Sự thánh mẫu của con người không thể bình thường. Có những trường hợp nên cần thương cảm, nhưng có nhung trường hợp nên nhìn nhận rõ vấn đề. Nếu thương cảm đúng lúc này, quả thực quá đáng ghét.

Trưởng thôn lời nói vừa dứt ra, hàng xóm lại khuyên nhủ một trận. Lần này cũng không phải khuyên nhủ, mà là muốn ép Thẩm Tứ thì đúng hơn.

Lan Nương coi như cũng thông minh, đánh trống lảng qua chuyện khác.

Ngọc Nương mong giải quyết càng nhanh càng tốt. Nếu không phải trong nhà không có ai, nàng không tình nguyện để Tài lang phải nghe những chuyện ghê tởm này. Cũng may hài tử không khóc, chỉ trong vòng tay của nương ánh mắt lanh lợi đảo quanh.

Ngọc Nương không để Tài lang hướng ra bên ngoài. Quay đầu tiểu hài tử vào bên trong, tã bọc kéo rất cao. Lại cjo hài tử cái trống lắc cầm trong tay.

Ngọc Nương hướng mắt nhìn ra phía bên kia, quả nhiên thấy bóng dáng của Hề thị và Hạnh Nương.

Thẩm gia nhà cũ dứt khoát ném củ khoai lang bỏng tay cho Tứ phòng. Mặt cũng không ngó ra, xem ra là không muốn quản.

Nhưng Hạnh Nương nhất quyết muốn qua, Hề thị không còn cách nào. Sợ nữ nhi chịu thiệt, liền chạy theo.

Hạnh Nương nhìn khắp nơi đều một mảnh hỗn loạn. Nắm chặt tay Hề thị có chút hoảng sợ, nhưng nghĩ tới Thẩm Tứ nói. Hạnh Nương quyết tâm sờ soạng tóc trên đầu, làm rối tung cả lên. Chạy như điên lao về phía Lan Nương đang kháng cự muốn tự tử kia.

“ Lan Nương, ngươi nói chỉ mình ngươi đáng thương. Chỉ mình ngươi không được sống cùng phụ mẫu ruột thịt sao? Ngươi từ nhỏ sống tại Thẩm gia, được cưng chiều hết mực. Như một đại tiểu thư, mười ngón tay không dính nước xuân. Còn ta thì sao? Hề gia sáng ngày bắt ta dậy sớm quét dọn cửa tiệm. Cặm cụi dưới bếp rửa bát chất thành đống núi nhỏ, bưng bê tính tiền ta đều làm hết. Mười ngón tay ta đều là vết chai, còn ngươi thì sao?. Hiện tại khó khăn lắm ta mới có thể đoàn tụ với toàn gia ruột thịt. Khi ngươi là muội của Tứ ca, Tứ ca yêu chiều ngươi hết mực, mà ngươi lại hãm hại Tứ ca. Thật vô liêm sỉ. Tứ ca là người nào ta hiểu rõ, dù lúc trước ta là biểu muội của Tứ ca. Tứ ca đối với ta có nghĩa, nay ta là muội muội ruột của Tứ ca. Tứ ca đối với ta có tình, Tứ tẩu cũng là người ôn nhu thiện lương. Quan tâm ngươi như thế nào, mọi người đều thấy rõ. Hề Lan Nương, ta rất kinh tởm ngươi. Nhìn thấy mặt ngươi ta ăn không vô. Có chết ta cũng ngăn loại người vô liêm sỉ như ngươi vào cửa Thẩm gia ta một lần nữa.”

Dường như mọi người đều bị khí thế của Hạnh Nương doạ sợ. Cũng vì câu nói của Hạnh Nương mà ngẫm lại. Đảo mắt nhìn qua hai người.

Hạnh Nương mười ngón tay chai sạn nứt nẻ, còn Lan Nương mười ngón tay xinh đẹp như búp măng. Sự kiện nhầm con không thể nói Lan Nương đáng thương hơn được.

Ngọc Nương ngày trước quan tâm cho tiểu cô Thẩm gia thế nào. Của hồi môn đút vô cùng hào phóng.

Nói đi nói lại, Thẩm Tứ mấy năm tiếp xúc. Cũng chẳng phải người như vậy ….

Một câu nói bị nghi ngờ, những câu tiếp theo nhất định sẽ bị liên luỵ. Lan Nương kia cũng không dám cho đại phu hay bà tử kiểm tra. Này ….

Mọi người xung quanh đều nghi ngờ nhìn Lan Nương . Những đồng tình của Lan Nương dày công xây dựng, dần dần bị đánh vỡ.

Lan Nương cứng đơ người, trợn mắt nhìn Hạnh Nương.

Nếu là Thẩm Tứ, Ngọc Nương hay thậm chí là Thẩm gia tới. Lan Nương cố chấp một phen, nhưng không ngờ lại là Hạnh Nương.

Hạnh Nương tốt xấu gì vừa mới tới Thẩm gia vài ngày. Sẽ không có cảm tình bênh vực Thẩm gia, trừ khi việc đó là sai sự thật.

Lan Nương ở đây lợi dụng đáng thương kéo sự đồng tình của mọi người. Lan Nương hiện tại là đáng thương nhất, nhưng trước đó người đáng thương không phải là Lan Nương. Mà chính là Hạnh Nương bị Lan Nương cướp đi mọi sự sủng ái này.

Nhân lúc Lan Nương ngơ ngác, Ngọc Nương liếc mắt nhìn một vị bà tử.

Bà tử hiểu ý, chậm rãi tiến về phía Lan Nương. Nhanh nhẹn giữ chặt tay nàng ta, muốn lật tay Lan Nương lên xem. Liệu có còn nút chu sa hay không?.

Nút chu sa đỏ trên tay là đại biểu cho sự trinh trắng của thiếu nữ.

Lan Nương cố gắng thoát khỏi, nhưng không một ai giúp nàng ta. Một thiếu nữ cạn kiệt sức lực, tự nhiên cũng không thể thoát khỏi bà tử phúc hậu.

Rất nhanh, tay áo từng lớp được kéo lên. Lộ ra vết tích đỏ trên cánh tay.

Người xem đều hít khí lạnh, trầm mặc vài giây. Sau đó phẫn nộ lên án đối với Lan Nương.

“ Trời ơi, ta vậy mà bị nàng ta lừa. Thứ nữ nhân gì thế này, thật mất mặt.”

“ Nàng ta có thể làm ra chuyện buồn nôn như vậy. Còn lấy cái chết ra doạ, lợi dụng chúng ta đấy.”

“ Nữ nhân ghê tởm như vậy. Thảo nào Thẩm Tứ chán ghét không muốn cưới nàng ta.”

“ Là lão tử lão tử cũng khinh thường, tốt xấu gì mạng do cha sinh mẹ đẻ. Vậy mà dám lấy nó ra đùa, người như vậy không xứng làm người đâu.”

“ Đúng, đúng ….”

Lan Nương thất thần ngồi bệt dưới đất, như một người mất hồn. Nàng ta cũng biết, nàng ta thất bại rồi.

Đều tại nàng ta!

Đều tại tiện nhân Ngọc Nương hãm hại nàng ta! Khiến nàng ta như vậy!

Lan Nương như được tiêm thuốc kích thích, điên cuồng lao về phía Ngọc Nương đang bế Tài lang.

“ Tiện nhân ngươi, là ngươi khiến ta như vậy …”.

“ Ta muốn giết ngươi, giết ngươi mọi thứ liền tốt ….”.

Thẩm Tứ không kiên nhẫn che chắn trước người Ngọc Nương. Giơ một chân ra đạp vào bụng Lan Nương, khiến nàng ta không kịp phòng bị. Bay ra khá xa.

Thẩm Tứ xưa nay không đánh phụ nữ, nhưng nếu động vào người phụ nữ của hắn. Hắn nhất định sẽ không tha..

Lan Nương ngã nhào ra đất, ấm ức nhìn Thẩm Tứ. Sau đó lại lạnh mặt quay đầu đi, không biết nghĩ gì. Lại la lớn lao về phía Hạnh Nương.

“ Đi chết đi …”.

Hạnh Nương như bị hoảng sợ, đứng im không nhúc nhích. Trơ mắt nhìn Lan Nương đang lao tới.

Hề thị sao có thể đứng im được nữa. Lập tức liều mạng ngăn cản Lan Nương lại. Ôm chặt lấy Lan Nương, không cho nàng ta lại gần Hạnh Nương phía sau.

“ Chất nữ, Lan Nương. Ngươi bìn tĩnh lại …”

Lan Nương vì chạy quá nhanh, theo quán tính đâm vào Hề thị. Nhưng sức lực của Lan Nương dồn nén, Hề thị bị nàng ta đẩy đến góc tường.

Lưng Hề thị bị va phải tường gạch, âm thanh còn phát ra tiếng. Hề thị đau đớn kêu to, hai giây sau liền ngã nhoài xuống đất.

Mọi người lại hoảng sợ kêu Hề thị, trưởng thôn cũng không thể trơ mắt nhìn Lan Nương làm càn nữa. Đúng sai đã rõ, sai hai vị bà tử sức lớn. Đánh ngất nàng ta, kêu người Hề gia tới xách nàng ta về.

Hề thị được Thẩm Tứ cõng vào phòng, để Hạnh Nương chạy đi mời đại phu.

Máu sau lưng Hề thị, chảy vô cùng nhiều.

Ngọc Nương cùng Hề thị có hiềm khích, nhưng lúc này lại vô cùng lo lắng. Hề thị tai bay vạ gió, cũng không biết có ảnh hưởng tới xương không.

Thẩm gia đều nhao nhao đi qua xem Hề thị. Hề thị đầu may mắn không bị va, không có tổn hại gì quá lớn.

Chỉ là xương sườn sau lưng, bị gãy không ít. Dưỡng thương tốt có thể đi lại bình thường đứng thẳng lưng. Nhưng những việc gánh vác, đồng áng. Chỉ sợ không thể đi làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play