Phía sau trường quay có một gian nhà trống bỏ hoang nhỏ được dọn dẹp để đặt đạo cụ quay phim. Thời điểm Chương Hàm Yên đến đã thấy Trần Hiểu Sinh ngồi bên bậc tam cấp chờ đợi.

Trời đổ về chiều, những áng mây lơ lửng phủ một tầng ánh nắng hoàng hôn vàng cam soi bóng xuống mặt nước biển. Cảnh vật nên thơ, bốn bề gió lộng. Chương Hàm Yên ngồi cách hắn ta một khoảng, lưu chuyển ánh mắt nhìn từng đợt sóng vỗ vào bờ cát.

- Có phải em đã hiểu lầm anh chuyện gì rồi không? - Trần Hiểu Sinh mở lời.

Chương Hàm Yên nghiêng đầu nhìn hắn, cười đáp:

- Không!

Trần Hiểu Sinh thoáng buồn, ánh mắt trầm xuống.

- Vì sao em lại giận anh? Em cố tình xa lánh anh khiến người khác hiểu sai quan hệ giữa hai ta...

- Tôi với anh nào có quan hệ gì? - Chương Hàm Yên cắt ngang lời hắn.

Trần Hiểu Sinh thở dài một hơi, rất lâu mới khó nhọc cất lời.

- Anh yêu em là thật... chưa từng có ý định lừa dối hay làm hại đến em... anh... cả đời này của anh vốn dĩ chỉ hướng về phía em! Đừng giận anh nữa... xin em đấy... tha thứ cho anh lần này được không?

- Chuyện của Vương tổng là thế nào? - Chương Hàm Yên lạnh nhạt hỏi.

Trần Hiểu Sinh thoáng bối rối, lắp bắp trả lời:

- Thế này... đêm đó... anh uống say nên về trước... mọi việc còn lại anh đều không hay biết...

- Vậy Dương Ni Ni thì sao? - Khóe môi Chương Hàm Yên nhếch lên nụ cười giễu cợt.

Sắc mặt Trần Hiểu Sinh lập tức trắng bệch, giống như không thể tin nổi Chương Hàm Yên lại có thể phát hiện được.

- Anh và cô ấy... chỉ là bạn bè bình thường... chỉ là bạn bè mà thôi... Chương Hàm Yên em ghen sao... em tuyệt đối đừng hiểu lầm... tần suất anh gặp cô ấy vô cùng ít... anh... đơn giản là cô ấy có thể giúp anh tiến xa hơn trong sự nghiệp...

Chương Hàm Yên không nói gì chỉ chậm rãi đứng lên.

- Anh Trần à, hình như anh đã hiểu lầm chuyện gì rồi thì phải. Tôi và anh ngoại trừ là tiền bối hậu bối ra cũng không còn bất cứ quan hệ nào khác. Tuy rằng tôi có quan tâm anh hơn một chút so với những đàn em khác trong nghề, nhưng tuyệt đối không phải yêu đương gì cả.

Chương Hàm Yên xoay gót rời khỏi căn nhà hoang, Trần Hiểu Sinh vội vàng đuổi theo nắm lấy tay cô.

- Hàm Yên... em nghe anh giải thích... Hàm Yên... đừng giận nữa được không... anh chỉ đang lợi dụng Dương Ni Ni thôi...

Trần Hiểu Sinh nghiến răng không hiểu vì sao Chương Hàm Yên lần này lại cứng rắn như thế. Bình thường khi cô giận dỗi hắn chỉ cần năm ba câu dỗ dành ngọt ngào liền có thể khiến cô vui vẻ trở lại. Trần Hiểu Sinh chậc lưỡi, đột ngột quỳ xuống chắn ngang Chương Hàm Yên.

- Hàm Yên... em nỡ quên mọi kỷ niệm mà chúng ta từng trải qua cùng nhau hay sao... ngày đó khi quay bộ phim "Hoa Hồng" em bị thương ở chân, chính anh là người cõng em hơn hai cây số đến trạm xá giữa rừng... em từng nói sẽ không để anh chịu thiệt thòi trong giới giải trí này mà...

Chương Hàm Yên khoanh tay nhìn Trần Hiểu Sinh diễn trò, đợi hắn ta nói hết lời mới đáp:

- Lời anh nói thật cảm động... dễ khiến người khác mềm lòng...

Trần Hiểu Sinh trong bụng mừng thầm lập tức đứng lên, nào ngờ Chương Hàm Yên lại nói:

- Chỉ là... nếu thật sự tha thứ cho anh thì tôi đúng là loại phụ nữ não tàn trong truyền thuyết!

- Ý em là sao? - Trần Hiểu Sinh nghệt mặt nhìn Chương Hàm Yên.

- Lần này phải khiến anh thất vọng rồi Trần Hiểu Sinh! Anh diễn xuất tệ như thế còn định múa rìu qua mắt thợ, diễn một vở tình cảm bi thương trước mặt tôi sao? - Chương Hàm Yên lạnh giọng cười.

Trần Hiểu Sinh thẹn quá hóa giận, gương mặt hết trắng rồi lại đỏ. Đột ngột, hắn ta đẩy mạnh Chương Hàm Yên vào tường, dùng toàn lực bóp cổ cô.

- Mẹ kiếp... con điếm này... không phải mày rất say mê tao sao... giờ lại làm ra bộ dáng cao thượng...

Tuy Chương Hàm Yên không thở nổi, nhưng việc này đã nằm trong dự tính, vì vậy cô không chút hốt hoảng, cứ thế dùng ánh mắt trừng trừng khiêu khích nhìn hắn. Chưa đến hai mươi giây sau, trợ lý Đông đã dẫn đầu một đoàn người, trong đó có không ít tay săn ảnh nháo nhào đi đến gọi lớn tên cô. Ánh đèn flash loang loáng sáng, đám đông ồn ào hỗn loạn lao vào giải cứu Chương Hàm Yên.

- Đánh người hay cưỡng bức... Trần Hiểu Sinh... là Trần Hiểu Sinh...

- Quấy rối tình dục ư... sao lại thế này...

- Trần Hiểu Sinh cố ý giết người...

Trần Hiểu Sinh bị nhân viên đoàn làm phim lôi qua một bên, Chương Hàm Yên lợi dụng tình thế hỗn loạn đá mạnh một cước vào hạ thân của hắn ta. Tuy rằng có chút không quân tử nhưng so với những gì đã trải qua thì Chương Hàm Yên vẫn cảm thấy đánh còn chưa đủ.

Trợ lý Đông giúp Chương Hàm Yên từ chối trả lời phóng viên, nhanh chóng đưa cô rời khỏi hiện trường. Chương Hàm Yên được hít một ngụm không khí tươi mát đến nhẹ nhõm cả người. Chợt nhớ ra máy ghi âm bí mật đặt trong túi áo vẫn đang hoạt động, Chương Hàm Yên liền tắt nó đi.

Hoang đảo không có dân cư sinh sống nên cũng chẳng có khách sạn hay nhà nghỉ nào, đoàn phim mỗi người đều dựng lều cắm trại riêng biệt. Hiện tại bởi vì sự việc của Trần Hiểu Sinh phát sinh vô cùng ồn ào khiến cho nhiều phóng viên thuê tàu và ca nô ra đảo đưa tin nóng. Trợ lý Đông vì vậy cảm thấy không ổn, lo sợ đám săn tin đó sẽ làm phiền không để Chương Hàm Yên được nghỉ ngơi. Ngay lúc này chuông điện thoại của Chương Hàm Yên và trợ lý Đông đã reo liên hồi đến mức cả hai đành phải tắt máy.

- Tôi vào được không?

Bên ngoài cửa lều vang lên chất giọng trầm ấm đặc trưng của Thẩm Vũ Thần. Trợ lý Đông nhìn Chương Hàm Yên, thấy cô gật đầu đồng ý mới kéo cửa lều xuống.

- Giám đốc Thẩm... thật ngại quá cô Chương không được khỏe...

Thẩm Vũ Thần không để ý đến lời phân trần của trợ lý Đông mà gấp gáp nói:

- Trực thăng năm phút nữa sẽ đến, chúng ta cùng vào đất liền!

Trợ lý Đông tròn mắt nhìn Thẩm Vũ Thần, đây chính là phong cách của ông chủ lớn tư bản đóng phim vì ưa thích diễn xuất vì đam mê không màng tiền của. Trong góc lều Chương Hàm Yên đang uống nước nghe thấy cũng không nhịn được mà sặc sụa mấy ngụm.

Bởi vì cảnh quay vẫn chưa hoàn thành toàn bộ, nên Chương Hàm Yên cũng không đem theo gì chỉ choàng áo khoác dạ rồi đi cùng Thẩm Vũ Thần. Quả thật đúng như lời Thẩm Vũ Thần nói, còn chưa đến năm phút đã nghe tiếng cánh quạt quay ù ù khắp trời, cây cối đều bị sức gió thổi ngã rạp. Trực thăng hạ cánh trên sân đáp của một trạm khí tượng bỏ hoang nằm ở giữa đảo.

Thẩm Vũ Thần thản nhiên xốc Chương Hàm Yên lên tay ôm về phía trực thăng. Sau lưng anh là trợ lý Đông và trưởng phòng Kim túi lớn túi nhỏ, chân thấp chân cao hối hả chạy theo. Đèn flash từ máy ảnh paparazzi chớp tắt liên hồi, tuy Chương Hàm Yên được Thẩm Vũ Thần che chắn cẩn thận không để lộ mặt nhưng cô vẫn chắc chắn đêm nay tin tức về mình sẽ phủ sóng trên mọi trang mạng xã hội.

...***...

Buổi sáng, từ cửa sổ biệt thự Thẩm Vũ Thần có thể nhìn thấy được công viên xanh mướt tầm mắt bên dưới, phía xa xa chính là tòa nhà Dương thị tập đoàn. Chương Hàm Yên nửa ngồi nửa nằm trên giường ngắm cảnh thành phố qua bức tường kính, vừa rồi bác sĩ kê một đơn an thần cùng thuốc bôi vết thương.

- Sáng nay đầu bếp riêng của giám đốc Thẩm có chuẩn bị món cháo bào ngư. - Trợ lý Đông vừa đặt khay thức ăn lên bàn vừa nói, thần sắc trông rất tốt.

- Em cũng đâu yếu ớt đến mức cãi nhau một trận liền trở thành người bệnh... - Chương Hàm Yên đón lấy bát cháo chậm rãi thưởng thức.

Trợ lý Đông vui vẻ cười một tiếng, lại nói:

- Bên M Entertainment đã hủy hợp đồng và yêu cầu Trần Hiểu Sinh phải bồi thường toàn bộ tổn thất.

Chương Hàm Yên không lấy làm kinh ngạc, trả lời:

- Công ty chủ quản đầu tư cho hắn ta nhiều như vậy, trong một năm đến ba bộ phim hai chính một phụ, vai phụ còn là tác phẩm điện ảnh của đạo diễn nổi tiếng. Chưa kể kéo tài nguyên giúp hắn ta đại diện nhãn hàng, bỏ tiền tranh giải Ảnh đế, kết quả thu về một mới scandal... tổn thất này nếu chỉ bồi thường hợp đồng là không đủ!

Chuông điện thoại trợ lý Đông reo vang, đây là số điện thoại riêng biệt chỉ để liên lạc với những người thân cận. Trợ lý Đông sau một hồi nghe máy thì mới quay qua Chương Hàm Yên mà nói:

- Sắp tới vất vả cho em rồi, "Nhạn Ẩn Đáy Mắt" quyết định thay đổi vai Thái Khôn từ Trần Hiểu Sinh thành Phó Tư Thiên. Toàn bộ cảnh quay có mặt hắn ta đều phải quay lại!

- Nhà đầu tư đồng ý bỏ tiền sao... loại scandal chấn động thế này em cứ nghĩ "Nhạn Ẩn Đáy Mắt" sẽ bị dừng quay chứ! - Chương Hàm Yên nhíu mày nghi hoặc hỏi.

Trợ lý Đông dí tay lên trán Chương Hàm Yên mắng yêu:

- Nhà đầu tư của "Nhạn Ẩn Đáy Mắt" chính là phía công ty giám đốc Thẩm đấy... phim đầu tay của anh ta dù có thế nào cũng sẽ được trình chiếu.

Lịch trình của Chương Hàm Yên vì sự cố này mà đảo lộn ít nhiều, trợ lý Đông cũng sau bữa sáng liền phải vắt chân lên cổ làm việc. Chương Hàm Yên xoa xoa mi tâm, xử lý khủng hoảng truyền thông, tổ chức họp báo và hàng trăm hàng nghìn những việc không tên khác thật khiến cô đau đầu.

Chương Hàm Yên nhìn máy ghi âm đặt bên cạnh điện thoại, thầm nhủ ảo cảnh này cô đã lưu lại quá lâu, cũng nên đến lúc kết thúc tất cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play