Mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa khắp phòng, Thẩm Nghiên vừa bước vào phòng, đã bị mùi máu tanh nồng nặc, gay mũi bao phủ, tròng lòng lập tức rơi xuống đáy cốc.
Hắn chưa kịp suy nghĩ gì cả, liền đi vội mấy bước dài, vội vàng chạy tới bên giường Nguyễn Thanh Hồi.
“A Hồi! A Hồi!” Hắn vỗ nhẹ lên mặt nàng, một tiếng lại một tiếng vội vàng kêu lên: “A Hồi ngươi tỉnh lại! A Hồi, ngươi nhìn ta, ngươi mau mở mắt ra nhìn ta đi!”