Bây giờ thì Chương Hàm Yên đã hiểu vì sao một nữ nhân không quá xinh đẹp, nhan sắc chỉ ở mức thanh tú như Tiêu Ngọc Nhi lại là nữ chính của câu chuyện này. Đơn giản bởi vì bẩm sinh Tiêu Ngọc Nhi có dòng máu vô cùng đặc biệt, giống như thuốc tăng lực đối với hấp huyết nhân.
Thời điểm Chương Hàm Yên quay về phủ thì tiệc rượu cũng đã tàn, gia nhân đang dọn dẹp. Chương Hàm Yên vừa vào phòng đã thấy Tiêu Ngọc Nhi ngồi trên giường, mà quản gia lại đang vô cùng bối rối.
- Tôi đã khuyên bảo nhiều lần nhưng cô Tiêu không chịu rời khỏi.
Chương Hàm Yên gật đầu để quản gia lui rồi thản nhiên đến trước bàn phấn tháo đồ trang sức. Tiêu Ngọc Nhi không thể ngồi yên cứ ngọ nguậy tay chân, cuối cùng cũng không đủ kiên nhẫn mà lên tiếng trước.
- Chị... chúng ta nói chuyện được không?
Chương Hàm Yên không quay đầu, nhưng môi đã cong lên thành một điệu cười giễu cợt.
- Tôi không nhớ là mình đã có em gái đấy!
- Anh Ngạn Lâm cũng là hấp huyết nhân sao? - Tiêu Ngọc Nhi thảng thốt hỏi.
Chương Hàm Yên thản nhiên tẩy trang chải tóc, giống như coi việc Tiêu Ngọc Nhi đang nói chỉ là chuyện nhỏ.
- Nực cười, đến việc Chương Ngạn Lâm và tôi đã có hôn ước cô cũng biết vậy mà không rõ hắn ta có phải hấp huyết nhân hay không ư?
- Tôi... tôi... - Giọng nói của Tiêu Ngọc Nhi ngày càng bé lại.
Chương Hàm Yên lạnh lùng xoay người nhìn thiếu nữ đang bối rối và hốt hoảng trên giường mình, nhếch môi.
- Cô đang lo sợ khi biết Chương Ngạn Lâm là hấp huyết nhân?
Đôi mắt Tiêu Ngọc Nhi kinh hãi mở to càng khiến Chương Hàm Yên tin vào phỏng đoán của bản thân liền bắt đầu dồn ép.
- Cô đang lo sợ Chương Ngạn Lâm không yêu cô, mà chỉ yêu máu của cô thôi... đúng không?
Chương Hàm Yên tiến thêm một bước đến trước giường, sắc mặt của Tiêu Ngọc Nhi đã tái xanh.
- Cô đang lo sợ Chương Ngạn Lâm là hấp huyết nhân trẻ mãi không già còn bản thân lại là người thường. Cô đang lo sợ đến một ngày sẽ bị lão hóa không còn xứng với hắn ta nữa. Cô đang lo sợ hắn ta rồi cũng sẽ bỏ rơi cô đi tìm thú vui mới...
- Không... anh Ngạn Lâm không phải là người như thế... anh Ngạn Lâm sẽ không bỏ rơi tôi... người anh Ngạn Lâm yêu nhất là tôi... - Tiêu Ngọc Nhi hai tay ôm đầu, thần trí đã bắt đầu rối loạn.
Chương Hàm Yên tỏ ra thương hại, lắc đầu nói:
- Tôi đoán Chương Ngạn Lâm không chỉ có duy nhất mình cô, vì để che giấu thân phận là hấp huyết nhân với cô, hẳn là hắn ta đã tìm thêm một vài phụ nữ khác để hấp huyết!
Tiêu Ngọc Nhi đứng bật lên, chỉ tay về phía Chương Hàm Yên.
- Cô đang cố tình chia cắt tôi và anh Ngạn Lâm đúng không? Cô nghĩ mình là vị hôn thê thì sao chứ, kẻ không được yêu chính là người thứ ba, cho dù tôi có đến sau thì người anh Ngạn Lâm yêu nhất vẫn là tôi...
Chương Hàm Yên bật cười thành tiếng, cười đến thoải mái vô cùng.
- Tiêu đại tiểu thư! Tôi cứ nghĩ em gái của Tiêu Mặc sẽ thừa hưởng được sự thông minh giống như y nhưng xem ra tôi đã đánh giá cô quá cao rồi. Cô đang dùng loại lý luận rẻ mạt từ những con điếm để bảo vệ cho tình yêu "cao quý" của bản thân đấy ư?
Tiêu Ngọc Nhi cứng lưỡi, chỉ biết trân trối nhìn Chương Hàm Yên.
- Cô... cô... loại đàn bà ghê gớm như cô không thể giữ được anh Ngạn Lâm đâu!
Chương Hàm Yên vấn một kiểu tóc đơn giản, lại khoác thêm áo choàng chuẩn bị ra ngoài.
- Uầy... cô Tiêu có vẻ hiểu lầm rồi thì phải... Chương Ngạn Lâm chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu tại Chương gia, rác rưởi như hắn ta tôi muốn vứt còn không kịp, hơi đâu mà gìn với giữ. Cô Tiêu muốn nhặt thì cứ tùy tiện nhặt về, tôi đây không ngăn không cản.
Tiêu Ngọc Nhi lúc này chỉ biết khóc rưng rức, Chương Hàm Yên chán ghét nhìn giường nệm bị nước mắt vấy bẩn. Bẵng đi một lúc như nghĩ ra điều gì Chương Hàm Yên đột ngột hỏi:
- Hôm nay Tiêu Mặc bị người ta ám sát, cô đã biết chưa?
Biểu tình trên gương mặt Tiêu Ngọc Nhi ngay lập tức biến hóa, hết trắng rồi đến đỏ.
- Tôi... tôi không rõ...
- Từ Chương phủ về đến nhà cô có ba con đường, vì sao đám sát thủ lại biết Tiêu Mặc đi đường tắt băng qua rừng? - Chương Hàm Yên tựa người vào cửa nhíu mày nhìn Tiêu Ngọc Nhi.
- Tôi... - Tiêu Ngọc Nhi lắp bắp không trả lời.
Thái độ của Tiêu Ngọc Nhi đã tự tố cáo bản thân cô ta, Chương Hàm Yên trong lòng liền minh bạch.
- Tình cảm của cô Tiêu dành cho Chương Ngạn Lâm thật cảm động... dám vì tình yêu mà bán đứng cả anh trai mình!
- Tôi... tôi... tôi không có... bọn họ nói sẽ không giết chết anh trai tôi... bọn họ chỉ muốn tìm bảo vật... - Tiêu Ngọc Nhi nghẹn ngào khóc lóc, vẻ ngoài ủy khuất xinh đẹp như một đóa hoa lê dưới mưa.
- Bọn họ là ai? - Chương Hàm Yên dò hỏi.
Tuy nhiên Tiêu Ngọc Nhi cũng không quá ngu ngốc, cô ta cúi mặt yên lặng không đáp.
Dù sao cũng đã bắt sống được một tên sát thủ, Tiêu Ngọc Nhi có nói hay không đã không còn quan trọng nữa. Chương Hàm Yên chỉnh trang hoàn tất liền muốn đến nơi đang giam giữ tên sát thủ kia. Chỉ là vừa mở cửa Chương Hàm Yên đã giật nảy mình khi trông thấy Tiêu Mặc đang đứng trước phòng, vai áo y ướt đẫm sương đêm chứng tỏ đợi cũng khá lâu rồi.
- Nghe được hết rồi sao? - Chương Hàm Yên vừa đóng cửa vừa hỏi.
Tiêu Mặc chỉ gật đầu không đáp, ánh mắt ảm đạm thê lương. Chương Hàm Yên đột ngột đẩy Tiêu Mặc vào tường, nhanh chóng cởi áo y xuống. Làn da y trắng đến lóa mắt, tựa như sứ mỏng, trên đó xăm rất nhiều dòng chữ tiếng Phạn, tuy giống kinh Phật nhưng lại không phải là kinh Phật. Trước ngực có vài dòng, sau lưng vài dòng, hông phải vài dòng, vai trái lại vài dòng khác.
Chương Hàm Yên đưa tay chạm vào vết thương trên bả vai Tiêu Mặc, phát hiện nó vừa được băng bó kỹ lưỡng. Cô nhẹ nhàng gỡ lớp vải trắng, nhận thấy độc tử trùng hương thế mà đã được làm sạch, phần da thịt xung quanh cũng không có tình trạng thối rữa.
- Không đúng? Tử trùng hương là kịch độc có thể phá hủy cấu trúc máu của hấp huyết nhân, anh sao có thể...
- Tôi không phải là hấp huyết nhân! - Tiêu Mặc lẳng lặng kéo áo lên, quay mặt đi.
Chương Hàm Yên không hề hài lòng với câu trả lời này, nếu y không phải hấp huyết nhân thì đám sát thủ kia tại sao lại phải dùng tới trùng hương ngọc. Trùng hương ngọc là độc dược quý hiếm rất khó điều chế, lãng phí trên một người bình thường như y quả thật không đáng. Huống hồ tốc độ hồi phục vết thương của y cũng nhanh hơn người bình thường rất nhiều lần.
Chương Hàm Yên đi trước, Tiêu Mặc theo sau, cả hai một đường đến phòng giam không hề nói lời nào. Bốn bề yên ắng đến mức Chương Hàm Yên cảm giác bản thân có thể nghe được cả từng nhịp tim đập.
- Anh có tin Tiêu Ngọc Nhi đã bán đứng mình không? - Chương Hàm Yên cất tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
Bước chân Tiêu Mặc bất chợt khựng lại, Chương Hàm Yên thở dài, cảm giác của y lúc này cô hiểu rõ vô cùng. Bị người bản thân tin tưởng nhất bán đứng, đây chính là cách mà Chương Ngạn Lâm đã đối xử với cô và cả nhà họ Chương.
- Tin! - Tiêu Mặc đáp.
Chương Hàm Yên mím môi, tuy rất tò mò muốn hỏi vì sao nhưng đành im lặng vì không nỡ khiến y khó xử, nào ngờ Tiêu Mặc lại nói:
- Điểm yếu duy nhất của tôi là vai trái, trước kia trong một lần cứu Ngọc Nhi, vai tôi đã bị thương rất nặng, tuy có chữa trị nhưng vẫn để lại di chứng!
Chương Hàm Yên dùng ánh mắt đồng bệnh tương liên nhìn y ra chiều an ủi. Sát thủ kia không ngần ngại đâm vào vai trái của Tiêu Mặc chứng tỏ thông tin mà bọn chúng biết vô cùng chuẩn xác.
Hành lang xuất hiện vài bóng người, đều là thuộc hạ thân tín của Chương Hàm Yên, vừa trông thấy cô đã lập tức lên tiếng.
- Cô Chương... tên sát thủ kia tự sát rồi...
Chương Hàm Yên thất vọng thở mạnh một hơi, còn đang muốn mắng người liền nghe tên thuộc hạ nói tiếp:
- Nhưng trên người hắn ta có ký hiệu của Đổng gia!
- Đổng gia sao? - Chương Hàm Yên cảm thấy những suy luận trước giờ của bản thân đã bắt đầu có sự kết nối.
- Muốn bắt được ông ta thì chỉ có thể hành động trên tàu hỏa! - Tiêu Mặc lên tiếng.
Chương Hàm Yên đồng tình với ý kiến của y, liền nói:
- Tối mai chuyến tàu của họ Đổng rời ga, sau khoảng bốn giờ đồng hồ sẽ ra khỏi địa giới Nam Đông, khu vực đó chính là nơi chúng ra có thể dễ dàng ra tay nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT