Chương 936: Chơi cùng Lệ Minh Viễn? Chơi nổi sao
Vẻ mặt Tô Noãn Tâm tràn đầy khí phách mà giơ một ngón tay cái lên nói: “Một ngày ba trăm triệu! Một ngày ba trăm triệu…Em có bốn trăm năm mươi tỷ vậy em liền có thể bao nuôi chú một ngàn năm trăm ngày…Một ngàn năm trăm ngày, chính là bốn năm…Em có thể bao nuôi chú tận bốn năm…Ha ha ha ha…” “Sau đó thì sao?” Lệ Minh Viễn cũng bị cô chọc cười.
Cái cô nhóc chết tiệt này, cả ngày lẫn đêm trong đầu đều đang suy nghĩ cái gì vậy chứ?
Anh chỉ có đáng bấy nhiêu tiền thôi sao?
Một ngày ba trăm triệu?
Ngược lại ở trong mắt cô nhóc này giá trị của bản thân anh còn rất cao nữa chứ.
Lập tức nghe Tô Noãn Tâm tiếp tục dùng gương mặt đầy hưng phấn lại có chút say sỉn nói: “Sau đó. Em liền muốn hôn chú thì hôn chủ, muốn ôm chú liền ôm. Chú…chú không có ở bên cạnh em thì bất cứ lúc nào em gọi tên của chú chủ cũng đều phải xuất hiện trước mặt em ngay lập tức…
Em muốn làm chủ như thế nào thì chú cũng không thể cự tuyệt… Một ngày em muốn mấy lần thì chính là bấy nhiêu lần cũng không cho phép chú tự ý quyết định. Chú chỉ có thể nghe theo lời của em!
Em muốn làm chuyện gì với chú chú đều phải phối hợp… Toàn bộ đều phải nghe lời của em!
Không cho phép phản kháng, cũng không cho phép cự tuyệt!”
Ánh mắt sắt bèn của Lệ Minh Viễn khẽ híp lại nói: “Vậy bây giờ em…Muốn làm gì?”
“Em…Em còn chưa nghĩ ra… Không cho phép anh hỏi, chỉ có thể để em tự quyết định!”
“Vậy em nghĩ giúp em có được hay không?”
Tô Noãn Tâm gãi đầu một cái nói: “Có thể?”
“Được…Vậy trước tiên chúng ta tắm uyên ương một chút đi.”
“Em không… Em không muốn tắm…”
“Trực tiếp làm?” Anh cũng có thể. Mặc dù trên người cô nhóc nhỏ bé này có chút bẩn thỉu… Toàn thân đều là mồ hôi.
“Hu hu hu…chú lại ức hiếp người ta, đã nói em bao nuôi chú rồi…Chỉ có thể để cho em quyết định”
“Ừ, anh nghe theo lời em, là chính em muốn… “Em không có!” “Ngoan…Em có.”
Tô Noãn Tâm say khướt đế mức ý thức mơ hồ vì thế cũng không biết rốt cuộc thì mình có hay là không: Có điều cũng không qua bao lâu liền từ tố cáo biến thành hưởng thụ Sau chuyện này, Tô Noãn Tâm khóc hu hu năm ở trên giường, toàn bộ hốc mắt đều ửng hồng lên.
Lệ Minh Viên ở trong phòng tăm xả nước xong xuôi, vẫn phải tới tăm uyên ương…
Dân về sau, Tô Noãn Tâm thiếu chút nữa thì không nhịn được muốn tan vỡ, khóc cũng vô ích.
Tự mình nhặt lại mặt mũi Cũng không suy nghĩ một chút thử là thời điểm mình uống rượu say cùng chơi với Lệ Minh Viên có thể chơi qua anh ta sao?
Lệ Minh Viên đã nhớ cô nhóc chết tiệt này cả một tháng trời vào lúc này làm sao cũng không thể kiêm chế được Mãi đến lúc, sau khi kết thúc… Thì động tác mới trở nên nhẹ nhàng hơn giúp cô thu dọn tàn cuộc Dỗ cô ngủ.
Cô nhóc uống rượu say, cũng không quá so đo đến nhiều thứ như vậy.
Mệt mỏi mà ngoan ngoãn năm bất động ở trên giường.
Sau khi dõ cô ngủ xong thì bản thân cũng ngoan ngoãn nhằm mắt lại ngủ.
Có chút khôn ngoan cũng có chút không phải Lệ-Minh Viên.sau khi ăn uống,no đủ thì trong lòng cũng sắp mềm mại thành một cuộn.
Cô nhóc nhất định chính là một bảo bối…Làm bao nhiêu cũng không đủ.
Lần nào cũng không thể thỏa mãn, chỉ có thể muốn nhiều hơn.
Dưới lầu.
Lệ Minh Nguyệt cũng uống nhiều vẫn luôn ở đó say điên đảo lại còn cao hướng mà hát một khúc.
Kỷ Hoài An đều bị chọc cười đến đau hết cả bụng.
Cô là người uống ít nhất, bởi vì cô không thích cho nên rất tỉnh táo.
Minh Thành cùng Lệ Minh Ngọc cũng ở bên cạnh uống cùng Tô Noãn Tâm và Lệ Minh Nguyệt không ít nhưng coi như vân còn giữ được tỉnh táo.
Lệ Minh Nguyệt lại bät đâu nháo loạn đến mất cả mặt mũi thì trên mặt Lệ Minh Ngọc tràn đây bất đäc dĩ nói: “Tôi đưa cô ấy trở về nghi ngơi trước.
Minh Thành gật đầu nói: ‘Được.”
Rồi sau đó quay đầu nhìn Kỷ Hoài An nói: ‘Anh đến phòng khách.”
A? Không cân phải dọn đẹp nơi này sao?”