Trần Lương Đình bóp nhẹ bờ vai của Chương Hàm Yên, hắn chợt nhận ra gần đây vợ mình đã gầy đến độ này rồi. Dáng vóc Chương Hàm Yên thanh mảnh như một nhành hoa mai trước gió rét. Trần Lương Đình nghe lồng ngực nghẹn ứ, dù sao cũng là vợ chồng nhiều năm, cho dù có say mê sắc đẹp nhất thời cũng không thể không luyến tiếc.
Nhớ lại năm đó Trần Lương Đình vì cưới Chương Hàm Yên mà quỳ gối trước cửa Chương gia nửa ngày, thề thốt sẽ luôn ở bên cô, bảo vệ cô. Trần Lương Đình lúc này suy nghĩ hắn chỉ muốn nạp Bạch Hữu Tuyết vào cửa, tuyệt đối không có ý định ruồng bỏ Chương Hàm Yên.
- Mẹ! Việc riêng của vợ chồng con cứ để chúng con tự giải quyết! Con cái là phúc phận trời ban, không thể cưỡng cầu.
Trần lão phu nhân dậm chân bình bịch, xỉa xói vào mặt Trần Lương Đình.
- Từ bao giờ anh học thói bênh vợ bỏ mẹ như thế hả? Uổng công tôi nuôi anh khôn lớn ngần này...
Trần Lương Đình vỗ vỗ tay vào trán đau nhức, mẹ ruột hắn quả thật không phải là loại người có thể nói lý lẽ. Bà đi mua sắm về nhìn quần áo con trai rách nát, mặt mày thâm tím chẳng hỏi han được nửa câu, mở miệng mỗi chữ đều nhắc đến tiền.
- Mẹ đừng nói nữa, hồi môn nhà mẹ Hàm Yên là của riêng cô ấy, con sẽ không động đến một xu. Con là đàn ông cần phải có sự nghiệp cho riêng mình, nào có thể làm một thằng bám váy vợ được cơ chứ!
Kỳ thật Trần Lương Đình không hề quân tử như vậy, chỉ là nếu hiện tại chuyện sản nghiệp hồi môn của Chương Hàm Yên bị Trần gia chiếm đoạt mà lan truyền ra ngoài, đừng nói tới mặt mũi, ngay cả công việc của hắn ở Sở Tài chính cũng sẽ đi tong. Trần Lương Đình tuy không quá giàu có, nhưng dựa vào chút vốn liếng của Trần gia và danh tiếng người cha quá cố để lại cho nên hắn vẫn có thể ung dung ở cái đất này. Nay lỡ như mọi thứ bị huỵch toẹt ra hết thì ngay cả đường sống cũng không còn.
Chương Hàm Yên trong lòng nhẹ nhõm, cô đến cùng chỉ cần một câu này của Trần Lương Đình. Nếu như hắn ta trăm phương nghìn kế muốn đoạt sản nghiệp hồi môn, thì Chương Hàm Yên làm sao có thể an tâm kiếm tiền.
- Lão gia... tôi sẽ cố gắng vun vén gia đình này...
Trần lão phu nhân thấy con trai con dâu phu xướng phụ tùy thì vô cùng tức tối, liền tru tréo lên:
- Phụ nữ thời đại mới bây giờ đều biết ra ngoài làm việc nâng cao kinh tế nhà chồng, ai đời lại như cô suốt ngày chỉ cắm mặt trong phòng ăn no rửng mỡ rảnh rỗi nằm nhà chứ?
Chương Hàm Yên nấp sau lưng Trần Lương Đình mặc kệ mẹ chồng mắng chửi đến văng nước bọt tung tóe. Trần Lương Đình cảm thấy càng nói nhiều càng mất mặt, gắt gỏng trả lời:
- Sáng sớm mẹ đã đi mua sắm, tiêu xài không biết bao nhiêu... về nhà lại ầm ĩ thế này... còn muốn để con sống không?
- Tôi mua sắm thì liên quan gì đến vợ chồng anh? Tôi hôm nay truyền hồn báo tin cho anh biết, anh không cần tiền hồi môn vợ anh cũng được, nhưng tuyệt đối đừng động vào tiền vàng của bà già này! - Trần lão phu nhân tức giận thở hồng hộc khiến Xuân Hồng phải đỡ lấy ngực bà vuốt ve.
- Đưa mẹ tôi về phòng! - Trần Lương Đình chỉ tay quát tháo đám người hầu, sau đó ngồi phịch xuống ghế.
Chương Hàm Yên nhìn theo mẹ chồng cùng những túi những hộp đồ đạc linh tinh mua từ bách hóa về, thầm nghĩ không lẽ nửa căn nhà còn lại cũng bị bà ta đem đi cầm cố rồi. Nếu thật sự toàn bộ nhà từ đường Trần gia đều mất vào tay người ngoài thì đối với Chương Hàm Yên đây chính là một việc tốt.
- Cô tính toán cái gì đấy? - Trần Lương Đình trông thấy Chương Hàm Yên ngẩn người liền lớn giọng hỏi.
- Tôi cũng rất muốn ra ngoài làm việc tránh để mẹ phiền lòng. Nhưng mà trước giờ ở Chương gia tôi chưa từng động tay động chân, cho nên cái gì cũng không biết...
- Cô ra ngoài làm việc thiên hạ lại nói ra nói vào! Huống hồi tôi còn chưa chết! - Trần Lương Đình chán ghét nhìn cốc trà cũ nguội ngắt để trên bàn, nhưng cuối cùng vẫn đành phải uống.
Thật ra Trần Lương Đình không sợ bị người ngoài đàm tiếu, cái khiến hắn lo lắng chính là Chương Tuấn Nghiệp. Nếu như Chương Tuấn Nghiệp biết em gái phải ra ngoài làm việc, thì đừng nói chỉ là một trận đòn cảnh cáo hay tuột mất chức Sở phó mà ngay cả cái mạng của Trần Lương Đình e rằng Chương Tuấn Nghiệp cũng sẽ không tha.
Chỉ là với tình hình tài chính trong nhà không khả quan như hiện tại, thu không bù chi, nếu không có khoảng tiền nào khác thì Trần Lương Đình hắn sẽ không thể mua sắm quà cáp đắt tiền theo đuổi Bạch Hữu Tuyết được.
- Cô cũng phải học hỏi Bạch Tuyết đi, em ấy cái gì cũng giỏi kiếm tiền so với đám đàn ông còn nhiều hơn. Người như thế mới là phụ nữ thời đại mới xứng đáng với Trần gia!
Chương Hàm Yên thầm nghĩ tất nhiên Bạch Hữu Tuyết xứng đáng với Trần gia hơn cô rồi. Một gái điếm lăng loàn, một tên vũ phu hèn nhát, một mẹ chồng tham lam ích kỷ, đây chính là tuyệt phối trời sinh.
- Anh thật sự muốn tôi giống như Bạch Tuyết đến vũ trường ca hát nhảy múa cho đàn ông xem sao?
- Em ấy thì làm sao? - Trần Lương Đình sừng sộ đạp đổ bàn trà. - Em ấy tự cường tự lập, có thể nuôi sống bản thân, loại người như cô vĩnh viễn không thể bằng em ấy. Nếu không có tôi kiếm tiền nuôi cái nhà này thì đại tiểu thư như cô sớm đã chết đói!
Ồn ào một buổi cũng đã quá trưa, Trần Lương Đình sau khi gây sự thì không đến sở làm mà ngủ say như chết. Chương Hàm Yên cũng không bận tâm hắn ta thế nào, thản nhiên đánh điện thoại mời mấy vị phu nhân có máu mặt một bữa trà chiều.
Nhà hàng Bảo Hoa này là của hồi môn của mẹ ruột Chương Hàm Yên, tuy hiện tại đã không phải do đích thân cô quản lý nhưng vẫn được xem như là một nửa chủ nhân.
- Ông chủ, trong thực đơn này mỗi món đều mang lên một phần. Nửa giờ nữa có bà Lý và bà Đường đến, mời hai bà ấy lên đây rồi đón tiếp cho tử tế vào. Dù gì cũng là bạn thân của mẹ chồng tôi cá mè một lứa cả!
Ông chủ nhíu nhíu mày, nghĩ bụng Chương đại tiểu thư học rộng hiểu nhiều, nói chuyện vui vẻ mà cứ như đang chửi khéo người ta vậy.
- Vâng thưa phu nhân, tôi đi làm ngay đây ạ!
Bà Lý và bà Đường hiện tại đều ngoài năm mươi, ở tuổi này con cái thành gia lập thất cả rồi. Vả lại hai bà cũng đã đến tuổi làm mẹ chồng cho nên cuộc sống tương đối rảnh rỗi. Hằng ngày nếu như không đi mua sắm thì chính là ngồi lê đôi mách hóng hớt chuyện thiên hạ.
Chương Hàm Yên trông thấy hai bà xúng xính váy áo từ ngoài đi vào lập tức đứng lên đón tiếp.
- Lâu rồi mới gặp, trông hai vị vẫn trẻ trung xinh đẹp hệt như thiếu nữ đôi mươi!
- Phu nhân thật khéo miệng, hai bà lão chúng tôi thì làm sao so được với đám gái mới học theo Tây phương mơn mởn bây giờ chứ! - Bà Lý đáp.
- Ôi gái trẻ ngoại trừ trẻ trung hớp hồn đàn ông thì làm sao so sánh được với thời đại trước công dung ngôn hạnh được cơ chứ! - Chương Hàm Yên ra hiệu bồi bàn đưa trà bánh lên, đây toàn là những món hảo hạng, sẽ khiến hai người bạn thân của mẹ chồng cô hài lòng.
- Hôm nay phu nhân mời chúng tôi đến chỉ để uống trà chiều thôi sao? - Bà Đường chọn một miếng bánh kem lớn cho vào đĩa.
Phía dưới sảnh đột nhiên ồn ào, Chương Hàm Yên vờ như tò mò nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ. Đây là nhà hàng cao cấp, trên tầng đều thiết kế phòng riêng. Bà Lý thấy vậy cũng nhón chân ra xem thử, rồi nói:
- Là Hoàng Minh Hạo con trai lão Nguyên soái!
- Thảo nào náo nhiệt như vậy! - Bà Đường bĩu môi. - Ơ kìa đứa con gái bên cạnh là ai vậy nhỉ, tiểu thư nhà nào sao?
- Không phải tiểu thư! - Chương Hàm Yên khẽ nhếch môi, vở kịch cô dày công sắp xếp cuối cùng cũng bắt đầu rồi. - Là ca sĩ vũ trường Hồng Hoa gần đây đang rất nổi danh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT