Dòng máu thuần chủng có gì đặc biệt mà khiến Chương gia phải tìm mọi cách để bảo tồn, đó chính là ngoại trừ dung mạo luôn luôn ở độ tuổi thanh xuân thì hấp huyết nhân thuần chủng không cần phải uống máu loài người. Hai hấp huyết nhân thuần chủng nếu kết hôn sẽ dùng chính máu của nhau để làm thuốc dẫn. Tuy rằng loạn luân trong xã hội hiện đại là điều cấm kỵ, nhưng đối với hấp huyết nhân mà nói thì chỉ khi cưới người trong tộc mới duy trì được sự hưng thịnh của gia tộc.

Có một vấn đề khiến Chương Hàm Yên nghĩ mãi không thông, Chương Ngạn Lâm coi việc diệt tộc Chương gia chính là thay trời hành đạo để loài người không bị hấp huyết nhân làm hại, nhưng chính bản thân hắn ta ngày ngày đều phải uống máu của Tiêu Ngọc Nhi, thế mà hắn ta vẫn không hề cảm thấy tội lỗi.

Hệ thống: "Đây chính là loại người đáng sợ nhất trên đời, một tên ngụy quân tử đạo đức giả lại còn tiêu chuẩn kép!"

Hệ thống đột ngột lên tiếng khiến Chương Hàm Yên giật nảy mình. Tất nhiên Chương Hàm Yên vô cùng đồng tình với ý kiến của Hệ thống, lần đầu tiên cô thấy có kẻ khốn nạn đến mức AI cũng phải chửi thề.

- Đi thôi! - Tiêu Mặc gõ gõ vào cửa phòng bệnh rồi ném cho Chương Hàm Yên một bộ y phục.

Chương Hàm Yên tuy không biết y có ý gì nhưng cũng không phản đối. Tiêu Mặc kiên nhẫn đợi bên ngoài hành lang bệnh viện, thấy Chương Hàm Yên ra ngoài thì đi xuống cầu thang. Không cần phải ở trong phòng bệnh bức bối nữa khiến tâm trạng Chương Hàm Yên tốt hơn rất nhiều. Cô ngắm nghía kiến trúc xung quanh một vòng, phát hiện nơi này hóa ra lại là một bệnh viện quân y. Chương Hàm Yên nhìn bảng phân công công việc được treo trên tường hành lang, lẩm nhẩm đọc: "Ngày 30 tháng 3 năm 1901"...

Không ngờ niên đại câu chuyện này lại xa xưa như vậy, Chương Hàm Yên mông lung suy nghĩ không biết đến thế kỷ hai mươi mốt hấp huyết nhân có còn tồn tại hay không.

- Lên xe đi! - Tiêu Mặc liếc mắt nhìn.

Chương Hàm Yên cũng thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn mà quay về thực tại. Ô tô đi nửa ngày thì dừng lại trước cổng một phủ đệ rộng lớn, Chương Hàm Yên biết đây chính là nhà mình.

- Anh thật sự đưa tôi về nhà sao? - Chương Hàm Yên nghi hoặc hỏi.

Tiêu Mặc gật đầu, đẩy cánh cổng phủ đầy bụi bặm thản nhiên bước vào. Kiến trúc bên trong là một tòa tứ hợp viện điển hình nhưng được xây dựng với quy mô lớn hơn truyền thống rất nhiều.

- Trang trí rất đẹp! - Tiêu Mặc nhận xét.

Trong lòng Chương Hàm Yên dâng lên cảm giác khó chịu, dù sao mục đích của Tiêu Mặc cũng chính là tiêu diệt Chương gia. Nguyên chủ nhân vật đúng là số khổ, hôn phu thì phản bội yêu người khác, kẻ thù lại vô cùng mạnh.

- Anh tin lời tôi nói sao... việc mà Chương Ngạn Lâm đưa tử trùng hương giả...

Tiêu Mặc quay đầu lại, hàng mày khẽ nâng lên.

- Tôi không tin cô nhưng cũng không tin Chương Ngạn Lâm!

Đã lâu không có người ở khiến căn nhà xộc lên một mùi ẩm mốc khó ngửi. Tiêu Mạc cũng không để tâm thoải mái ngồi lên bàn trà.

- Từ ngày mai cô có thể bảo người nhà quay lại nơi này sống, tôi đảm bảo an toàn cho các người!

Chương Hàm Yên cười nhạt, giễu cợt nhìn y.

- Dựa vào đâu để tôi có thể tin? Không phải mục đích chính của anh chính là diệt môn Chương gia sao?

- Tôi không có ý giết các người! - Tiêu Mặc khó hiểu nhìn Chương Hàm Yên.

Biểu cảm chân thực của y khiến Chương Hàm Yên rơi vào trạng thái hoảng hốt, không lẽ kịch bản đã đi sai hướng rồi sao. Tiêu Mặc nếu không muốn tiêu diệt tộc nhân Chương gia thì y để Chương Ngạn Lâm bắt cô để làm gì?

Đương nhiên là Tiêu Mặc không đọc được suy nghĩ của Chương Hàm Yên, nhưng nhìn đối phương bối rối như vậy, rất nhanh chóng liền đoán ra.

- Thứ tôi cần là Bích Hải châu!

- Không ngờ người trông có vẻ thoát tục như Tiêu đại quan nhân đây lại ham muốn báu vật Chương gia! - Chương Hàm Yên đã tìm được đáp án nên trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Ráng chiều dần phủ xuống mái nhà, Tiêu Mặc thẫn thờ nhìn từng đàn chim về tổ, trong mắt ẩn ẩn một loại bi thương khó hiểu.

- Chương tiểu thư cứ yên tâm, Tiêu Mặc tôi đã nói thì sẽ làm, gia tộc cô cứ quay về nơi này sinh sống bình thường. Tôi chỉ muốn cô giúp tôi tìm ra Bích Hải châu!

Chương Hàm Yên không trả lời, mi gian cau chặt nhìn y ra chiều suy tính. Tiêu Mặc thấy thế liền nói thêm:

- Đã là hợp tác ít nhất phải có sự tin tưởng, tôi sẽ đưa Tiêu Ngọc Nhi sang đây!

- Coi như là con tin? - Chương Hàm Yên có chút bất ngờ, không thể tin nổi Tiêu Mặc lại dám đặt cược mạng sống của em gái y.

- Ừ! - Tiêu Mặc coi như thương lượng đã hoàn thành, cứ thế ra xe rời đi.

...***...

Chương gia ẩn cư trong thôn dã một thời gian dài, Chương Hàm Yên rất khó khăn mới có thể mời đủ các bậc tiền bối quay về. Cha mẹ cô đều đã mất từ lâu, Chương Hàm Yên lại là dòng máu thuần chủng duy nhất trong gia tộc đến tuổi trưởng thành và thuộc dòng đích, vì thế cô miễn cưỡng đảm nhiệm vai trò tộc trưởng.

Tộc trưởng bắt buộc phải sinh ra hậu duệ đời sau thuần huyết, điều này khiến Chương Hàm Yên canh cánh trong lòng. Bởi vì hấp huyết nhân nam giới duy nhất thuần huyết hiện tại chỉ có Chương Ngạn Lâm - một tên khốn nạn vì phụ nữ mà phản bội gia tộc.

Chương Ngạn Lâm vốn là trẻ mồ côi được mẹ Chương Hàm Yên đưa về nuôi nấng. Khi ấy bà vừa sinh Chương Hàm Yên cho nên đã chia sẻ phần sữa của con gái mình với hắn ta. Đôi lúc Chương Hàm Yên nghĩ nếu như bà biết được Chương Ngạn Lâm về sau sẽ ra tay sát hại cả gia tộc thì bà có đủ nhẫn tâm để giết chết hắn ta từ khi còn trong trứng nước hay không.

Mất hơn một tháng, người nhà họ Chương mới quay về phủ đông đủ, không ít thì nhiều họ đều có huyết thống với nhau. Những cửa hàng của Chương gia được mở lại, thôn trang bắt đầu sản xuất, mà Tiêu Ngọc Nhi cũng đã được đưa đến phủ. Chương Hàm Yên trong lòng tạm thời yên tâm, bắt đầu tìm kiếm tung tích của Bích Hải châu.

Dựa theo những gì được ghi chép từ quyển phiệt* của gia tộc, Chương Hàm Yên phát hiện bí ẩn thứ hai ngoại trừ Bích Hải châu. Đó chính là hơn ba mươi năm trước, trong tộc phát sinh nội loạn, khiến một số ít người Chương gia phải lưu lạc ra bên ngoài. Trong đó có một nữ nhân đưa theo đứa trẻ chưa đầy ba tuổi, đứa trẻ ấy vốn là một hấp huyết nhân thuần chủng. Mất một tuần đọc hết số quyển phiệt vẫn chưa có tung tích của Bích Hải châu, Chương Hàm Yên quyết định đến thỉnh giáo các bậc tiền bối.

* Tập hồ sơ lưu trữ lâu đời.

Bích Hải châu là một viên ngọc trai màu xanh nước biển lớn bằng nắm tay. Tương truyền Bích Hải châu có thể khiến cho người chết sống lại. Biết được thông tin này Chương Hàm Yên chỉ cảm thấy buồn cười. Đây là những năm đầu của thế kỷ XX, người ta hẳn còn rất mê tín dị đoan, đến độ một người trông có vẻ thông tuệ như Tiêu Mạc cũng tin vào phép thuật hồi sinh.

Quan trọng nhất, ba mươi năm trước Bích Hải châu đã bị thất lạc sau cuộc nội loạn, mà chủ mưu cuộc nội loạn đấy chính là Đổng gia ở phương Nam. Đổng gia sao, Chương Hàm Yên xoa xoa mi tâm đau nhức, cùng là hấp huyết nhân lại muốn chối bỏ gia tộc đến mức thay tên đổi họ.

- Tổ chức một tiệc thưởng hoa, gửi thiệp mời đến các nhân vật trong danh sách này!

Chương Hàm Yên phân phó hạ nhân gấp rút chuẩn bị tiệc rượu. Đổng gia này không ít thì nhiều chắc chắn sẽ nắm trong tay tin tức của Bích Hải châu và cả đứa trẻ thuần huyết ba mươi năm trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play