"Lãnh Hạo Thiên, người thật lòng si tình với cậu đã sớm tự vẫn rồi!"

Đó là câu cuối cùng mà Lãnh Hạo Thiên nghe được trước khi rơi vào hôn mê sâu. Lãnh Hạo Thiên không cho là thật, hắn đã vì Chương Hàm Yên mà đỡ một nhát dao, làm sao Chương Hàm Yên có thể chết.

Tiếng tivi rè rè bên tai mỗi lúc càng thêm lớn dần: "Con gái nuôi Phong gia tập đoàn Phong Hàn Tuyết Băng đã đâm trọng thương người thừa kế chính thức của nhà họ Lãnh. Hiện tại Phong Hàn Tuyết Băng đang bị tạm giam, vụ án cũng đang trong quá trình khởi tố. Nắm trong tay huyết mạch kinh tế toàn cầu, Lãnh gia đã tuyên bố không cùng Phong gia đội trời chung. Hiện tại Lãnh gia đã phát lệnh cấm các công ty và tổ chức trực thuộc hợp tác với Phong gia..."

Lãnh Hạo Thiên cũng vì thế mà bừng tỉnh. Hắn nhìn trần nhà trắng xóa xa lạ liền nhận ra bản thân đang ở bệnh viện. Lãnh Hạo Thiên chống tay ngồi dậy nhìn ngó xung quanh.

- Anh! Anh tỉnh rồi à! Tạ ơn trời đất! - Lãnh Thiên Vy vừa bước vào phòng đã vội lao đến bên cạnh Lãnh Hạo Thiên.

Lãnh Hạo Thiên khó nhọc ngồi dậy xoa đầu em gái.

- Ngốc, không được khóc, anh vẫn khỏe mạnh cơ mà!

- Cậu chủ uống chút nước đi! - Vệ sĩ thân tín rót một cốc nước đầy đưa đến.

Lãnh Hạo Thiên nhận lấy nhưng không vội uống mà hỏi đến tình trạng của Chương Hàm Yên.

- Cô ấy sao rồi? Có nguy hiểm gì không?

Lãnh Thiên Vy gãi gãi đầu nhìn qua vệ sĩ đang đứng bên cạnh, thắc mắc:

- Anh muốn nói đến ai vậy?

- Là Chương Hàm Yên, cô ấy vẫn ổn chứ! - Lãnh Hạo Thiên nhíu mày.

Lúc này không chỉ Lãnh Thiên Vy mà cả vệ sĩ cũng đều lúng túng.

- Chương Hàm Yên... người này... là ai?

- Em đang đùa anh sao? - Lãnh Hạo Thiên dường như mất hết kiên nhẫn. - Anh liều cả tính mạng để cứu cô ấy, thế mà em lại không biết!

Lãnh Hạo Thiên không nói không rằng bấm loạn số điện thoại của Chương Hàm Yên, nhưng đầu dây bên kia chỉ có giọng của phát thanh viên thông báo số máy không hợp lệ. Chưa dừng lại ở đó, Lãnh Hạo Thiên liền gọi cả thầy hiệu trưởng, thầy chủ nhiệm, đám bạn thân của Phong Hàn Tuyết Băng, Tiểu Mễ, nhưng tất cả mọi người đều khẳng định không có người nào tên Chương Hàm Yên tồn tại trên đời.

Bởi vì chấn động quá mức mà đầu Lãnh Hạo Thiên đột nhiên dâng lên cơn đau nhức khiến hắn ngã gục xuống giường. Lãnh Thiên Vy hốt hoảng cực độ, liền bấm chuông gọi bác sĩ.

- Có lẽ cậu Lãnh bị sốc nên thần trí không được tỉnh táo. - Bác sĩ lắc đầu mơ hồ đáp.

Trường hợp của Lãnh Hạo Thiên chưa từng xuất hiện, rõ ràng não bộ không hề bị tổn thương, tất cả các chỉ số đều bình thường, nhưng Lãnh Hạo Thiên lại cố chấp nhớ về một người không tồn tại. Kỳ lạ hơn chính là ký ức của Lãnh Hạo Thiên vô cùng sống động, tuyệt đối không phải là tưởng tượng.

...***...

Ba năm sau.

Một ngày mưa phùn lạnh giá, đường phố ẩm thấp và nhớp nháp, đài truyền hình cứ phát đi phát lại mẩu tin tìm người mất tích. Mẩu tin đã được phát sóng liên tục suốt ba năm, nên người đi đường cũng chẳng còn bận tâm nữa.

"...Bất cứ ai có thông tin nào về Lãnh Hạo Thiên hoặc người trong ảnh xin liên lạc về đường dây nóng..."

Lãnh Hạo Thiên ngước nhìn màn hình trung tâm một cái rồi thản nhiên lướt qua, trong mắt chỉ còn ủ rũ và buồn thương. Từ khi Chương Hàm Yên biến mất, hắn đã đi tìm cô suốt ba năm nhưng một chút tung tích cũng đều không có.

Bị cha mẹ từ mặt, em gái coi là kẻ tâm thần nhưng Lãnh Hạo Thiên chưa từng một lần từ bỏ. Thiên hạ đều cho rằng hắn điên rồi, vứt lại đằng sau cả một gia tộc đồ sộ cùng khối tài sản khổng lồ chỉ để đi tìm một hình bóng không có thật. Nhưng hắn tin bản thân không điên, hắn tin Chương Hàm Yên vẫn đâu đó trên cõi đời này, chỉ là cô không muốn nhìn thấy hắn mà thôi. Trong ký ức của hắn Chương Hàm Yên là một người bằng xương bằng thịt, không phải ảo mộng mơ hồ.

Lãnh Hạo Thiên ngồi bệt xuống lề đường, nơi những kẻ lang thang đang nằm vạ vật. Quần áo hắn lem luốc vấy bẩn, giày cũng đã mòn rách. Hắn lôi từ trong túi ra một gói thuốc kích thích, hắn cũng chẳng rõ đây là loại gì. Ban đầu vì không ngủ được, dần dần thuốc ngủ thông thường không thể đáp ứng nổi nữa, cuối cùng hắn phải tìm đến những thứ nguy hiểm nhất.

Lãnh Hạo Thiên nốc một hơi rượu mạnh nuốt khan mấy viên thuốc xuống dạ dày trống rỗng. Rất nhanh hắn đã rơi vào trạng thái mơ hồ, chỉ trong những cơn mơ, hắn mới có thể cảm thấy mình được sống, mới có thể gặp được Chương Hàm Yên.

Tình yêu loài người không hề thanh sạch, cao quý, nó nặng nề, nhớp nháp và đầy day dứt. Lần đầu tiên Lãnh Hạo Thiên biết yêu lại yêu phải một người không tồn tại.

Đau thấu tâm can.

...***...

Hệ thống: "Nam chính bị dày vò như vậy cũng đủ rồi!"

"Xóa đi nữ phụ trong ký ức của tất cả mọi người chỉ trừ nam chính thật đúng là tàn nhẫn. Lãnh Hạo Thiên dù sao cũng đáng thương hơn đáng trách. Thiết lập nhân vật của Lãnh Hạo Thiên là bối cảnh tiểu thuyết não tàn, không tư duy, không đạo đức, không logic, làm sao có thể yêu cầu nam chính cường đại được." - Chương Hàm Yên thở dài nhìn màn hình trước mặt.

Hệ thống "ting" một tiếng ra hiệu đồng cảm: "Đáng trách ở đây chính là những tay viết đã sáng tạo nên tiểu thuyết này. Họ tạo ra một mớ hỗn độn không hơn không kém, một thế giới phi thực tế đến cùng cực chỉ để thỏa mãn bản thân với đủ kiểu nam nữ chính kỳ lạ."

Chương Hàm Yên đang mãi suy nghĩ về những cuốn tiểu thuyết não tàn, không biết còn có bao nhiêu thế giới nhố nhăng tam quan vỡ nát, thì đột nhiên lại nghe Hệ thống thông báo.

"Chúng ta có một tin tốt và một tin xấu, Ký chủ muốn nghe tin nào trước?"

Chương Hàm Yên đắn đo một hồi rồi đáp: "Tin xấu!"

Hệ thống: "Tin xấu! Ảo cảnh tiếp theo của Ký chủ lại là do một tiểu thuyết gia thiếu trách nhiệm tạo nên!"

"Tôi phản đối! Một lần là quá đủ rồi!" - Chương Hàm Yên giãy nảy. - "Vậy tin tốt thì sao?"

Hệ thống: "Đây không phải là tiểu thuyết học đường não tàn nữa đâu!"

Chương Hàm Yên còn chưa kịp định thần đã thấy bản thân đang lơ lửng bỗng nhiên rơi vào một vòng xoáy chân không. Cảnh vật xung quanh thoáng chốc sáng lên rực rỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play