Một tuần nữa cũng từ từ qua đi, trên đường lá vàng đã rụng đầy trên phố. Gió thu se lạnh nhẹ nhàng đáp trên mặt mỗi người nhè nhẹ chở theo ưu phiền của họ.
Đã hơn một tháng trôi qua, dù đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể tìm được tim phù hợp cho Trịnh Kỳ thậm chí phương pháp phẫu thuật cũng không có thêm tiến triển gì. Với tình hình hiện tại nếu tiếp tục kéo dài thì chỉ sợ trong trường hợp không tìm được tim hiến thì cũng không tài nào thực hiện phẫu thuật được nhưng nếu bây giờ trực tiếp thực hiện phẫu thuật thì tỷ lệ thất bại lại quá lớn. Tất cả áp lực đè nặng lên vai Dương Hạc Hiên, trong mấy ngày này không có khi nào mà tâm trạng của anh thả lỏng xuống được.
Thẩm Nguyệt ngày nào cũng ở cạnh Dương Hạc Hiên tất nhiên cũng có thể cảm nhận được phiền não của anh nhưng dù sao cô cũng chỉ là một hồn ma không gây hại cho người khác đã là tốt lắm rồi làm gì có khả năng an ủi kia chứ.
Lòng thì nghĩ như vậy đó nhưng khi nhìn Dương Hạc Hiên cả ngày mặt ủ mày chau một quỷ hồn như Thẩm Nguyệt cũng chẳng tài nào chịu nổi. Cô đứng dậy đưa tay kéo giãn chân mày Dương Hạc Hiên, cực kỳ bất đắc dĩ mở lời:
"Trời ạ, anh là một người sống mà âm khí sắp nặng hơn cả tôi mất rồi. Cả ngày anh cứ ủ dột thế kia thì làm sao có phương pháp gì. Tôi mà cứ như anh thì đã hồn phi phách tán từ ngàn năm trước mất rồi."
Dương Hạc Hiên ngước mắt nhìn khuôn mặt nghiêm túc dạy dỗ của Thẩm Nguyệt cũng cảm thấy buông lỏng hơn một chút. Anh đã quen với việc nuốt hết tâm sự vào trong lòng nhưng kể từ khi bên cạnh xuất hiện thêm một quỷ hồn Dương Hạc Hiên mới phát hiện không biết kể từ khi nào anh đã có thể thoải mái thể hiện cảm xúc tiêu cực của mình ra bên ngoài.
"Tôi làm ảnh hưởng tới tâm trạng của cô sao?"
Thẩm Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế gần đó tỏ ra vẻ không hề quan tâm trả lời:
"Làm sao có thể chứ, tôi chỉ là sợ anh u sầu quá mà đánh mất một thân dương khí này thôi." Thấy Dương Hạc Hiên vẫn đang nhìn mình chằm chằm Thẩm Nguyệt có chút mất tự nhiên tiếp tục nói: "Sao anh nhìn tôi ghê quá vậy chứ?"
"Tôi... tôi chỉ đang nhìn bâng quơ vậy thôi." Dương Hạc Hiên ngượng ngùng dời mắt đi sang chỗ khác.
Dương Hạc Hiên ngay lập tức tự kiểm điểm lại bản thân, ngay khoảnh khắc vừa rồi anh thực sự đã không thể rời mắt khỏi Thẩm Nguyệt. Năng lượng tích cực của cô ấy như một mặt trời nhỏ vậy nhẹ nhàng hòa tan lo lắng của anh trong mấy ngày vừa qua. Đôi khi chỉ cần âm thầm ở cạnh cũng đã một loại an ủi lớn lao rồi.
Hai người đang ở trong bầu không khí im lặng kỳ quái thì cánh cửa phòng bất ngờ bị bật mở.
"Không xong rồi!" Minh Tranh ôm bệnh án chạy vội vào phòng.
"Có chuyện gì thế?" Dương Hạc Hiên âm thầm chuẩn bị tâm lý đón lấy bệnh án từ tay Minh Tranh.
"Tôi vừa mới nhận kết quả kiểm tra hôm nay của Trịnh Kỳ. Với tình hình này không chờ nổi tim hiến đâu, cách duy nhất hiện tại là phẫu thuật thôi." Minh Tranh thở dài đưa ra ý kiến của bản thân.
Dương Hạc Hiên nhìn thông tin in đậm trên bệnh án, anh biết mình không còn cơ hội để do dự nữa rồi. Nắm chặt tờ bệnh án trên tay Dương Hạc Hiên quay sang bên cạnh mở lời: "Chúng ta phải liều một phen rồi."
"Tôi sẽ cố gắng hết sức." Minh Tranh tiến lên vỗ vai Dương Hạc Hiên an ủi.
Nếu Minh Tranh mà biết được Dương Hạc Hiên không hề nói câu này với mình thì chắc chắn sẽ tức giận cho mà xem. Nhưng tất nhiên điều này không thể xảy ra, quỷ hồn Thẩm Nguyệt đang chuẩn bị tâm lý đối mặt với quỷ sai cũng bất giác phì cười. Lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác đồng hành sâu sắc đến như thế.
Sau khi được sự đồng ý từ phía bệnh nhân và người nhà ca phẫu thuật của Trình Kỳ được định giờ tiến hành vào chiều hôm đó. Dương Hạc Hiên bước vào phòng 302 kiểm tra tổng quát cho Trịnh Kỳ. Thẩm Nguyệt cũng âm thầm đi theo vào trong. Trước mặt cô bây giờ người đàn ông trước mắt so với lần gặp mặt lần trước thì trở nên yếu ớt cực kỳ. Khuôn mặt tái nhợt, cơ thể gầy khô khốc,... Đôi mắt của anh ta sau khi nhìn thấy người đi vào là Dương Hạc Hiên thì tối hẳn đi vẻ thất vọng hiện lên rõ ràng. Có lẽ anh ta đang đợi một người nào đó chăng?
Như trả lời câu hỏi của Thẩm Nguyệt, Trịnh Kỳ gắng sức hỏi nhỏ:
"Minh Diệc... không đến sao?"
Dương Hạc Hiên có chút không biết phải trả lời như thế nào, sau khi anh Diệc ký tên đồng ý phẫu thuật thì đã chạy vụt ra bên ngoài đến bây giờ vẫn không liên hệ được. Thấy Dương Hạc Hiên im lặng thế mà Trịnh Kỳ lại mỉm cười, anh đưa tay lên ra hiệu cho Dương Hạc Hiên lại gần mình. Rút từ dưới gối ra một tập hồ sơ, khó khăn nói:
"Không đến cũng tốt, anh thật sự không chịu nổi cảnh ly biệt đâu. Cái này chú giữ giúp anh, nếu xảy ra bất trắc thì chuyển cho Minh Diệc là được."
Dương Hạc Hiên cầm chặt tập hồ sơ, kiên định đáp:
"Anh nhất định phải cố gắng lên. Anh hiểu tính tình anh Diệc mà. Nếu anh cứ như vậy mà đi thì anh ấy chắc chắn không chịu đựng nổi."
Trình Kỳ không nói gì mà chỉ yên lặng nhắm chặt hai mắt. Bệnh của anh ở mức nào anh cũng tự hiểu được, việc cuối cùng anh có thể làm cho Minh Diệc có lẽ chỉ là đảm bảo cho cuộc sống sau này của cậu ấy mà thôi.
Dương Hạc Hiên lẳng lặng đi ra ngoài nói với y tá trực ban: "Thông báo chuẩn bị phòng mổ, đưa bệnh nhân đến phòng gây mê."
Càng gần đến giờ phẫu thuật Dương Hạc Hiên lại càng bình tĩnh. Kể từ khi chọn đi con đường này anh đã chuẩn bị sẵn sàng việc đối đầu với tử thần rồi. Dù tình hình không mấy khả quan nhưng ít nhất anh không còn chiến đấu một mình. Ánh mắt kiên định của Thẩm Nguyệt đã cho anh thêm niềm tin. Nhất định trời sẽ không phụ lòng người.
Thẩm Nguyệt tất nhiên không ngờ được chỉ một ánh mắt của mình cũng đem lại động lực cho Dương Hạc Hiên đến vậy, bây giờ trong lòng cô đang rối lên thành một cục. Dù đã tính toán kỹ lưỡng nhưng đến khi thực sự hành động cô vẫn không khỏi khẩn trương. Lần cược hôm nay có lẽ đã là dũng khí to lớn nhất của cô từ khi làm quỷ rồi.
Ca phẫu thuật vẫn như dự tính được tiến hành. Tất cả các bác sĩ hàng đầu của bệnh viện Minh Tâm đều quy tụ tại đây. Phương án phẫu thuật là do Dương Hạc Hiên tìm ra nên hôm nay anh cũng trở thành bác sĩ mổ chính.
"Tốt lắm phần mạch này đã được xử lý tiến hành bắc nối." Dương Hạc Hiên hướng Minh Tranh mở lời. Cho đến hiện tại tình huống được xem như thuận lợi. Nhưng phần bắc nói phía sau mới là giai đoạn khó khăn nhất. Chỉ xảy ra một chút sai sót thôi là tất cả đều là xôi hỏng bỏng không.
"Huyết áp đột ngột giảm mạnh, đường điện tim xảy ra bất thường." Minh Tranh đột ngột nói.
Tất cả y bác sĩ trong phòng toát cả mồ hôi lạnh. Mọi người đều hiểu mạng sống của người trên bàn mổ quan trọng đến cỡ nào.
Dù tình hình cực kỳ nguy hiểm nhưng Dương Hạc Hiên không thể nào kết thúc công việc đang làm trên tay. Anh điều tiết lại cảm xúc tiếp tục phẫu thuật.
Chắc không ai có thể ngờ được rằng hồn của người họ đang cố gắng cứu sống đã rời khỏi cơ thể. Trịnh Kỳ nhìn bản thân nằm trên bàn mổ cực kỳ sợ hãi. Hóa ra khi đối mặt với cái chết ai cũng không tài nào bình tĩnh nổi.
Thẩm Nguyệt lên tiếng kéo linh hồn Trịnh Kỳ khỏi cảm giác kinh hoàng:
"Bây giờ không còn thời gian để anh đứng đó hoảng sợ đâu. Quỷ sai đã sắp đến thu hồn của anh rồi."
Trịnh Kỳ nghe tiếng nói lập tức quay về phía sau, đập vào mắt anh là bóng một cô gái áo đỏ tươi với mái tóc đen dài trông cực kỳ quỷ dị. Anh ngập ngừng hỏi:
"Cô... cô là ai?"
Thẩm Nguyệt hết sức khẩn trương nhìn ra bên ngoài vội vàng trả lời:
"Tôi là ai không hề quan trọng. Nghe kỹ lời tôi nói đây, nếu anh còn muốn có cơ hội sống thì chỉ có một phương pháp thôi. Khi quỷ sai đến anh nhất định phải tự mình dùng ham muốn sống của bản thân mà lấy lại ý thức. Lúc đó tôi mới có thể giúp anh dẫn đường về lại với thân thể. Có một việc tôi phải nói trước với anh cách thức này có thể giúp anh sống lại tuy nhiên tỷ lệ thành công không hề cao. Nếu thất bại anh sẽ biến thành quỷ lang thang không thể siêu thoát. Tất cả chú ý tôi đều đã nói với anh rồi làm như thế nào thì anh hãy tự mình quyết định đi."
Thẩm Nguyệt không hề chờ Trình Kỳ trả lời trực tiếp đi ra khỏi phòng mổ. Theo cô dự đoán quỷ sai sắp xuất hiện rồi. Lời nói của Thẩm Nguyệt chứa quá nhiều thông tin khiến Trịnh Kỳ không tài nào chấp nhận nổi. Anh muốn cô gái trước mắt giải thích thêm nhưng chưa kịp mở lời cô gái kia đã đi xuyên qua tường rồi biến mất. Anh bất giác muốn đuổi theo nhưng không tài nào di chuyển được.
Dự cảm của Thẩm Nguyệt lại một lần nữa chính xác. Ngay khi cô an toàn thoát khỏi đó thì quỷ sai đã nhanh chóng có mặt trong phòng mổ.
Phong nhẹ nhàng tiến vào phòng lập tức xác nhận danh tính linh hồn với sổ sinh tử trên tay.
"Trịnh Kỳ, hưởng dương 42 tuổi. Lý do qua đời: Bệnh tim tái phát." Sau khi xác định chính xác linh hồn cần thu hôm nay, Phong tiến lại gần Trịnh Kỳ lạnh lùng nói: "Sinh mệnh của anh đã cạn kiệt, tôi đến đưa anh đi." Nói rồi Phong không hề giải thích thêm điều gì, anh đưa tay điểm nhẹ lên trán của Trịnh Kỳ ngay lập tức anh ấy mất đi ý thức của mình thẫn thờ đi theo sau lưng quỷ sai.
Trong suốt hơn một ngàn năm làm quỷ sai, Phong đã nhận nhiệm vụ dẫn đường cho hàng ngàn, hàng vạn linh hồn tuy nhiên anh lại có thể nhận ra linh hồn hôm nay. Anh ta dù đã đầu thai nhiều kiếp nhưng chưa có một lần sống qua tuổi năm mươi hơn nữa lần nào cũng qua đời do bệnh tim tái phát. Đây chắc chắn là một loại trừng phạt dành cho những linh hồn phạm phải tội khó có thể dung thứ. Lắc đầu thở dài, Phong lại nhẹ nhàng đi ra ngoài y hệt như lúc đi vào trong.
Giây phút linh hồn Trịnh Kỳ rời khỏi, trái tim của anh ấy cũng ngừng đập. Dương Hạc Hiên nín thở, cố gắng làm mình bình tĩnh nhất có thể, anh biết giây phút chạy đua với tử thần đã đến. Ước định của anh và Thẩm Nguyệt đã đến lúc phải thực hiện rồi. Sự vội vã, khẩn trương ở trong phòng mổ lại trái ngược hoàn toàn với sự ung dung, bình lặng của đoàn linh hồn theo chân quỷ sai.
Hàng dài linh hồn đờ đẫn như những con rối bám theo hai quỷ sai dẫn đường. Thẩm Nguyệt âm thầm đi theo chờ đợi thời cơ đánh thức Trịnh Kỳ, tâm trạng khẩn trương đến độ nếu trái tim còn hoạt động, cô nghĩ nó có thể trực tiếp lao ra ngoài kia mất.
Hai quỷ sai đằng trước tất nhiên không biết được tâm trạng của Thẩm Nguyệt, họ lại như thường lệ nói chuyện phiếm.
"Từ hôm con quỷ đói kia đột ngột tan biến công việc của chúng ta nhẹ nhàng hẳn ra đó. Cũng không biết cao nhân phương nào mà có thể đánh tan con quỷ ghê gớm kia nhỉ?" Quỷ sai Đồng như thường lệ làm tốt công việc phổ cập tin tức của mình. Kể từ lúc trở thành quỷ sai anh đã làm bạn đồng hành với Phong. Mỗi lần có chuyện gì anh đều sẽ nói với cậu ta đầu tiên.
Phong thực hiện công tác dẫn đường một cách nghiêm túc, im lặng như thể chẳng nghe được quỷ sai Đồng đang nói chuyện với mình.
Làm việc với cậu ta có thể yên tâm về năng lực nhưng cũng rất dễ bị nghẹn chết. Chắc chỉ có mỗi mình mới chịu đựng được mà hợp tác với cậu ta thôi. Dù sao thì không phải ai cũng có thể ở cạnh một cái hũ nút đúng không? Đây là suy nghĩ trong lòng quỷ sai Đồng hơn ngàn năm qua.
Vì quá hiểu tính tình của Phong nên khi không được đáp lại Đồng cũng chẳng hề buồn lòng tiếp tục nói sang chuyện khác.
"Tính xong cả nhiệm vụ hôm nay nữa là thời gian làm quỷ của tôi chỉ còn mười năm thôi. Cuối cùng cũng sắp có thể đi đầu thai rồi." Quỷ sai Đồng không giấu được sự vui sướng. Lúc nhìn qua Phong, cậu lại không nhịn được tiếp tục nói: "Nếu hôm đó cậu không ngu ngốc giúp đỡ linh hồn công chính kia thì làm sao còn phải chịu thêm trừng phạt một trăm năm kia chứ!"
Lúc này Phong mới tỏ vẻ hờ hững thốt ra một câu: "Với tôi quá lắm thì chỉ là thêm một trăm năm, chớp mắt một cái là qua thôi nhưng với anh ta đó chính là cả sinh mệnh. Cái nào nặng, cái nào nhẹ tôi vẫn tự mình hiểu được."
Tất cả quỷ sai đều cho rằng Phong hy sinh một cách ngu ngốc nhưng không có ai hiểu được rằng anh cũng đang cho mình một hy vọng. Nếu trên thế gian có một người có thể tìm thấy cô ấy thì chắc chắn chỉ có thể là anh ta mà thôi. Bỏ ra một trăm năm để đốt thêm một tia sáng, anh chưa từng hối hận.
Đi theo một lúc lâu cuối cùng Thẩm Nguyệt cũng tìm ra được một cơ hội thích hợp. Cô nhanh chóng lẻn vào đoàn linh hồn đưa tay lay mạnh Trịnh Kỳ. Chỉ có vài phút này thôi nếu anh ta không thể nào tự mình tỉnh lại thì mọi kế hoạch đều đổ sông đổ biển cả.
Trên đời này có lẽ điều gì chúng ta càng lo sợ điều đó càng dễ xảy ra. Bất kể Thẩm Nguyệt ra sức lay động cỡ nào linh hồn Trịnh Kỳ vẫn không có một chút phản ứng nào. Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Hình như anh ta không còn một chút vướng bận nào cả. Thẩm Nguyệt trông thấy đoàn linh hồn sắp đi ra khỏi bệnh viện thì trong lòng cuống cuồng cả lên. Chính ngay lúc này một cái tên bỗng nhiên hiện lên trong đầu Thẩm Nguyệt, cô không chần chừ lập tức ra sức bịa chuyện.
"Trịnh Kỳ, anh đi rồi thì Minh Diệc phải làm thế nào? Tôi mới trông thấy cậu ta ôm đầu ngồi trong góc khóc không thành tiếng kia kìa. Anh mà cứ thế đi mất không để lại một lời thì cậu ta làm sao chịu nổi hả?"
Ngay khi cái tên "Minh Diệc" được thốt ra, linh hồn Trịnh Kỳ lập tức lấy lại được ý thức nhưng anh vẫn không hề đáp lại Thẩm Nguyệt mặc cho cô tiếp tục dùng cả lời nói lẫn hành động quấy nhiễu mình.
Kiếp số của anh đã tận sao có thể dễ dàng sống lại kia chứ? Hơn nữa Minh Diệc chắc chắn sẽ chẳng vì anh mà khóc lóc thảm thiết được. Những điều anh có thể làm cho cậu ấy thì đều đã làm rồi, còn gì mà phải lưu luyến thêm nữa.
Khi cánh cổng bệnh viện hiện ra trước mắt, Thẩm Nguyệt vẫn không tài nào lay động nổi linh hồn ngoan cố kia. Cô lực bất tòng tâm buông rũ cả hai tay trông đáng thương cực kỳ.
Lúc Thẩm Nguyệt muốn từ bỏ thì bỗng dưng ở phía trước có một nguồn năng lượng thần bí nào đó đánh thẳng vào linh hồn cô. Cái gì thế kia?
Cảm giác nôn nao khó tả giống y hệt với lần ở tiệm bánh ngọt hôm trước nhưng lần này cảm giác còn rõ ràng hơn gấp bội phần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT