Đỉnh cao của sự cô độc là gì? Trước kia Thẩm Nguyệt có thể sẽ không trả lời được câu hỏi này nhưng hiện tại cô nghĩ mình đã có đáp án rồi.

Cô độc nhất có lẽ là khi dù bản thân đối diện với một người hoàn toàn xa lạ nhưng vẫn ra sức níu lấy người ta khư khư. Thậm chí trực tiếp coi người đó trở thành cọng rơm cứu mạng của mình.

"Đừng sợ, bây giờ đã có tôi ở đây rồi!"

Thẩm Nguyệt sau khi nghe xong câu an ủi của người đàn ông lạ xa lạ trước mắt thế mà lại thật sự có chút tin tưởng. Cô nhất thời không giấu được vui mừng lập tức lên tiếng: "Anh... anh thực sự có cách giúp tôi sao?"

"Tin tưởng tôi, tôi sẽ giúp em tìm lại các mảnh vỡ linh hồn của mình." Phong cực kỳ kiên định nói.

"Mảnh vỡ linh hồn? Đó là thứ gì thế? Quỷ hồn còn có mảnh linh hồn nào khác sao?" Phong vừa dứt lời Thẩm Nguyệt nghi hoặc hỏi lại ngay.

Nhìn vẻ hoang mang hiện rõ trên khuôn mặt Thẩm Nguyệt, Phong thật sự bất ngờ, anh chưa biết đáp lại thế nào cho phải nên chỉ im lặng nhìn cô.

Hóa ra cô ấy vẫn luôn nghĩ rằng bản thân là quỷ hồn sao? Một quỷ hồn cần dùng dương khí của người sống để tồn tại?

Suy nghĩ một lát Phong vẫn quyết định nói toàn bộ sự thật cho Thẩm Nguyệt biết: "Thẩm Nguyệt, em không phải là quỷ hồn mà chỉ là một linh hồn khuyết thiếu..."

"Anh nói cái gì cơ? Chuyện đó làm sao mà là sự thật được cơ chứ?" Chưa đợi Phong nói dứt câu Thẩm Nguyệt đã không thể nào kìm chế được lập tức hỏi lại.

Đối với Thẩm Nguyệt câu nói vừa rồi của Phong chẳng khác gì cái búa tạ lớn dễ dàng đập vỡ vụn tam quan suốt hàng ngàn năm của cô.

Dù bị hỏi dồn nhưng Phong vẫn cực kỳ bình tĩnh mà đáp lời: "Từ trước đến nay có phải mỗi lần lấy dương khí của người khác, em đường cảm thấy rất khó chịu có phải không?" Nhận được cái gần đầu của Thẩm Nguyệt, anh mới tiếp tục nói: "Vì em không phải là quỷ hồn nên mới hoàn toàn không cần dùng đến dương khí. Thế nên mỗi lần em học theo các quỷ hồn khác hấp thu dương khí mới bị khó chịu như thế."

Ngừng lại một chút như để Thẩm Nguyệt tiêu hóa lượng thông tin vừa rồi, Phong mới đặt tay của mình lên tay Thẩm Nguyệt cho cô mượn dùng năng lực "con mắt quỷ sai" của mình.

Ngay phút bàn tay của Phong chạm vào, trước mắt Thẩm Nguyệt bỗng chốc xuất hiện hàng loạt những vệt sáng bất thường.

"Em nhìn xung quanh đi. Đó chính là sự khác biệt giữa con người và quỷ hồn đó."

Nghe theo lời Phong, Thẩm Nguyệt liền lập tức đưa mắt nhìn xung quanh.

"Ai có vầng sáng trắng kia bao quanh thì chính là con người sao?" Vừa nói Thẩm Nguyệt vừa từ nhìn xuống chân mình xem có vầng sáng nào phát ra không.

Thấy được hành động của Thẩm Nguyệt, Phong mới đặt vào trong tay cô một tấm gương nhỏ bằng bàn tay, ôn nhu nói: "Qua chiếc gương này, em mới có thể nhìn thấy được vầng sáng của chính bản thân mình."

"Tôi... tôi nhìn thấy rồi!" Qua chiếc gương trong lòng bàn tay, Thẩm Nguyệt nhìn thấy rõ ràng vầng sáng trắng tỏa ra từ cơ thể. Tuy nhiên khác với mấy người qua đường vừa rồi, vầng sáng của cô không những cực kỳ nhạt nhòa mà còn bị thiếu mất một góc lớn."

"Trăm nghe không bằng một thấy", ngay giây phút nhìn thấy hình ảnh kia Thẩm Nguyệt đã hoàn toàn tin vào điều Phong vừa mới nói với mình.

Cô có chút gấp gáp vội lên tiếng: "Nếu tôi chỉ là một linh hồn khuyết khuyết thì phải làm sao mới tìm lại được mấy mảnh đã mất kia."

Phong thu lại quỷ lực của mình, nhẹ giọng đáp: "Thực ra các mảnh linh hồn đều sẽ tự động thu hút nhau. Bởi vậy chỉ có em mới biết rõ nhất các mảnh còn lại đang ở nơi nào. Em có gắng nhớ lại xem mình có bị thứ gì hay ai đó thu hút một cách mãnh liệt không?"

Nghe xong gợi ý của Phong, trong đầu Thẩm Nguyệt lập tức hiện ra hình ảnh của người đàn ông mình từng gặp trong bữa tiệc và cô gái mình mới nhìn thấy trong tiệm bánh ngọt Quả Chanh hôm trước.

"Tôi từng có cảm giác cực kỳ nôn nao và đói khát khi gặp mặt hai người. Hiện tại tôi cần tìm đến gặp mặt họ hay sao?"

Nhận thấy Thẩm Nguyệt đã có thể xác định rõ đối tượng mà mình cần tìm kiếm, Phong mới âm thầm thở hắt ra.

May quá các mảnh linh hồn của cô ấy vẫn còn đủ sức thu hút lẫn nhau. Bây giờ chỉ cần ghép chúng lại thành công thì đã có cơ hội đầu thai chuyển kiếp rồi.

Nghĩ vậy Phong vui vẻ ra mặt, tươi cười nói: "Chỉ cần em nhớ được mặt hai người đó đã là tốt lắm rồi. Thẩm Nguyệt, chạm vào tay tôi sau đó nghĩ về hai người đó. Tôi đưa em đi tìm họ."

Không chút nghĩ ngợi Thẩm Nguyệt vội vàng làm theo lời Phong nghiêm túc nhớ về hình ảnh hai người kia.

Phong vừa nhận được thông tin cần thiết đã lập tức dùng quỷ lực tìm kiếm xung quanh. May mắn đối tượng đầu tiên trong ký ức của Thẩm Nguyệt lại ở ngay gần nơi họ đang đứng.

"Tìm thấy rồi! Cô gái kia vẫn còn đang ở trong tiệm bánh ngọt đằng kia thôi."

Lời xác định của Phong kiến Thẩm Nguyệt cũng vui lây, cô chẳng thèm suy nghĩ thêm gì liền một mạch chạy vào bên trong cửa hàng.

Phong nhìn thấy hành động vội vã của Thẩm Nguyệt cũng không có ngăn lại chỉ cười sủng nịch đi theo đằng sau.

Tiệm bánh Quả Chanh hiện tại đang đóng cửa nhưng do tin tưởng vào lời Phong, Thẩm Nguyệt mới lập tức dùng đặc quyền của mình xuyên tường đi vào trong. Lúc tận mắt nhìn thấy hình ảnh Ngọc Diệp đang thuần thục làm bánh ngọt trong bếp, một ký ức xa lạ đột nhiên hiện ra trong đầu Thẩm Nguyệt khiến cô không thể bước theo bước nào, đứng sững sờ ở trước cửa bếp.

Sao lại quen thuộc như thế kia chứ? Mình... mình từng biết có ấy sao?

Nhận ra vẻ khác thường của Thẩm Nguyệt, Phong vội vàng tiến lên đứng trước mặt cô, lo lắng hỏi: "Em làm sao thế? Cơ thể cảm thấy như thế nào rồi?

Sự lo lắng đến mức gần như "thái quá" của Phong khiến Thẩm Nguyệt thực lòng không tài nào lý giải được. Cô một lần nữa lên tiếng hỏi: "Rốt cuộc anh là ai?" Tại sao? Tại sao lại quan tâm đến tôi như thế?

Đã đợi lần gặp mặt hôm nay cả mấy ngàn năm, Phong có chút không kiềm chế được cảm xúc, thâm tình nói: "Tôi là gió luôn đuổi theo ánh trăng sáng, cũng là người đã đợi em suốt ngàn năm vừa qua!"

"Ai đó?" Ngọc Diệp bên kia đang tập trung nấu nướng không hiểu sao lại nghe thấy tiếng động lạ, cô bất an lên tiếng.

Thẩm Nguyệt đang đờ người trước câu nói đầy "tình cảm" hồi nãy của Phong cũng giật mình, vội quay người.

"Cô ấy cảm nhận được chúng ta sao?" Vừa nói Thẩm Nguyệt vừa vô thức tiến về phía trước như để xác nhận lại.

Ngay lúc Thẩm Nguyệt đứng ngay ngắn trước mắt Ngọc Diệp thì cơn đói khát quen thuộc lại bất chợt xuất hiện. Cô quay người nhìn về phía Phong để tìm kiếm sự giúp đỡ thì mới nhận ra anh đã ở bên cạnh mình từ khi nào.

Nhận thấy vẻ khó chịu của Thẩm Nguyệt, Phong càng xác định chắc chắn được trong người cô gái mù kia có chứa mảnh linh hồn thất lạc. Anh vui mừng đặt tay lên vai Thẩm Nguyệt, cẩn thận chỉ dẫn:

"Em hãy nhắm mặt lại cố gắng cảm nhận nguồn năng lượng đang hấp dẫn mình, phần còn lại tôi sẽ giúp em."

Thẩm Nguyệt vừa nhận được chỉ dẫn thì như một học trò ngoan ngoãn ngay lập tức làm theo. Cô nhắm chặt hai mắt, lần đầu tiên dám đối mặt với cơn đói khát của bản thân.

Sau khi hoàn toàn tập trung, Thẩm Nguyệt bất chợt được đưa đến một khoảng không gian hết sức mộng ảo, xung quanh đều chìm ngập trong sương mù. Cô nỗ lực tiến lên phía trước cố gắng nhìn rõ cảnh vật mờ ảo trước mặt nhưng càng đi lại càng thêm mơ hồ.

Ngay lúc Thẩm Nguyệt hoang mang không biết phải đi tiếp hay dừng lại thì trong đầu cô bỗng xuất hiện một giọng nói quen thuộc:

"Em đừng sợ, cứ tiếp tục tiến về phía trước đi. Tôi giúp em."

Câu nói của Phong khiến Thẩm Nguyệt không còn bị cảm giác cô độc và tuyệt vọng cản bước nữa, cô mạnh dạn đi thẳng về phía trước.

Sương mù theo đó cũng dần tan đi, Thẩm Nguyệt bắt đầu nhìn được một bóng đỏ ở trước mặt. Nhìn thấy hy vọng, bước chân của cô càng nhanh hơn.

"Đưa tay của em ra đi!" Phong theo tâm trí của Thẩm Nguyệt đã cảm nhận được mảnh linh hồn của cô, anh vội vàng lên tiếng.

Giây phút nghe được hướng dẫn của Phong thì Thẩm Nguyệt đang đứng đối diện với một bản sao của mình. Cô lập tức đưa tay níu lấy cánh tay của bản sao kia, kéo nó lại gần.

"Aaa"

Ngọc Diệp đang đứng trong nhà bếp bất chợt cảm nhận được một bàn tay lãnh lẽo đặt lên tay mình, cùng lúc đó đầu cô cũng đau nhói một cách mãnh liệt, cảm giác cứ như thể có ai đó đang đánh mạnh vào đầu cô vậy. Ngọc Diệp cực kỳ sợ hãi hét lớn, ôm chặt lấy đầu mình đấu chọi với cảm giác đau đớn kia.

Chính vào thời khắc đó bản sao mà Thẩm Nguyệt đang cố níu lấy như thể xuất hiện sinh mệnh và ý thức của riêng mình. Nó đột ngột mở mắt dễ dàng thoát khỏi sự khống chế của Phong.

Thẩm Nguyệt không hiểu chuyện gì đang xảy ra vẫn nắm lấy cánh tay của bản sao kia không buông.

"Cô là tôi, tôi chính là cô."

Bản sao kia bị Thẩm Nguyệt bám lấy cũng không có phản kháng, nó nở một một nụ cười ấm áp rồi kéo cô thoát ra khỏi không gian mộng ảo kia.

Phong bị năng lượng trong mảnh linh hồn kia của Thẩm Nguyệt chống lại thì không thể kết nối với tâm trí của cô nữa. Lần đầu tiên gặp phải tình trạng này, anh thực sự không dám đánh liều thêm vội vàng lại gần cô gái mù đang vật vã trông đớn kia tách cô ta ra khỏi linh hồn Thẩm Nguyệt.

Nhưng ngay khi Phong vừa chạm vào Ngọc Diệp thì mảnh linh hồn kia và Thẩm Nguyệt lại lần lượt xuất hiện.

"Dừng tay!" Mảnh linh hồn kia vừa nhìn thấy hành động của Phong đã hét lớn. Chẳng để Phong kịp phản ứng lại nó vội vàng tiến lại cầm lấy tay Ngọc Diệp, đứng chắn ngang trước mặt cô.

Nhìn thấy cảnh tượng này Phong cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Anh cúi đầu, giọng không giấu được vui mừng: "Ma tôn, Phong đến muộn mất rồi!"

"Vất vả cho ngươi rồi!" Mảnh linh hồn kia vừa dứt lời thì đã kéo theo ý thức của Thẩm Nguyệt, một lần nữa hòa thành một thể với Ngọc Diệp.

Chính vào giây phút này, cơn đau kinh khủng của Ngọc Diệp đột nhiên hoàn toàn biến mất. Hàng loạt những ký ức xa lạ như thủy triều cứ ùn ùn lấp đầy tâm trí, Ngọc Diệp không chịu đựng được ngã quỵ xuống đất.

...

HẾT QUYỂN 1.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play