Ngọc Nương bị tiếng mắng chửi của Hề thị làm cho tỉnh giấc. Trời mới lờ mờ sáng, Hề thị giữa sân cầm cây chổi hét to:
” Là tên chết bầm nào trộm trứng của bà. Là ai. Để ta biết ta liền liều cái mạng già với ngươi. Đồ chết bầm ….”
Ngọc Nương chợt nhớ tới quả trứng hôm qua. Chẳng lẽ Thẩm Tứ thật sự trộm trứng cho nàng.
Thẩm Tứ bên cạnh nói:
” Quả đó là trứng nương buổi sáng lén lút đưa cho ta. Không phải trộm.” Lúc này Ngọc Nương mới thoáng yên lòng.
Thấy Hề thị càng mắng càng hăng, khí lực mười phần hét lớn. Còn xông về phía Nhị phòng đạp cửa hét:
” Có phải nha đầu chết bầm Nhị Nương lấy không? Ngươi dám trộm của ta, ta đánh chết ngươi. Nha đầu vô dụng, lại dám học ai trộm làm cướp. Có phải có người đàn bà chết bầm nào daỵ ngươi không?…”
Nhị Nương sợ hãi khóc toáng lên, tai nhỏ bị Hề thị nhéo kéo ra sân. Thẩm Toàn lang thấy muội muội như vậy, cũng đỏ mắt đẩy cánh tay Hề thị ra.
Hề thị càng tức, bàn chân thô to đạp vào bụng Thẩm Toàn lang một cước. Làm tiểu hài tử ngã lăn quay ra. Ngu thị chạy ra thấy vậy hét toáng lên, nước mắt chảy ra nâng Thẩm Toàn lang, lại nhìn Nhị Nương tai kéo đến đỏ bừng lên, khóc lớn:
” Mẫu thân, Nhị Nương tuyệt đối không trộm đồ. Người mau buông Nhị Nương ra a.”
Nhị Nương khóc lớn gọi cha, Thẩm Nhị lang vội càng chạy ra. Cũng đỏ mắt nói:
” Nương, ngươi đây là tội tình gì a. Mau buông hài tử ra a.”
Hề thị bực bội nhìn Thẩm Nhị lang:” Đồ bất hiếu. Ngươi dám làm phản, uổng công ta yêu thương ngươi. Uổng công ta hoài thai chín tháng mười ngày sinh ta ngươi. Bây giờ muốn chống đối nương ngươi, sau này liệu có phải muốn chôn nương ngươi luôn không ….”
Thẩm Nhị lang không muốn phản bác, chỉ kéo Nhị Nương đang khóc ra. Ngu thị vội vàng ôm lấy hài tử, khóc không ra tiếng.
Hề thị ném cây chổi ra, vùng vằng tới chõ Nhị Nương:
” Nha đầu chết bầm, đúng là đồ nữ nhi vô dụng. Trộm trứng ta còn dám khóc, ta hôm nay phải đánh chết ngươi..”
Nhị Nương vừa khóc vừa nói:” Bà nội, ta không có trộm a.”
Ngu thị bảo vệ con, ôm chặt Nhị Nương. Hề thị đập bôm bốp vào lưng Ngu thị, không biết như thế nào lại đẩy Ngu thị ra xa. Ngu thị không kịp chống đỡ liền ngã ầm xuống.
Hề thị hả hê mắng:” Thứ nàng dâu bất hiếu. Con ta nhất định bị ngươi xúi giục. Hừ, nha đầu chết bầm nhất định cũng học ngươi trộm đồ. Thẩm gia ta thật vô phước mới lấy ngươi a …”.
Thẩm Nhị lang qua đỡ Ngu thị, vì chữ hiếu chỉ biết đỏ mắt ôm lấy Ngu thị.
Lúc này Ngọc Nương cũng sửa soạn xong lôi kéo Thẩm Tứ đi ra. Chạy tới chỗ Nhị Nương lau nước mắt cho hài tử, haizzz. Vì một quả trứng gà, Hề thị làm như vậy đáng sao.
Thẩm Tứ cũng chạy tới khuyên nhủ Hề thị:” Nương, về nghỉ ngơi đi thôi. Chút nữa còn đi ra đồng.”
Hề thị thấy con trai út, coi như sắc mặt ôn hoà chút. Nhưng vẫn không nghe lời Thẩm Tứ:
” Lão tứ, để ta phải dạy cho vài thứ vô dụng đó một bài học. Không thôi ra ngoài lại làm mất mặt Thẩm gia ta, bị người ta cười chết.”
Thẩm thị chạy ra đỡ Ngu thị, đột nhiên hét toáng lên:
” Đồ gà mái không biết đẻ trứng. Ngươi hét cái gì, ai chết sao? Muốn doạ ta đúng không. Đồ bất hiếu, đồ chết bầm nhà ngươi..”
Thẩm thị run rẩy nói:” Dưới mông Nhị tẩu thật nhiều máu a. Đây là …”.
Mọi người đều nhìn tới, phía dưới Ngu thị một mảnh đỏ thẫm. Nhìn cực kỳ ghê rợn.
Thẩm Nhị lang hét lớn:” Nương tử, mau mời đại phu. Mau..”.
Thẩm Tứ vội vàng chạy đi mời đại phu. Hề thị cũng im lặng nhìn nhìn, rồi lặng lẽ đi vào nhà chính rồi.
Ngọc Nương cũng chạy tớ nhị phòng giúp đỡ, đại phu thở dài nhìn gương mặt tái nhợt của Ngu thị. Thở dài:
” Đứa bé đã mất. Được hơn 2 tháng. Hazzzz. Nhất định phải tẩm bổ cho tốt. Nếu không, sau này sẽ khó có hài tử a.”
Ngu thị và Thẩm nhị chảy nước mắt, cả hai đứa nhỏ nhị phòng khóc toáng lên:
” Đệ đệ …”.
Thẩm thị ngồi bên cũng khóc:” Đây là nghiệp gì a.”
Ngọc Nương trong lòng cũng rầu rĩ, ngồi im lặng một chỗ. Không được, nhất định phải ở riêng.
Bầu không khí ở Thẩm gia áp lực nặng nề, mọi người đều im lặng. Tất cả đều đi ra đồng như ngày thường, lưu lại Ngọc Nương và Ngu thị nằm trên giường.
Đáy lòng Ngọc Nương tràn đầy lạnh lẽo, một mạng người cứ như vậy mà đi.
Ngọc Nương vừa chăm sóc Thẩm thị, vừa dọn dẹp nhà cửa. Thẩm gia nuôi hai con heo lớn, hiện tại đã chừng 50 cân. Nàng ra cắt một chút rau còn dư sau vườn nấu lên thành hai bồn, cũng cắn răng dọn dẹp chuồng lợn.
Gà vịt của Thẩm gia rất nhiều, cũng phải chừng hai mươi con. Phần lớn đều là đã trưởng thành. Cũng có một vào con gà mái đang ấp trứng.
Hôm nay Hề thị lưu lại 4 quà trứng, một cân gạo trắng. Một ít mỡ đổ ở trong chén, thực sự là một thìa mỡ. Bánh ngô thì đã làm từ sáng còn dư cho cả ngày.
Ngọc Nương tạm thời lấy một trái cà chua trong vườn, lại cho thêm một ít gừng. Cố gắng dằm bánh ngô mềm ra. Rồi đưa vào phòng Ngu thị.
Ngu thị yếu ớt nói:” Cảm ơn tứ đệ muội.”
Ngọc Nương hơi áy náy:” Nhị tẩu, muội định lấy trứng cho tẩu. Nhưng mẫu thân …”.
Ngu thị sao không hiểu chứ, Hề thị làm gì đều chia kĩ càng ra. Nếu biết Ngọc Nương lấy đồ cho mình, sự tình càng phức tạp hơn. Chỉ cười khổ:
” Đã tốt lắm rồi. Muội cứ đi đi. Chút nữa ta bảo Nhị Nương mang chén lên.”
Ngọc Nương cảm thấy nữ nhân thực khổ, nữ nhân làm con dâu Hề thị cũng thật vất vả ….
Hai tiểu cô Mạn Nương và Lan Nương đều đã tới nhà mẹ đẻ Hề thị chơi. Nên chưa có trở lại.
Ngọc Nương tuỳ tiện ăn dưa chuột rồi may quần áo cho Thẩm Tứ một chút. Ngọc Nương cũng biết về may, dù sao cũng có thêm trí nhớ trước kia.
Của hồi môn nhà mẹ đẻ Ngọc Nương cho có một cái tủ, một bộ bàn ghế. Đều đặt trong phòng, lại thêm hai xấp vải màu.
Ngọc Nương dự tính làm thêm hai đôi giày cho Thẩm Tứ. Ở đây đa số ra đồng đều là giày bện rơm, giày vải để giành đi những việc quan trọng mà thôi.
Tỉ như Ngọc Nương cũng có hai đôi giày vải. Thẩm Tứ cũng có hai đôi.
Bện giày có chút khó khăn, cả buổi chiều Ngọc Nương cũng đều làm không ra một cái hoàn chỉnh. Được rồi,sau này sẽ ổn thôi.
Ngọc Nương ra vườn lấy thêm vài trái cà chua làm canh. Lại lấy trứng xào với hành. Dưa chuột nàng sợ thái nhỏ cho thêm một ít muối xuống, lại thêm gừng và ớt. Hết cách, mỡ và muối quá ít.
Cơm vẫn trộn với bột ngô, Ngọc Nương cố tình đổ nhiều nước xuống. Để nó nhão ra, rồi lại đổ thêm một ít rau thơm cắt nhỏ xuống. Coi như có mùi vị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT