Vì vụ mùa đang bận rộn, nên toàn gia dứt khoát đều đeo bao tay đi bẻ ngô. Chỉ dư lại La thị, Lan Nhương và Mạn Nương lưu lại nấu cơm trưa. Dọn dẹp này nọ, cũng tiện chăm sóc hai con heo, gà vịt trong nhà.
Vốn Hề thị muốn để Ngọc Nương lưu lại, nhưng La thị luôn trốn đi. Sợ trễ thời gian liền dứt khoát kêu Ngọc Nương ra đồng.
Ngọc Nương cũng không chê, lúc ở cô nhi viện Ngọc Nương làm không ít việc nhà nông để duy trì thức ăn.
Thẩm gia thôn luôn thân thiện chất phác, thấy đoàn người Thẩm gia liền chào hỏi không ít.
Từ đây tới ruộng không xa lắm, chừng 30 phút liền tới. Thẩm gia có nhà to như vậy là không nói ngoa, có 20 mẫu đất trồng trọt.
Thẩm gia để giành 3 mẫu trồng ngô, hai mẫu trồng lạc. 5 mẫu còn lại dự định để trồng khoai lang và trồng khoai tây. Còn lại đều trồng lúa mạch.
Hiện tại 3 mẫu ngô đều đã có thể thu hoạch, bốn người đàn ông Thẩm gia nhanh nhẹn chặt từng cây xuống. Các nữ nhân và hài tử trong nhà liền theo sau bẻ bắp cho vào sọt. Dù sao cây ngô khô có thể đun nha, có thể tiết kiệm rất nhiều.
Trời dần nắng gắt, trên trán Ngọc Nương đỏ lên. Vì bữa sáng không ăn được nhiều nên bụng có chút kêu, nên trong người nàng hơi mệt mỏi. Thẩm Tứ không biết tới lúc nào, đưa tới cho nàng một bát nước.
Ngọc Nương dừng tay lại cầm lấy uống từng ngụm nhỏ, đều mệt lả người. Chỉ có thể gắng gượng a.
Thẩm Tứ cũng cảm thấy đau lòng, hơi lau mồ hôi trên trán nàng, nói khẽ:
” Hay nàng về trước đi.”
Ngọc Nương lập tức lắc đầu, bây giờ mới gần trưa. Nếu nàng lười biếng, Hề thị phỏng chừng muốn mắng chết nàng. Sau này còn dễ, hiện tại vừa tới. Nàng không muốn có cái thanh danh xấu, như vậy sau này dù nàng có làm gì đều có thể nói lý lẽ.
Thẩm Tứ lén lút từ trong ngực lấy ra một cái trứng gà luộc. Nóc tới đưa cho Ngọc Nương, Ngọc Nương sửng sốt cười hì hì bẻ làm đôi đưa cho Thẩm Tứ.
Thẩm Tứ không cầm lấy:
” Ta ăn bánh ngô, nàng ăn đi.”
Thấy Thẩm Tứ quả quyết không nhận, Ngọc Nương đáy lòng ấm áp. Hết cách, bánh ngô thực sự quá ghê ghớm, nàng chịu không nổi.
Mặt trời lặn đoàn người liền về, Hề thị trong nhà liền cười phúc hậu ra đón:
” Ai oy, về tới đó sao. Đợi một chút liền có thể ăn a.”
Ngọc Nương thấy Hề thị há mồm muốn mắng, nhưng vì quá mệt nên thở dốc hai cái liền lườm nàng ta đi vào.
Ngọc Nương và hai chị dâu vào bưng đồ ăn lên. Ngọc Nương trân trối húp canh rau, thực sự đồ ăn La thị làm ra quá kém. Cơm đem nấu với bột ngô được Hề thị quy củ xới mỗi người một bát, nhưng là có lẽ La thị cho quá ít nước. Nên rất khô cứng, có chỗ còn chưa chín.
Trứng xào hành lá đều quá mặn, cà chua xào đều cháy đen xì. Dưa muối vốn dĩ đều mặn. Nhìn sắc mặt mọi người xung quanh ai cũng nhăn nhó nuốt xuống bụng. Ngọc Nương có chút chán nản thở dài, có thể tự lập thật tốt.
Ngọc Nương ăn không nổi bèn ăn chậm rãi, đợi chút nữa đút vào bụng Thẩm Tứ. Dù sao không thể lãng phí lương thực nha.
La thị lẹ mắt, cười nhìn Ngọc Nương:
” Tứ đệ muội sao vậy nha. Còn thừa nhiều như vậy. Không hợp khẩu vị hay sao? Không ăn được cứ đưa cho ta.”
Ngọc Nương thầm mắng trong long, còn có mặt mũi mà hỏi sao. Nhưng ngoài mặt vẫn cười đáp:
” Tướng công hôm nay có vẻ hơi mệt. Ta muốn lưu lại cho tướng công.”
Lời này coi như lấy lòng Hề thị, nhịn đồ ăn cho con trai bà. Coi như biết chừng mực, liền mắng La thị:
” Cái đồ của nợ nhà ngươi. Còn không biết xấu hổ mà nói, đến cái cơ bản còn không biết làm. Đồ ăn này so với heo còn kém hơn, ngươi dám lãng phí muối ăn. Đồ của nợ, lão nương sẽ không tha cho ngươi.”
Đồ ăn đều được Hề thị nắm giữ chặt chẽ, phòng để đồ bếp đều khoá. Mỗi bữa ăn đều phân lượng thức ăn sẵn để ở gian bếp. Tỷ như hiện tại bà đang phân chia lương thực cho bữa sáng mai. Muối bà cứ tưởng đều cho vừa đủ, dù sao cho nhiều cũng vô dụng. Nhưng không ngờ La thị lại là loại này, không được những gia vị cũng phải chia.
La thị vẫn bất chấp nói:
” Mọi người vẫn ăn tốt đấy thôi.”
Hề thị hừ lạnh cầm cái chổi lên, La thị mới ngậm mồm lại.
Bữa tối cứ như vậy trôi qua, tối ở đây đều không có cái gì giải trí. Phần lớn là đi ngủ sớm, quần áo các phòng đều tự mình giặt. Nhị lão đều phân chia cjo các phòng thay nhau giặt. Vừa vặn, ngày mai tới lượt Tứ phòng. Nên Ngọc Nương dự định dậy sớm hơn chút.
Thẩm Tứ biết hôm nay nàng chưa ăn no, liền lén lút vào phòng đưa cho Ngọc Nương hai cái bánh hành nhân thịt.
Ngọc Nương sửng sốt, đây là lần đầu tiên ở Thẩm gia nàng thấy thịt nha. Mặc dù là thịt mỡ nhưng vô cùng thơm, gạo nếp lại thuần chỉ trộn với một ít hành. Ăn một cái rưỡi vào bụng nàng cảm thấy rất thoả mãn, hết cách. Nàng kiên quyết đưa hắn, Thẩm Thứ chỉ miễn cưỡng lấy nửa cái.
Ngọc Nương lại vừa uống nước vừa hỏi:
” Chàng đi nơi nào lấy vậy?.”
Thẩm Tứ đưa khăn mặt nóng cho nàng lau mặt, cũng nói:
” Thấy có tên bán rong nên mua hai cái.” Thấy Ngọc Nương giật mình liền nói tiếp:” Yên tâm, không ai thấy cả.”
Ngọc Nương vội hỏi:” Bao nhiêu tiền nha?.”
Thẩm Tứ:” 2 văn một cái.”
Ngọc Nương sốt sắng cầm tay Thẩm Tứ nói:
” Chúng ta phải tiết kiệm. Sau này ở riêng liền làm sao bây giờ?.”
Gương mặt Thẩm Tứ giật mình, Ngọc Nương thẩm hoảng. Thời đại này phụ mẫu còn sống mà nói ở riêng thì là đại bất hiếu. Ở đây chữ hiếu lên hàng đầu, bất hiếu sẽ bị người ngoài nhổ nước miếng dìm chết.
Ngọc Nương lắp bắp giải thích:
” Ta chỉ thuận miệng nói. Sau này …”.
Thẩm Tứ làm như không có việc gì cầm ta nàng, tiện tay vuốt ve vào cái:
” Không sao. Để nàng chịu khổ.”
Thấy Thầm Tứ thật sự không để bụng, Ngọc Nương mới thở phào. Thẩm Tứ là con trai út trong nhà, được phụ mẫu cưng chiều. Có cảm tình tốt với phụ mẫu là dĩ nhiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT