Hứa Du Kỳ nhìn ký túc xá thời cấp ba của mình, vài ký ức hiện lên trong tâm trí, tiếp theo bằng trí nhớ ít ỏi tìm được tủ quần áo, thu dọn đơn giản vài thứ, bỏ vào balo, cuối cùng đi tìm tên khốn Cát Thiệu lấy chìa khóa chung cư.
Cậu biết Hiệp hội Pháp sư đã ra quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi, cũng biết linh hồn trong người mình có vấn đề, vì vậy tối hôm qua cậu ngoan ngoãn nghe lời, còn ngây thơ cho rằng có thể đưa điều kiện trao đổi với Cát Thiệu, ai ngờ lại bị hắn tính toán trước một bước. Cậu không ngừng an ủi chính mình không nên tức giận với trẻ nhỏ, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng, cậu cảm thấy mỗi khi mình và đối phương ở với nhau toàn xảy ra chuyện xấu, không khỏi đạp đạp lên mặt đất xả giận, rốt cuộc cậu sống lâu hơn tên đó thì có lợi ích gì vậy hả?!
Đậu Tử nhìn cậu ôm đầu im lặng ngồi xổm trên mặt đất liền đi qua xem thử: "Này, A Kỳ, sao vậy? Sao chưa đi nữa?"
"Không ổn chút nào..." Hứa Du Kỳ yếu ớt đáp, lấy tay lau lau mặt, rồi lại kéo đối phương xuống, nghiêm túc nói: "Đậu Đậu, mày nghe cho kĩ, chúng ta không thoát khỏi vận mệnh được, nếu không mày sẽ giống tao, kiếp sau toàn gặp chuyện xui bị người khác giày xéo, hiểu không?"
"Mày không cần biết." Hứa Du Kỳ vỗ vỗ vai anh em tốt nhà mình: "Tao sẽ cố gắng giúp chúng ta thoát khỏi đội ngũ phế vật. Được rồi, bây giờ lăn về dọn đồ của mày đi."
Đậu Tử lại ngơ ngác gật đầu, đứng dậy đi hai bước rồi lại quay lại, chần chờ hỏi: "A Kỳ, tao và mày đều dọn qua đó có ổn không vậy?"
"Đương nhiên không có vấn đề gì hết." Hứa Du Kỳ tùy ý kéo một cái ghế ngồi xuống, nắn nắn ngón tay: "Mày xem, chúng ta ở chung một phòng, mỗi ngày đi sớm về trễ cũng không tạo áp lực gì cho anh ta, mà tao với mày còn đi học bổ túc, mày đi với tao không phải rất tốt sao? Vừa rồi mày gọi điện mẹ mày cũng đồng ý rồi mà?"
"Đúng là không sao..." Đậu Tử vò vò đầu, còn hơi chần chờ: "Nhưng mà tên Thiệu Cát đó có đồng ý không?"
"Chuyện này mày yên tâm đi." Hứa Du Kỳ xua xua tay: "Nhà tao có giao tình với nhà anh ta, anh tao là bạn tốt của anh ta, tao nói với anh tao một tiếng xin giúp thì người ta cũng phải đồng ý thôi. Huống chi chúng ta cũng đâu ở lại lâu lắm đâu, đúng không?"
Đậu Tử gật gật đầu, kéo lại quần áo, hỏi: "Sau này chúng ta xưng hô với anh ta như thế nào? Gọi anh hả?"
"Mày muốn gọi thì tự mày đi mà gọi." Hứa Du Kỳ trợn trắng mắt: "Sao tao phải gọi tên khốn đó là anh chứ?"
Đậu Tử nhìn cậu: "A Kỳ, thật ra mày không muốn ở một mình với tên đó đúng không?"
Hứa Du Kỳ đáp rất kiên quyết: "Đéo!"
Đậu Tử thở dài, theo bản năng muốn bỏ quần áo về chỗ cũ, nhưng chần chờ một hồi, cuối cùng vẫn thỏa hiệp đi theo Hứa Du Kỳ.
Hứa Du Kỳ vui vẻ cười cười, xách balo của mình lên, câu lấy cổ của Đậu Tử đi xuống lầu. Đậu Tử kéo hành lý của mình: "Bây giờ chúng ta đi đâu? Về phòng học hả?"
"Không." Hứa Du Kỳ híp mắt: "Chúng ta về chung cư của Cát Thiệu cất đồ rồi mới về trường."
"Ơ? Tại sao?" Đậu Tử khó hiểu nhìn cậu: "Như vậy phiền lắm, buổi tối tự học rồi mang về không phải tiện hơn hả?"
"Bởi vì chậm trễ có thể gây ra họa lớn." Hứa Du Kỳ đi về phía cổng trường, lấy điện thoại ra gọi điện, chờ một chố đã có người bắt mày: "Alo anh ơi, em có chút chuyện muốn nhờ anh nói lại với Cát Thiệu. Em muốn dắt Đậu Đậu về chỗ của anh ta. Anh cũng biết chuyện của em rồi đó, lần này em muốn nghiêm túc học tập, không muốn chơi bời nữa, cho nên là đồng cam cộng khổ với em còn có Đậu Đậu..."
Cậu chưa nói xong đã bị Hứa Du Thiện ngắt lời: "A Kỳ..."
Giọng nói này hơi run run, trực giác của Hứa Du Kỳ mách bảo chuyện này hình như không dễ dàng được đồng ý, vội vàng nói: "Anh ơi, em biết quyết định của Hiệp hội đã ra thì khó lòng thay đổi, nhưng bọn họ cũng không có nói em có được ở chung với người khác không mà. Huống hồ em cũng không có chơi bời gì với Đậu Đậu hết mà là..." Cậu chuẩn bị kiên nhẫn giải thích, như cần thiết còn rớt nước mắt diễn kịch nhưng anh trai cậu lần này còn không chờ cậu nói hết đã sảng khoái đồng ý: "Em không cần nói, anh tất nhiên đồng ý!"
"Ô?" Hứa Du Kỳ sửng sốt một chút: "Anh đồng ý?"
"Đúng vậy." Giọng nói của Hứa Du Thiện vẫn còn chút run rẩy: "Anh lập tức gọi cho Cát Thiện hỏi cậu ta ở đâu ngay, nếu không thì mang chìa khóa chung cư qua cho hai đứa. Em và Đậu Đậu cứ yên tâm vào ở, cố gắng học hành, muốn làm gì thì cứ nói, đúng rồi, hai đứa có tiền xài chưa? Nếu không đủ thì cứ tìm anh, anh cho!"
"..." Hứa Du Kỳ nói: "Anh ơi... Anh bị sao vậy?" Với nhiều năm kinh nghiệm ở chung, cậu chắc chắn tình trạng hiện tại của anh trai nhà mình không hề bình thường chút nào.
"Anh không sao, anh rất ổn! Cả người đều sảng khoái!"
"..." Hứa Du Kỳ lại im lặng.
Đầu dây bên kia vẫn nói như cũ: "Em còn việc gì không? Nếu không thì cúp máy để anh gọi cho Cát Thiệu luôn!"
"Có." Hứa Du Kỳ nhìn trái nhìn phải, cuối cùng tìm được một thân cây, vươn tay ra chống đỡ thân thể mình: "Nói đi anh trai, rốt cuộc anh bị sao vậy, em tới giúp ngay."
"Không sao hết, anh vừa vui mừng vừa kích động!"
"Tại sao?"
Hứa Du Thiện đang ở trên núi Thanh Linh tổ chức một đội ngũ đi điều tra. Mấy anh em xung quanh nhìn chằm chằm vẻ mặt quái dị của hắn, hắn quay đầu lén lút lau nước mắt, nói: "Em sống suốt hai đời cuối cùng cũng làm được một chuyện đúng đắn, người làm anh này quả thật vì em mà hạnh phúc quá đỗi!"
"..." Hứa Du Kỳ im lặng cúp máy, cầm balo lên cùng Đậu Tử ra khỏi trường.
Đậu Tử cẩn thận liếc cậu một cái: "Anh ấy có nói gì không?"
"Anh ấy nói không sao hết, mày cứ vô ở đi."
Đậu Tử yếu ớt duỗi móng vuốt: "... Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó."
"Nhưng biểu tình của mày..." Đậu Tử vừa nói xong đã bị Hứa Du Kỳ trừng mắt, cậu lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Hai người từ từ ra khỏi cổng ký túc xá, ra đường lớn, đi đến cuối đường là cổng của trường cấp ba. Bên trái đường trồng một hàng cây xanh to lớn, bên phải theo thứ tự có nhà ăn, sân bóng rổ, thư viện và bãi giữ xe. Hứa Du Kỳ hoài niệm nhìn trường học cũ của mình, nhìn kiến trúc quen thuộc kia, nhìn sân bóng rổ ầm ĩ, lại nhìn mấy nữ sinh đùa giỡn rượt đuổi nhau bên cạnh thư viện, không khỏi cảm khái đây đúng là thanh xuân mà.
"Nè, Tiểu Nhan, nói cho tụi tôi biết rốt cuộc cậu dùng cái gì vậy?"
"Thật sự không có gì hết!" Một nữ sinh chạy phía trước những nữ sinh khác đáp.
"Nè, Tiểu Nhan, dừng lại đi, chạy nữa là tông vô người ta kìa!"
"Hả?" Nữ sinh phía trước lập tức quay đầu, Hứa Du Kỳ lập tức kéo Đậu Tử về sau một bước, người nọ bởi vì chạy quá nhanh nên chặn đường đi của họ. Cô vội lùi về sau: "Ôi, xin lỗi."
"Không sao." Hứa Du Kỳ cười cười, những người khác cũng đã chạy đến đây, một phen giữ chặt lấy nữ sinh kia: "Ha ha bắt được cậu rồi, nhanh lên nào, nói cho bọn tôi biết cậu dùng đồ trang điểm gì vậy? Bọn tôi cũng đi mua."
"Đúng vậy, Tiểu Nhan, đừng keo kiệt như vậy mà, nói cho bọn tôi biết đi."
Nữ sinh kia giãy giụa: "Tôi thật sự không có dùng đồ trang điểm mà..."
Hứa Du Kỳ muốn tiếp tục đi nên lướt qua các nữ sinh, ai ngờ nữ sinh giãy giụa kia thiếu chút nữa lại nghiêng người qua đây, cậu không thể lui về sau, bất đắc dĩ nhìn họ.
"Xin lỗi..." Người nọ cũng thật bất đắc dĩ, kéo những người còn lại nói: "Thôi tôi sợ các cậu rồi, tôi nói."
"Được được, nói đi."
"Tôi không có dùng đồ trang điểm mà là tìm thấy một nhà thuốc..." Bọn họ dần đi xa.
Hứa Du Kỳ nghe được mấy chữ, không khỏi sờ sờ mũi: "Ra là dùng thuốc, hèn gì mùi hương lại kỳ quái như vậy."
"Hả? A Kỳ, mày nói gì vậy?" Đậu Tử khó hiểu hỏi.
"Không có gì."
"Được rồi." Đậu Tử quay đầu nhìn các nữ sinh: "Nữ sinh khi nãy là ai nhỉ, nhìn quen mắt ghê, không biết học lớp nào?"
Đậu Tử vẫn đang nhìn, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người: "Đm đó là Chu Ngọc Nhan! Đó là Chu Ngọc Nhan! Trời ơi... Tổ tiên nhà cô ấy bắt đầu hiển linh phù hộ rồi hả?"
"Chu Ngọc Nhan?" Hứa Dù Kỳ tìm tòi trong tâm trí, tiếp theo một gương mặt chậm rãi hiện lên, cậu quay phắt đầu lại, khiếp sợ: "Thật hay giả?!"
"Thật đó..." Đậu Tử ngơ ngác nhìn theo các nữ sinh đã biến mất, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ cái này gọi là 18 phép biến hóa của phụ nữ trong truyền thuyết?"
Hứa Du Kỳ đứng yên tại chỗ, hơi hơi hé miệng, một chữ cũng không nói được. Đậu Tử hoảng loạn xong thì bước đi tiếp, phát hiện ra cậu vẫn không nhúc nhích, hỏi: "Này, A Kỳ, lại sao nữa vậy?"
"Không, không sao." Hứa Du Kỳ hoàn hồn, xoay người đi tiếp con đường phía trước, đồng tử vẫn còn co rụt lại. Trong trí nhớ của cậu, Chu Ngọc Nhan vẫn là gương mặt cũ, không hề biến hóa xinh đẹp chút nào! Lịch sử hẳn không thể thay đổi, nhưng đây là chuyện gì? Chẳng lẽ cậu trở về nên... lịch sử thay đổi theo? Điều này cũng chứng tỏ ông nội và chú hai có thể sống tiếp đúng không?
Đậu Tử hoài nghi nhìn cậu: "A Kỳ, mày... thích cô ấy hả?"
Hứa Du Kỳ cứng đờ người quay đầu nhìn cậu, mắt híp lại. Đậu Tử lập tức ngậm miệng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Thành phố Nhạc Thương là một thành phố ven phía nam sông Dương Tử, có rất nhiều trường đại học và cao đẳng, trong đó có hai trường vô cùng nổi tiếng. Trường thứ nhất là trường đại học Nhạc Thương, trường thứ hai là trường đại học Á Thương. Hai trường này cách nhau rất gần, ở giữa chỉ có một con phố, trên đường phố còn có rất nhiều ngã rẽ, có tiệm net, quán bar, phòng karaoke, khách sạn, ăn vặt... muốn cái gì cũng có, vô cùng náo nhiệt.
Cát Thiệu là học sinh của trường đại học Á Thương, hơn nữa còn là thành viên của Hội sinh viên, hôm nay là sinh nhật của hội trưởng, mọi người đã cùng nhau đến một nhà hàng gần đó ăn mừng.
"Này, nói thật, thật ra ban đầu tôi có ấn tượng không tốt với anh đâu." Triệu Phong, thành viên mới của Hội quay đầu nhìn hắn nói: "Bạn học cấp ba của tôi ở chung ký túc xá với anh, nói là mới khai giảng xong anh đã dọn ra ngoài, tôi còn tưởng..."
Cát Thiệu mỉm cười tiếp nhận: "Tưởng tôi không thể ở chung với tập thể?"
"Đúng vậy." Triệu Phong gật đầu: "Cảm giác như anh chỉ thích làm việc một mình, thế nhưng học kỳ này tôi vào Hội học sinh rồi thì thấy anh tốt lắm. Vậy sao anh lại dọn ra ngoài vậy? Ở trường vui hơn nhiều mà."
Cát Thiệu cười nói: "Vì em trai tôi năm nay học năm cuối cấp ba, tôi phải dạy kèm cho em ấy."
Triệu Phong sửng sốt: "Anh còn có một em trai? Không đúng, không phải anh là con một hả?"
"Họ hàng xa."
"Ồ, ra là thế." Triệu Phong hiểu: "Em trai anh học hành thế nào?"
"Chuyện này hả..." Cát Thiệu cười cười muốn nói vài cây thì điện thoại đối phương lại reng lên. Triệu Phong xin lỗi hắn, tỏ ý mình phải nhận điện thoại: "Alo? Mẹ ạ? Sao vậy? Cha con? Không có, hôm qua cha không có tới tìm con. Cha không về nhà? Mẹ tìm chỗ khác chưa? Gọi điện thoại cũng không bắt máy ạ? Được rồi, mẹ đừng gấp, con về ngay." Cậu treo điện thoại: "Hội trưởng đâu rồi?"
Cát Thiệu giương mắt nhìn nhì: "Không biết, chắc là đi WC, sao vậy?"
"Cha tôi từ hôm qua đến giờ chưa về nhà, tôi phải về nhà một chuyến." Triệu Phong vừa nói vừa đứng dậy: "Lát nữa hội trưởng quay lại thì nói với anh ấy giúp tôi nhé, tôi đi trước đây."
"Được rồi, đi đường cẩn thận." Cát Thiệu nhìn cậu đi ra ngoài, sau đó cúi đầu rót cho mình một ly rượu, còn chưa kịp uống điện thoại đã reng lên. Hắn nhìn ba chữ "Hứa Du Thiện" trên màn hình, cười cười nhận: "Alo, lại làm sao rồi? Hả? Ồ, được thôi."
"Triệu Phong đâu rồi?"
Cát Thiệu cúp máy, quay đầu lại: "Nhà cậu ta có chuyện, nhờ tôi nói với anh một tiếng. Còn có... tôi cũng phải đi rồi, đi đưa chìa khóa cho em trai."
Hội trưởng không khỏi mắng một tiếng: "Tôi chỉ có một ngày sinh nhật trong năm, sao mấy tên khốn mấy cậu đều có việc hết vậy hả?"
Cát Thiệu mỉm cười mời hắn một ly: "Tôi sẽ quay lại ngay."
"Đi nhanh về nhanh!"
Cát Thiệu đứng dậy đi ra ngoài. Hắn đút tay vào túi quần, chậm rãi đi, nhớ tới khuôn mặt của con mèo nhỏ, không biết lát nữa cậu sẽ bày ra biểu cảm gì, không khỏi bất đắc dĩ cười cười, thật đúng là khó chơi mà.
12.07.22
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT