Hề thị đang bị thương, cũng không thể từ chỗ Ngọc Nương khiêng qua Thẩm gia cũ. Đành để Hề thị ở lại đây dưỡng thương, hiện tại gặp gió sẽ không tốt.

Ngọc Nương cũng không oán trách hay cảm thấy bất mãn. Hề thị tính tình kém, nhưng hiện tại bị bệnh. Ngọc Nương cũng không muốn đôi co.

Huống hồ Hề thị ở lại đây, thập phần yên lặng. Ngoài nói chuyện với Hạnh Nương, lâu lâu đòi bế Tài lang ra. Quả thực rất ít nói chuyện với nàng.

Cả ba phòng Thẩm gia đều thay nhau qua chăm sóc, thăm hỏi. Thậm chí lấy không ít đồ tốt sang cho Hề thị. Nhưng bị Ngọc Nương từ chối, nhà nàng có thể chăm sóc tốt cho bà bà.

Không thể lấy của người nghèo, đi cấp thêm cho người giàu được. Cuộc sống của các phòng còn lại, đều là chất phác qua ngày. Miếng ăn ngon chính là đồ hiếm.

Huống chi Nhị phòng, Tam phòng đều có nợ trên người. Đại phòng mất đi sức lao động của Hề thị, mấy ngày nay u ám không ít.

Hề thị tính tình kém, bắt bẻ đại phòng. La thị đều nhịn, chính vì Thẩm lão gia tử và Hề thị sức lao động không kém bọn họ bao nhiêu. Dưới có bao nhiêu miệng ăn, ngày sau chỉ sợ kém hơn không ít.

Hạnh Nương mấy ngày nay coi như thân thiết với Ngọc Nương. Tiện chăm sóc Hề thị, trong coi Tài lang giúp nàng không ít lần.

Tài lang đã biết lật và bò, vô cùng hiếu động. Trông coi tiểu tử này, quả thực rất khổ sở.

Mạn Nương từ lúc xuất giá, ngay cả Tết cũng không tới. Nay lại rụt rè đứng trước cửa, đi tới đi lui.

Cũng may bị La thị bắt gặp, thân mật lôi kéo nàng ấy vào.

Mạn Nương nói chuyện với Hạnh Nương, đối với chuyện của Lan Nương vô cùng mất mặt. Hơn nữa là thấy thương cảm, nhưng rất nhanh liền thân thiết với Hạnh Nương. Dù sao cũng là tỷ muội ruột, huyết mạch tương liên.

Mạn Nương đối mặt với Thẩm Tứ và Ngọc Nương vô cùng xấu hổ. Ngày lại mặt đều qua nhà huynh đệ chơi, nhưng vì Mạn Nương nghĩ tiêu cực. Không muốn thấy mặt hai người, nên không tới.

Nhưng hiện tại nàng ấy đã có thai, suy nghĩ không còn ngây thơ như trước. Đã chín chắn hơn rất nhiều, cũng ghé tai Hề thị khuyên nhủ nương không ít.

Thẩm Tứ và Ngọc Nương cũng không cảm thấy bất mãn với Mạn Nương. Nàng ấy chung quy vẫn là tiểu hài tử, chỉ giận dỗi mà thôi. Bây giờ làm phụ nhân có thai, trưởng thành hơn rất nhiều.

Hề thị còn rất bất mãn với Ngọc Nương, sau khi sức khỏe tốt lên. Có tinh lực quản chuyện, không biết thế nào nói xấu Ngọc Nương với Hạnh Nương.

Hạnh Nương vội vàng đóng cửa phòng lại.

“ Nương, tứ tẩu đối với người rất tốt. Người làm như vậy, tứ tẩu nghe thấy sẽ đau lòng …”

Hạnh Nương là cái đồ ham ăn, mấy ngày ăn cơm ở chỗ này. Có thịt có cá, toàn món mới lạ. Hạnh Nương cảm thấy nơi này đúng là thiên đường.

Hề thị không để tâm, lưng vẫn còn âm ỉ đau.

“ Khoe khoang với thiên hạ cả đấy. Ngươi nhìn mấy ngày nay xem, là ai giặt y phục, ai rửa bát. Là Tứ ca ngươi đấy, Chu thị kia lười biếng. Ngoài bế Tài lang quét cái sân, nấu bữa cơm. Có làm cái gì.”

Hạnh Nương vội ngăn Hề thị nói tiếp, sợ Ngọc Nương nghe thấy. Hạnh Nương cảm thấy sinh hoạt của Tứ ca, tứ tẩu rất tốt. Mọi việc đều giúp đỡ nhau làm, sau này nàng ấy tìm phu quân. Nhất định phải tìm một người giống Tứ ca.

Ngày hôm sau, lần đầu tiên trong năm hửng nắng. Hàng xóm đều gọi nhau ra phơi nắng, lại chứng tỏ những ngày ấm áp sắp tới rồi.

Chu gia đột nhiên kéo nhau qua nhà Ngọc Nương chơi. Chỉ có Lăng thị và Hoa thị , xe bò được Chu gia đại ca đưa tới trước cửa . Không ít đồ đạc chất thành núi chuyển vào Thẩm gia.

Hề thị còn ở đây, Lăng thị đi qua chào hỏi bà trước. Nhưng Lăng thị cũng không phải chào hỏi bình thường. Đích thân kêu Hoa thị đặt bao nhiêu quà đặt xuống trước mặt Hề thị.

“ Mỗi lần qua chỗ nữ nhi. Trong nhà mặc dù không phải giàu có gì. Nhưng vẫn cố gắng để nữ nhi không chịu thiệt. Còn ấy à, không mong nữ nhi bị nhà phu quân khi dễ. Nói nói nhạc gia nghèo nàn, cần nữ nhi chu cấp đấy. Ôi chao, cũng không nghĩ Chu gia ta là dạng gì sao. Nhà ta nghìn gốc cây trái, chẳng lẽ còn cần nữ nhi đã gà ra ngoài trợ cấp chắc.”

Nói xong còn đầy thâm ý liếc nhìn Hề thị. Hề thị chột dạ không nói lời nào, sắc mặt xanh mét lảng tránh ánh mắt của Lăng thị.

Lăng thị cười lạnh, kêu Hoa thị ngồi xuống bên cạnh. Mắt nhìn chằm chằm Hề thị.

“ Bà thông gia, trước khi tới có nghe qua một số chuyện không hay. Trước đây ta gả Ngọc Nương tới đây, là nhìn trúng Thẩm gia gia môn đoan chính được nhiều người tán dương. Nhưng sự thật thì sao, ta cố gắng không để ý giữ hoà khí hai bên cho bọn hài tử. Những lời trách mắng của bà dành cho Ngọc Nương, ta đều cho rằng bà hồ đồ. Nhưng lần này, bà nói nguyền rủa Ngọc Nương đi chết. Nói trước mặt nữ nhi ta, là khinh thường Chu gia ta hiền lành sợ bà đúng không?.”

Hề thị một câu cũng không nói, cơn đau sau lưng không có cảm giác. Cúi mặt xuống.

“ Bà không những mắng chửi nữ nhi ta. Còn mắng chửi Chu gia ta, ý bà chẳng lẽ chính là Chu gia ta bán nữ cầu vinh. Cần Ngọc Nương chu cấp Chu gia ta, thật hoang đường. Hề thị, ngươi không những mồm miệng độc ác. Thẩm gia mây người là rùa rụt cổ, để mặc Lan Nương vô liêm sỉ trước cửa. Không ai tới trợ giúp,mặc nàng ta trước cửa mắng chửi nữ nhi ta. Làm cho tôn tử của ta khóc, hàng xóm ném đá vào cổng. Nghe nói ngươi còn muốn để Thẩm Tứ rước Lan Nương kia tới. Hề thị, Thẩm gia này có phải ghét bỏ Ngọc Nương nhà hay không?.”

Hề thị cuối cùng cũng cười gượng, ấp úng.

“ Bà thông gia, chắc là có hiểu lầm …. “

Lăng thị tức giận đứng lên, kêu Hoa thị kéo Ngọc Nương và Tài lang ra cửa.

“ Nếu Thẩm gia không sống nổi. Vậy về Chu gia đi thôi, Chu gia ta cũng không phải không thể nuôi được nữ nhi và tôn nhi. Đi, rời khỏi Thẩm gia.”

Nhìn đoàn người muốn leo lên xe bò, Thẩm Tứ gấp gáp kéo tay Ngọc Nương.

Ngọc Nương chớp mắt lắc lắc đầu với chàng. Lăng thị đang rất tức giận, rất khó ngăn bà lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play