Bạch Hữu Tuyết sắp xếp lại vali quần áo, bên trong ngoài mấy kiện y phục cũng không còn thứ gì đáng giá. Bạch Hữu Tuyết ngẫm nghĩ bản thân đã đắc tội với quá nhiều đại nhân vật ở nơi này hiện tại nếu muốn bình an mà sống thì cần phải đến thành phố khác. Bạch Hữu Tuyết tự tin bản thân là người xuyên không, nếu không bán nghệ vẫn có thể kinh doanh làm ăn, ví dụ như chế xà phòng, chế hương liệu, chẳng phải Chương Hàm Yên cũng thành công bằng nghề buôn bán mỹ phẩm đó sao.

Nghĩ là làm, Bạch Hữu Tuyết đem chiếc áo bông tốt nhất còn lại đến tiệm cầm đồ, đổi lấy hai trăm đồng bạc sau đó mua vé tàu lên kinh đô. Tuy rằng sắp đến mùa đông không có áo bông thì vô cùng bất tiện nhưng hiện tại đó là cách tốt nhất, Bạch Hữu Tuyết áp vé tàu vào lồng ngực, bắt đầu mơ tưởng về một tương lai tươi sáng.

- Bạch Hữu Tuyết! Thì ra cô trốn ở chỗ này chẳng trách tôi tìm cô mãi!

Bạch Hữu Tuyết giật mình quay đầu lại lập tức nhìn thấy Trần Lương Đình bộ dạng hùng hùng hổ hổ lao đến kéo lấy tay cô. Bạch Hữu Tuyết kinh hãi, vừa cố gắng vùng vẫy vừa thất thanh la hét:

- Trần Lương Đình anh đang làm cái trò gì đó!

- Mau đi về, chúng ta kết hôn! - Trần Lương Đình lôi Bạch Hữu Tuyết xềnh xệch trên đường không chút bận tâm.

- Anh điên rồi sao? - Bạch Hữu Tuyết cắn mạnh vào cổ tay Trần Lương Đình gay gắt mắng chửi. - Anh bây giờ nghèo kiết xác tôi hà tất phải sống khổ sở với anh? Muốn cưới thì anh tự đi mà cưới người khác, tôi đây phải lên kinh phải tìm một người giàu có quyền thế lại yêu chiều tôi...

- Mẹ kiếp! - Trần Lương Đình gần như phát điên. - Cô không có quyền lựa chọn đâu, hoặc là cô theo tôi về hoặc là tôi đánh gãy chân cô!

- Cái gì... anh... anh dám sao... - Bạch Hữu Tuyết kinh hãi lắp bắp, vẫn cố sức lùi lại.

Trần Lương Đình không chút khoan nhượng dùng gậy gỗ bên đường đập thẳng vào cổ chân Bạch Hữu Tuyết, gằn giọng:

- Đây là thỏa thuận giữa tôi và Hoàng Minh Hạo, cô không có quyền ý kiến. ngôn tình sủng

Nói rồi Trần Lương Đình vứt luôn hành lý của Bạch Hữu Tuyết qua một bên trói gô hai tay cô ta lôi về nhà. Bạch Hữu Tuyết mơ mơ hồ hồ bị đẩy vào một gian phòng tối ọp ẹp, cổ chân đã sưng vù lên đau nhức.

Trần Lương Đình ném về phía Bạch Hữu Tuyết một bộ giá y.

- Đây là hỷ phục, ba hôm nữa chúng ta bái đường.

Đồ cưới là loại rẻ tiền bán sẵn ở tiệm vải, phía trên xộc lên mùi ẩm mốc. Bạch Hữu Tuyết cũng không vùng vẫy nữa, bắt đầu tìm cách thương lượng với Trần Lương Đình.

- Anh nghe tôi nói... tôi là người xuyên không... tôi biết rất nhiều thứ, chỉ cần anh đồng ý theo tôi chúng ta chắc chắn sẽ làm giàu!

Trần Lương Đình nghe không hiểu, chân mày nhíu lại.

- Bạch Hữu Tuyết cô toàn nói những lời vớ vẩn.

- Tôi không nói lời vớ vẩn... đợi đến khi chúng ta làm ăn thành công rồi thì sẽ quay về đây trả thù những kẻ đã hãm hại chúng ta... - Gương mặt Bạch Hữu Tuyết rạng rỡ hẳn lên tươi cười vui vẻ.

Nào ngờ Trần Lương Đình không hề để tâm, lại còn tát mạnh vào mặt cô ta, gầm gừ đe dọa.

- Cô còn muốn sau này trả thù Chương Hàm Yên sao? Loại đàn bà nham hiểm như cô đúng ra không nên sống!

Trần Lương Đình bất ngờ rút từ đâu ra một con dao nhọn, hai mắt long lên.

- Ba ngày nữa chúng ta kết hôn, hoặc là tôi treo cổ cô lên xà nhà sau đó tung tin cô vì thiếu tiền người ta nên đã nghĩ quẩn mà quyên sinh!

- Anh... anh điên rồi... anh phát điên rồi sao... - Bạch Hữu Tuyết lùi vào góc tường rên rỉ sợ hãi.

- Hoàng Minh Hạo nói chỉ cần tôi cưới cô, cũng không nói phải cưới người sống hay người chết, cô liệu mà suy nghĩ cho kỹ. Đừng để tôi phải làm đến bước đường cùng!

Trần Lương Đình nói xong thì đóng sập cửa, bỏ lại một mình Bạch Hữu Tuyết trong gian phòng om om tối.

...***...

Pháo đỏ nổ đì đùng, lễ cưới của Trần Lương Đình và Bạch Hữu Tuyết được tổ chức trong một căn nhà thuê ọp ẹp. Bởi vì hắn ta đã sa có thất thế cho nên khách khứa cũng không quá đông, phần lớn là họ hàng và mấy người bằng hữu của cha hắn lúc sinh thời.

Chương Hàm Yên ngồi bên bàn tiệc, tự cảm thán bản thân đã hai lần đi dự tiệc cưới của người cũ. Cái kịch bản tra nam tiện nữ về với nhau quả thật rất kích thích, người ta khi ngoại tình chỉ tận hưởng những lúc tươi đẹp nhất, nào có để tâm đến củi gạo dầu muối đằng sau tấm màn hôn nhân.

"Tân nương tân lang chúc rượu!"

Chương Hàm Yên ngẩng đầu nhìn Bạch Hữu Tuyết đứng sau Trần Lương Đình gương mặt sưng sỉa, đoán chừng để cô ta ngoan ngoãn làm tân nương ngày hôm nay Trần Lương Đình cũng phải tốn công dạy dỗ. Chương Hàm Yên nâng ly rượu với Trần Lương Đình coi như chúc phúc, Trần Lương Đình cúi mặt xấu hổ sau đó uống cạn ly rượu.

Cũng không biết vì ly rượu khiến hắn trở nên bốc đồng hay thật sự cảm thấy áy náy, Trần Lương Đình đột ngột đứng giữa tiệc rượu phát biểu.

- Cảm tạ các vị ngày hôm nay đã đến chung vui cùng Trần Lương Đình tôi. Tôi biết ở đây có nhiều người mỉa mai, chê cười vì đây là lễ cưới lần thứ hai. Trần Lương Đình tôi đang rất ân hận, tôi phụ bạc vợ cũ khiến cô ấy phải rời đi, còn phải chịu nhiều khổ sở vì nhân tình. Thế nhưng vợ cũ tôi tâm địa thiện lương sau khi ly hôn vẫn chăm sóc mẹ tôi, giữ tròn hiếu đạo. Hiện tại tôi không biết xấu hổ mà cưới nhân tình cũng chỉ vì mong muốn vợ cũ được hạnh phúc, coi như vì cô ấy mà chuộc tội!

Trần Lương Đình nói rất nhiều, có người kinh ngạc có người giễu cợt. Chương Hàm Yên thở dài một tiếng, Trần Lương Đình xem như cũng đã giác ngộ, nhưng đời sống không giống như trò chơi, không có nút reset không thể làm lại từ đầu.

Hệ thống: "Ký chủ có cảm giác thế nào?"

Chương Hàm Yên lắc lắc đầu lặng lẽ rời khỏi tiệc cưới, nếu như cô không xuyên vào Ảo cảnh này thì nữ chính có lẽ đã bị chồng và nhân tình hành hạ đến chết. Chương Hàm Yên bước lên ô tô, ngắm bầu trời xám đục sau khung cửa kính.

- Ác giả ác báo!

Điều tàn nhẫn nhất của Hệ thống chính là Ký chủ xuyên qua phải chứng kiến kết quả công cuộc trừng trị của bản thân. Tuy rằng tra nam tiện nữ đều là cặn bã nhưng nền tảng của xã hội không chỉ pháp luật mà còn là đạo đức.

Chương Hàm Yên đến từ thế giới hiện đại, mà không thể lấy quy chuẩn xã hội hiện đại để áp dụng cho thời điểm hiện tại. Vì thế Chương Hàm Yên quyết định cùng Hệ thống lưu lại Ảo cảnh này thêm ba năm. Chương Hàm Yên thầm nghĩ một nghìn ngày có lẽ đủ để Bạch Hữu Tuyết sám hối.

Ba năm sau.

"Báo mới... báo mới... báo mới đây... Thương nhân yêu nước Chương Hàm Yên tổ chức sự kiện từ thiện, kêu gọi quyên góp cứu quốc."

Hôm nay là chủ nhật, Trần Lương Đình không đi làm, hắn ra trước nhà mua sữa đậu nành và quẩy, tiện thể lấy thêm một tờ báo. Ảnh chụp Chương Hàm Yên tươi cười đứng giữa những phu nhân quan chức cấp cao tươi cười rạng rỡ khiến đáy lòng Trần Lương Đình quặn thắt. Không có hắn cuộc sống của cô vẫn tốt như vậy, thoải mái như vậy, Trần Lương Đình nhớ đến những năm đầu cưới nhau, khi ấy Chương Hàm Yên vô cùng yêu thương hắn, phục tùng hắn.

Trần Lương Đình đem sữa và bánh vào trong mời mẹ ăn sáng, ngang qua khoảng sân nhỏ hẹp Trần Lương Đình chán ghét nhìn Bạch Hữu Tuyết đang cắm cúi giặt quần áo. Ba chậu quần áo lớn chất đống hôi thối nồng nặc khiến hắn phải nhăn mũi.

Trần Lương Đình bày thức ăn lên bàn gỗ, mẹ hắn vẫn thần người ngồi trên xe lăn. Gần đây bà đã bắt đầu chống gậy đi lại một mình được, tuy vậy việc tắm rửa vệ sinh cơ thể đều phải để Bạch Hữu Tuyết chăm sóc.

- Này nhanh cái tay lên, cô cứ chà chà như vậy quần áo có rách cũng không sạch được!

Nghe mẹ chồng hằn học, Bạch Hữu Tuyết hậm hực đáp:

- Tôi cũng là con người... từ khuya đến giờ một mẩu cơm cũng chưa có đâu...

Trần Lương Đình đang ăn sáng, nhịn không được hất cái đĩa sứ ra sân, mảnh sứ vỡ văng tung tóe cứa lên cổ tay Bạch Hữu Tuyết ứa máu. Bạch Hữu Tuyết sợ hãi ngậm miệng lại, đây không phải lần đầu tiên Bạch Hữu Tuyết bị Trần Lương Đình dùng bạo lực. Bạch Hữu Tuyết không hiểu vì sao ngày xưa cô lại xúc xiểm Trần Lương Đình đánh đập Chương Hàm Yên.

Giữa trưa, Bạch Hữu Tuyết cuối cùng cũng đã giặt xong quần áo, nhìn đôi bàn tay đầy thương tích trong lòng căm phẫn không thôi. Bạch Hữu Tuyết bắt đầu vào bếp nấu cơm, lúc xào rau phát hiện mỡ đã hết, cô nhíu mày chần chừ cũng không dám xin Trần Lương Đình mấy xu mua thêm, sợ hắn mắng cô hoang phí.

- Có ai ở nhà không? - Ngoài cổng vang lên tiếng gõ cửa.

- Đến đây! - Bạch Hữu Tuyết chạy vội ra mở cửa, đôi mắt thiếu sức sống của Bạch Hữu Tuyết đột ngột long lên cực kỳ hung dữ. - Sao lại là cô?

Chương Hàm Yên cùng người hầu nhẹ bước vào trong sân, khăn tay che mặt. Trần Lương Đình vừa trông thấy cô liền kinh ngạc ra ngoài.

- Sao em lại đến đây?

Chương Hàm Yên mỉm cười rút trong tay một xấp giấy tờ.

- Tôi đến để trả lại anh căn nhà!

Người hầu đem giấy tờ đưa qua, Bạch Hữu Tuyết vội vàng chạy lại muốn nắm lấy, không ngờ Trần Lương Đình hất cô ta qua một bên.

- Ở đây có chỗ cho cô xen vào sao? Cút ra sau!

Nói rồi hắn xua tay từ chối, vẻ mặt lộ rõ đau lòng:

- Nhà là em dùng tiền bản thân để chuộc lại, làm gì phải trả cho tôi chứ... tôi không xứng...

- Anh điên sao? Chúng ta đã nghèo đến độ này rồi... - Bạch Hữu Tuyết kêu la oai oái.

Chương Hàm Yên không để tâm đến Bạch Hữu Tuyết chỉ gật đầu với Trần Lương Đình.

- Vậy được rồi... Bạch Hữu Tuyết này, tôi cũng không tham lam gì tài sản Trần gia cả, nhưng Trần tiên sinh đã nói không cần vậy tôi sẽ quy ra tiền mặt rồi dùng tên anh để quyên góp cho quỹ cứu quốc...

- À... - Chương Hàm Yên quay đầu nhìn Bạch Hữu Tuyết. - Cô đã bao giờ hối hận vì những việc bản thân từng làm hay chưa?

Bạch Hữu Tuyết sưng sỉa nghiến răng, mắng lớn:

- Tôi mới là nữ chính, tôi là người xuyên không, là bị cô hãm hại mà trở thành thế này...

Chương Hàm Yên không trả lời bình thản xoay gót giày cất bước rời khỏi. Vốn dĩ lưu lại ba năm chính là hy vọng Bạch Hữu Tuyết lương tâm hối cải, quay đầu là bờ. Chương Hàm Yên thật sự không muốn truy cùng giết tận, chỉ cần Bạch Hữu Tuyết nhận ra bản thân đã sai, cô có thể đề nghị Hệ thống xóa ký ức đưa Bạch Hữu Tuyết về lại thế giới hiện đại.

- Thật không ngờ cô ta vẫn ngang ngược, ích kỷ, tam quan lệch lạc như vậy!

Hệ thống: "Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Ký chủ chúng ta đi thôi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play