhìn thấy tôi cả. Thanh Mai là quỷ hồn cũng là người bạn duy nhất của tôi."
Duy nhất sao? Còn tôi? Tôi có được xem là bạn của cô không?
Tuy cảm thấy trong lòng có chút mất mát nhưng Dương Hạc Hiên cũng không có biểu hiện ra, tiếp tục dằn cảm xúc đó vào lòng.
"Ra là vậy. Chúng ta nhanh đi về nhà thôi." Dương Hạc Hiên thúc dục rồi đi về phía trước.
Thẩm Nguyệt cũng không nghĩ gì nhiều vừa định xoay người thì đột nhiên từ trong bóng tối phát ra một tiếng động nho nhỏ nhưng hết sức kỳ lạ, cảm giác như thể có thứ gì đó đang âm thầm đi ở phía sau. Để bản thân an tâm cô không hề quay đầu nữa vẫn theo bước chân của Dương Hạc Hiên mà đi lùi.
Nhìn thấy cảnh này cuối cùng Dương Hạc Hiên cũng không nhịn được mà nhắc nhở:
"Cô không có mọc mắt đằng sau lưng đâu, quay người đàng hoàng lại mà đi."
Thẩm Nguyệt giấu đi cảm giác lo lắng của mình, giả vờ bình tĩnh trả lời:
"Anh yên tâm tôi là quỷ cơ mà đi ngược xuôi thế nào mà chẳng được."
"Rồi đó có cứ như thế này mà đi tiếp đi, tôi nhìn đường thay cho."
Thẩm Nguyệt có chút ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bàn tay tay nắm lấy cổ tay mình. Bất giác cô quên mất cảm giác bất an vừa rồi vui vẻ tiếp tục bước lùi về phía sau.
Hai người cứ thế nắm lấy tay nhau một đường vào tới khu nhà. Hành động này lọt thẳng vào mắt của quỷ sai Phong đang âm thầm theo sau.
"Cậu đã tìm thấy cô ấy rồi sao?"
Địa phủ, hơn ba mươi năm về trước.
"Cậu đã thắp sáng cả địa phủ lên rồi. Nếu còn tiếp tục không đi đầu thai thì sẽ không kịp nữa đâu." Phong nhìn hơn hai ngàn ngọn nến vĩnh cửu một lần nữa khuyên nhủ.
"Cho đến khi linh hồn này tan biến tôi sẽ không bao giờ từ bỏ đâu." Dương Hạc Hiên vẻ mặt cực kỳ kiên quyết, anh xoay người tiếp tục công cuộc tìm kiếm của mình.
Phong cảm nhận được sự kiên định trong ánh mắt của Dương Hạc Hiên, âm thầm siết chặt bàn tay. Mặc dù trong lòng cực kỳ không can tâm nhưng cuối cùng Phong cũng lựa chọn thỏa hiệp.
"Linh hồn mà cậu tìm kiếm, tôi đã ngẫu nhiên gặp được ở trên dương thế."
Câu nói của Phong như thể thắp lên một tia sáng trong bóng tối vô hạn của Dương Hạc Hiên trong suốt hơn hai ngàn năm vừa qua.
Cô đơn, đau khổ, tuyệt vọng đã bào mòn gần như toàn bộ ý chí của anh. Không chấp nhận đầu thai cũng bởi vì anh không còn đủ sức kiên trì nữa rồi.
Ngay giờ phút này một lần nữa hy vọng được thắp lên, Dương Hạc Hiên nén lại xúc động đang dâng trào trong lòng quay đầu đi tìm Diêm Vương.
"Xin lỗi, tôi làm thế cũng là tốt cho cậu thôi." Phong nhìn theo bóng lưng của Dương Hạc Hiên âm thầm nói.
"Oành"
Sau khi nghe xong điều kiện đầu thai của Dương Hạc Hiên, Diêm Vương tức giận đến mức đánh sập cái bàn trước mặt.
Sao có thể chỉ vì một linh hồn mà phá đi quy tắc địa phủ? Nếu không xóa hết được ký ức kiếp này thì tuyệt đối không được đặt chân qua vòng luân hồi.
"Nếu ngươi không muốn đầu thai thì cứ chờ linh hồn tan biến đi." Diêm Vương kiên quyết đưa ra quyết định không chấp nhận phản bác.
Dương Hạc Hiên chỉ vì muốn đổi lấy một mối liên kết với Thẩm Nguyệt mà bất chấp chọc giận Diêm Vương:
"Tôi nguyện đổi lấy toàn bộ công đức, chỉ xin Ngài giữ lại một mối liên kết giữa tôi và cô ấy."
Chưa bao giờ gặp phải một linh hồn cứng đầu như thế này, Diêm Vương lạnh mặt hạ lệnh cho quỷ sai lôi Dương Hạc Hiên ra ngoài ném thẳng vào vòng luân hồi.
Nếu chưa nhìn thấy ánh sáng thì Dương Hạc Hiên còn có thể yên ổn làm một cây rêu ẩn sâu trong bóng tối nhưng bây giờ anh nhất định không thể nào bỏ qua cơ hội trước mắt.
Dương Hạc Hiên không đợi quỷ sai tiến vào trực tiếp quỳ thụp xuống không ngừng cầu xin.
Phong từ đằng xa nhìn rõ mồn một cảnh tượng này, anh quá hiểu tính tình của Diêm Vương lập tức tiến về phía Dương Hạc Hiên lôi anh đi ra ngoài.
Dương Hạc Hiên dù tận lực phản kháng nhưng vì linh hồn đã sắp đến cực hạn nên không tài nào chống cự nổi trước sức mạnh của Phong.
Đến khi đã đến một khoảng cách an toàn Phong mới chịu thả Dương Hạc Hiên xuống đất.
"Cậu lấy trứng chọi đá thì có ích gì?"
Dương Hạc Hiên ngồi phịch xuống đất, nỗi đau đớn tận sâu trong lòng cứ thế tuôn trào ra bên ngoài. Anh vẫn biết hành động của mình có bao nhiêu ngu ngốc nhưng đây chính là con đường duy nhất mà anh có thể đi rồi.
"Nếu anh tin tôi thì yên tâm đi đi, tôi sẽ giúp cậu tìm được cô ấy."
Vừa mới dứt lời không một chút chần chờ, Phong đã dừng lực ném thẳng linh hồn Dương Hạc Hiên đi qua vòng luân hồi. Mượn thời này Phong âm thầm thúc đẩy quỷ lực của mình tiến vào bảo vệ ký ức cho anh ấy.
"Rầm"
Không biết từ khi nào một luồng ánh sáng cực mạnh từ vòng luân hồi phát ra trực tiếp nghiền nát quỷ lực của Phong gây ra một tiếng nổ mạnh rung chuyển cả một vùng địa phủ. Cùng với tiếng nổ rung trời, linh hồn Phong bị một nguồn sức mạnh ép chặt kéo anh về trước mặt Diêm Vương.
Hành động của Phong đã trực tiếp thách thức uy quyền của vị thần tối cao nơi địa phủ, trong cơn tức giận uy lực của Ngài mạnh mẽ tràn ra ép linh hồn của Phong đến ngưỡng gần như tan biến.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc ấy, một tiếng sấm vang dội từ trên cao đột nhiên phát ra cắt ngang cơn tức giận của Diêm Vương. Ngài kinh ngạc nâng mắt hưóng về phía âm thanh phát ra.
Ngay lúc này cánh cổng Quang Thiên Môn - nơi ngăn cách giữa địa phủ và thiên cung đã đóng kín gần mười ngàn năm đột nhiên hé mở. Ánh sáng ấm áp, sáng chói từ trên thiên cung tràn ngập cả một vùng địa phủ u tối, lạnh lẽo.
Thứ ánh sáng kia mang theo thần lực lập tức gột sạch tội lỗi của hàng trăm, hàng ngàn linh hồn đang đền tội nơi địa phủ. Vị Diêm Vương mặt lạnh thế mà cũng ngơ ngác trước thứ ánh sáng này, vẻ mặt lộ rõ vẻ vui mừng. Buông lỏng linh hồn Phong thả xuống đất, Diêm Vương lật mặt còn nhanh hơn lật sách:
"Ngươi làm tốt lắm, tốt lắm!"
Thoát chết trong gang tấc, Phong quỳ dập đầu tạ ơn rồi âm thầm lui ra. Ván cược bằng cả tính mạng của anh đã toàn thắng.
Đã ngàn năm làm quỷ sai, Phong tất nhiên hiểu được một chút quỷ lực của mình không tài nào qua mắt được Diêm Vương. Lý do anh vẫn liều mình nỗ lực dùng sức mình bảo vệ ký ức cho Dương Hạc Hiên đơn thuần là để che giấu đi mục đích thật sự của mình.
Thực chất Phong chỉ muốn qua mắt Diêm Vương đặt vào linh hồn Dương Hạc Hiên một hạt giống ký ức của riêng mình trực tiếp biến cậu ta thành một máy dò tìm hình người trên dương thế.
Hạt giống kia chứa toàn bộ nhung nhớ và chấp niệm của Phong dành cho ma tôn tại thượng - Thẩm Nguyệt. Một khi nó tiếp xúc được với cô ấy sẽ trực tiếp nảy mầm trong lòng vật chủ. Ngay lúc đó vật chủ cũng sẽ cảm nhận được nỗi đau đớn từ tận sâu trái tim khiến Phong có thể dễ dàng tìm đến được.
Dương Hạc Hiên là một linh hồn công chính ngàn năm khó gặp chắc chắn có thể hấp thu rất nhiều linh hồn lang thang lang lại gần. Vì thế cậu ta chính là vật chủ hoàn hảo nhất. Để tìm được Thẩm Nguyệt dù chỉ là một tia hy vọng Phong cũng sẽ nắm bắt. Kẻ xấu cũng được lợi dụng cũng thế, anh nguyện ý đánh đổi tất cả.
Sau khi 2630 ngọn nến vĩnh cửu bị dập tắt, Diêm Vương mới nhớ đến việc phải trừng phạt quỷ sai Phong. Âm thầm nhíu mày một chặp, Ngài hạ bút phê xuống hình phạt nhẹ nhàng nhất mà mình từng đề ra: Tăng thêm một trăm năm làm quỷ sai.
Ba mươi năm an bình cứ thế mà từ từ trôi qua, hạt giống năm xưa cuối cùng cũng đã nảy mầm rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT