"Cậu, cậu nói lại cho tôi!" Giọng Hứa Du Thiện run rẩy.
Cát Thiệu nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, kiên nhẫn nói: "Tôi nói là quả thật A Kỳ thuộc loại hình tôi thích nhất. Vừa rồi em ấy đang tắm thì đi ra ngoài hỏi quần áo, tôi nhìn thấy..."
"Dừng lại!" Hứa Du Thiện vội vàng ngắt lời, gào thét bên kia. Cát Thiện còn nghe thấy cả tiếng hít thở sâu, cười hỏi: "Này, còn ổn không vậy?"
"Cậu nói..." Hứa Du Thiện hít một hơi thật sâu: "A Kỳ đang ở nhà cậu tắm rửa? Còn, còn đang tắm thì đi ra ngoài? Là trần trụi? Đúng không?!"
"Đúng vậy." Cát Thiệu nghe thấy bên kia ồn ào loạn cào cào một trận, nghiền ngẫm nói thêm một câu: "Dáng người của em ấy không tồi. Tôi thích lắm."
"Cát Thiệu!" Hứa Du Thiện gào lên, gấp đến độ quay mòng mòng. Hắn nhớ Cát Thiệu là 1, là 1 đó. Lại nghĩ đến thân thể của em trai nhà mình, ôi chao... A Kỳ đang đi tìm đường chết! Còn tắm? Tắm để đi tới suối vàng luôn hay gì?!
Ấn tượng đối với mẹ của hắn khá mơ hồ. Hắn chỉ nhớ rằng sau khi mẹ sinh em trai thì yếu ớt rời đi rồi, cha là gia chủ đương nhiệm của nhà họ Hứa, công việc bận rộn cho nên việc chăm sóc em trai đều do hắn một tay đảm nhiệm. Từ nhỏ Hứa Du Kỳ đã không có phép thuật, bị người trong gia tộc khinh thường, trào phúng không thôi, tuy em không tỏ ra oán trách gì nhưng hắn rất đau lòng cho em trai mình, càng thêm săn sóc quan tâm em hơn. Hắn cố gắng, kiên trì nuôi dưỡng em trai lớn khôn, dù em có quậy phá hắn vẫn sẽ theo sau giải quyết giúp, mới đó mà đã 17 năm trôi qua.
Mặc dù em trai nhà mình xảy ra chuyện hắn không thể tưởng tượng nổi nhưng trước sau gì vẫn là em trai mình, chuyện này hắn không thể chấp nhận được. Từ lúc bắt đầu biết Hiệp hội Pháp sư không có thiện cảm với A Kỳ, lại còn phái một giám hộ đến kiểm tra, hắn vẫn còn im lặng chấp nhận, không quá lo lắng, nhưng với điều kiện người giám hộ đó không phải là Cát Thiệu!
Hắn và Cát Thiệu học đại học ở thành phố Nhạc Thương, hai trường cách nhau cũng khá gần, hơn nữa còn là hai pháp sư nổi trội trong thế hệ này vì vậy trở thành bạn của nhau rất nhanh chóng. Mà hắn cũng sớm đã phát hiện ra tính hướng của Cát Thiệu. Hôm đó bọn họ cùng nhau ra ngoài ăn cơm, một nam sinh đã chia tay với Cát Thiệu bỗng nhiên nhào đến trước cửa, còn tưởng Hứa Du Thiện là tình địch, vung tay cào hắn một cái. Lúc này hắn mới biết bản chất của pháp sư thiên tài kiệt xuất được người người ca tụng là như thế nào.
Tính cách và bản lĩnh chịu đựng của Hứa Du Thiện được trui rèn qua việc giải quyết những rắc rối của Hứa Du Kỳ, vì vậy cũng mau chóng bình tĩnh, hơn nữa chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của hắn. Nhưng Hứa Du Thiện đã quên mất thứ gọi là mọi chuyện khó lường trước.
Khi biết cần có người giám hộ Hứa Du Kỳ, hắn đã kháng nghị với Hiệp hội Pháp sư, hắn cũng đã yêu cầu xin cho mình làm, đảm bảo sẽ không bao che, kết quả ông nội lại nói "Nếu con thật sự không bao che thì đã không kháng nghị." khiến cho phủ quyết của hắn bị bác bỏ. Hắn gấp đến độ cào tâm cào phổi, lại không thể nói thẳng Cát Thiệu là gay, hơn nữa dù có nói ra thì chắc không ai tin, lỡ như tên khốn đó biết chuyện lại tìm A Kỳ trả thù thì quả thật không xong.
Cát Thiệu vui vẻ nghe bạn mình đang phát điên bên kia, thong thả ung dung nói: "À đúng rồi, quên nói với cậu, bạn học của em trai cậu cũng đến, đêm nay cũng ở chỗ tôi."
"Ai?" Đầu óc hỗn loạn của Hứa Du Thiện bỗng nhiên bắt được một cọng rơm cứu mạng, tức khắc ngẩn ra: "Bạn học của A Kỳ?"
"Đúng vậy. Tôi nghe Tiểu Kỳ gọi là Đậu Đậu."
"Ôi, được rồi." Hứa Du Thiện thở ra một hơi dài.
"Đúng vậy. Hai em ấy sẽ ngủ ở chỗ tôi tối nay."
"Này, cậu..."
"Được rồi, yên tâm đi." Cát Thiệu nhìn cửa phòng tắm: "Tôi sẽ không ra tay với trai thẳng đâu."
"Vậy là tốt rồi."
"Được rồi, nhưng nếu tôi thích thật thì để tôi hỏi luôn, cậu cảm thấy mị lực của em trai cậu như thế nào? À quên, hỏi cậu cũng vô dụng, từ nhỏ đã ôm ấp thằng bé trong lòng bàn tay, hẳn là cảm thấy em ấy cái gì cũng tốt, đúng không?"
"..."
Cát Thiệu nghe thấy tiếng nước chảy ngừng lại trong phòng tắm, cười nói: "Hình như em ấy tắm xong rồi, tôi muốn nói chuyện một chút. Em ấy có mắt âm dương, bạn học Đậu Đậu cũng có mắt âm dương, cậu biết chuyện này chưa?"
"Mắt âm dương?" Hứa Du Thiện ngẩn ra, đổi lại giọng điệu đứng đắn: "Không biết, hai đứa nó hẳn là không có, nhưng tôi biết cả hai đã cùng nhau ngất xỉu, có lẽ có liên quan đến năng lượng dị thường kia."
"Vậy được rồi, tôi sẽ hỏi em ấy một chút. Cúp đây." Cát Thiệu đóng điện thoại lại, giương mắt nhìn thiếu niên đang lau tóc đi đến. Đôi mắt nhiễm hơi nước, long lanh xinh đẹp, tóc chưa khô, nước từng giọt theo cổ trượt xuống, lăn đến vòm ngực trắng nõn, nhìn qua vô cùng gợi cảm.
Hứa Du Kỳ thấy hắn nhìn mình, hỏi: "Anh nhìn gì?"
"Cảm thấy áo ngủ hình như hơi lớn." Cát Thiệu trả lời thật tự nhiên, hỏi: "Bây giờ nói chuyện được chưa?"
Hứa Du Kỳ âm thầm thở dài, nghĩ thầm trốn cũng không xong, vì vậy vào phòng cho khách, Cát Thiệu theo sát phía sau, vươn tay đóng cửa, dựa lưng vào cửa nhìn cậu.
Hứa Du Kỳ ném khăn lông, ngồi lên giường, vừa muốn mở miệng nói thì điện thoại reng lên: "Dạ? Anh à? Chuyện gì vậy? Dạ đúng rồi..."
Cát Thiệu nhìn cậu trầm mặc không nói gì, vẫn đang nghe điện thoại, nụ cười sâu thêm.
Hứa Du Kỳ một lúc lâu sau mới cúp máy, ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh là bạn của anh trai tôi, đúng không?" Không thể trách cậu chần chờ, vì anh trai nhà cậu đã mắng té tát Cát Thiện từ đầu tới chân, gần như xâu xé vị thiếu gia này không khác gì một thằng khốn đầu đường xó chợ.
Cát Thiệu gật đầu, biết rõ nhưng vẫn hỏi: "Đúng vậy. Sao nào?"
"Chà, không có việc gì..." Hứa Du Kỳ nghĩ thầm anh trai nhà mình chẳng lẽ cũng đã phát hiện ra bản chất của người này? Quá tốt, quá tốt luôn!
"Chúng ta bắt đầu đi, mắt âm dương của cậu và bạn cậu là chuyện như thế nào?"
Hứa Du Kỳ tùy ý xoa xoa tóc: "Tôi cũng không rõ lắm, có lẽ là linh hồn tôi trở về tác động hơi mạnh, mà Đậu Đậu lại đúng lúc ở bên cạnh tôi..." Cậu nói thẳng suy nghĩ của mình: "Anh thấy sao?"
Cát Thiệu nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Không có khả năng. Bản thân cậu không có phép thuật, hơn nữa sao linh hồn của cậu dung hòa với nhau lại mở ra mắt âm dương? Trừ khi..."
Hai mắt Hứa Du Kỳ sáng lên: "Trừ khi?"
"Trừ khi linh hồn cậu trở về có phép thuật, dung hòa với cậu hiện tại nên cậu cũng kế thừa, mà chuyện linh hồn chết có phép thuật thì... Sao có thể?" Cát Thiệu không khỏi nhíu mày.
"Tại sao lại không có khả năng? Tôi trở về là chuyện không có khả năng này." Hứa Du Kỳ nói: "Hơn nữa dù sao tôi cũng là người nhà họ Hứa, là hậu nhân của pháp sư mà, lỡ như khi chết lại kích phát năng lực tiềm tàng của tôi thì sao?"
Cát Thiệu lắc đầu: "Chuyện này vẫn quá kỳ lạ, thế nhưng có thể chắc chắn rằng linh hồn trong thân thể cậu là một linh hồn chết."
"Được rồi." Hứa Du Kỳ nhìn hắn, cố gắng cong môi cười: "Như vậy đi thiếu gia Cát, tôi có thể thương lượng một việc với anh không?"
Cát Thiệu hiểu: "Cậu muốn tôi khoan hẵng nói chuyện này với Hiệp hội?"
Hứa Du Kỳ gật đầu, không khỏi sờ sờ mũi, cậu rất vất vả mới giữ được cái mạng nhỏ của mình, không muốn bị người ta đem đi mổ xẻ nghiên cứu.
Cát Thiệu nhìn cậu, Hứa Du Kỳ tiếp tục cố gắng cười: "Anh xem, dù sao hiện tại anh là người giám hộ của tôi đúng không, chừng nào anh thấy tôi làm việc ác thì hẵng báo cáo lên Hiệp hội cũng không muộn mà, đúng không?"
Cát Thiệu tự hỏi một chút, gật đầu: "Được rồi, tôi đáp ứng, nhưng phải trao đổi thêm một điều kiện."
Hứa Du Kỳ nghĩ thầm người này muốn mình ở lại đây thôi nên gật đầu, sảng khoái nói: "Được, tôi đáp ứng!"
Hứa Du Kỳ ngẩn ra, nhịn không được hỏi: "Anh không nói điều kiện gì hả?"
"Không." Cát Thiệu cười cười với cậu, biểu tình vô hại: "Tôi chưa suy nghĩ kĩ. Chờ tôi suy nghĩ xong thì tôi nói cho cậu."
"..." Hứa Du Kỳ có cảm giác mình bị lừa.
Cát Thiệu nhìn hai lỗ tai của con mèo nhỏ dựng đứng dậy, cảm thấy rất vui nên đi ra ngoài.
Ngày hôm sau, Hứa Du Kỳ và Đậu Tử dậy từ sớm, Cát Thiệu cũng đã làm đồ ăn sáng, đang chờ hai cậu ra. Hứa Du Kỳ nhìn một bàn đồ ăn phong phú trước mặt, thử ăn một miếng, cảm thấy người này vậy mà vẫn còn có chỗ để khen, cơm làm ngon quá.
"Cái này cho cậu." Cát Thiệu mang một vòng tay màu đỏ ra đưa cho Đậu Tử: "Đeo nó, quỷ sẽ không tiếp cận cậu nữa."
Đậu Tử thực sung sướng, cảm ơn liên tục rồi nhận, đeo lên, ăn cơm xong thì cùng Hứa Du Kỳ đến trường. Hứa Du Kỳ vốn định tìm Chu Viễn tiếp tục thảo luận việc học bù, ai ngờ cậu ta lại không đến trường, gọi điện thoại thì người bảo sáng xin nghỉ, chiều mới đến trường.
Chu Viễn đứng giữa khu phố sầm uất ngắt điện thoại, sâu kín thở dài. Sinh vật bên cạnh liền hỏi: "Ai vậy, anh ta hả?"
Cậu vội vàng giơ ngón trỏ lên ra dấu im lặng, nhìn trái nhìn phải, thấp giọng nói: "Đã dặn anh đừng mở miệng, chúng ta đang ở bên ngoài mà."
"Được rồi." Sinh vật nọ lắc lắc đuôi, khó chịu nói: "Sao mà ta chỉ có thể lộ một cái đuôi?"
Chu Viễn ai oán thở dài, vị Hồ Tiểu Cửu này gọi Hứa Du Kỳ anh, xem như là em trai cậu ta, nhưng mà lại luôn bắt người khác gọi mình là "đại gia", tuy nhiên qua một đêm quan sát, cậu phát hiện ra rằng Cửu Vĩ Hồ này có chút ngốc.
"Nè đại gia đang hỏi ngươi đó!"
"Được rồi, bởi vì ở đây chưa có ai nhìn thấy anh hết, anh không muốn bị bắt vào viện bảo tàng cho người ta thăm quan đâu đúng không?"
"Ai dám bắt? Nói, đại gia ăn tên đó luôn!"
"Suỵt, nói nhỏ chút đi, anh ăn nói thế này thì A Kỳ sẽ gặp phiền phức đó. Anh không muốn anh mình gặp phiền phức đúng không?"
"Ôi... Vậy được rồi." Hồ Tiểu Cửu thỏa hiệp, nói tiếp: "Nhưng sao đại gia phải đeo thứ này lên cổ? Nhà ngươi còn nắm nữa?"
Chu Viễn kéo kéo sợi dây xích, kiên nhẫn giải thích: "Vì anh có hơi lớn khi hóa thành hình thú, à không, thần thú, không có dây xích thì không xuống phố được."
"Ôi chao, nhân loại các ngươi thật phiền phức. Nếu ta có thời gian biến thân thì tốt rồi."
Chu Viễn dẫn cậu đi về phía trước, nhìn thấy có hai người con gái đang đi đến chỗ mình, nhỏ giọng nhắc nhở: "Suỵt, đừng nói chuyện, có người đang đến."
Những người kia nhanh chóng đến trước mặt họ, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Hồ Tiểu Cửu: "Oa, là Samoyed!"
"Hay là cáo trắng?"
"Cáo trắng sao mà lớn vậy chứ? Chắc chắn là Samoyed! Đúng không?"
Chu Viễn xấu hổ cười cười, ôm Hồ Tiểu Cửu rời đi. Hồ Tiêu Cửu không nhịn được hỏi: "Samoyed, cáo trắng... là cái gì vậy?"
Khóe miệng Chu Viễn giật giật, do dự một lúc rồi mới đáp: "Là tên của một số loài chó..."
Hồ Tiểu Cửu giật người, xoay đầu nhìn: "Nhân loại ác độc, dám vũ nhục đại gia!"
Chu Viễn vội vàng túm cậu lại, trực giác vô cùng không tốt: "Này, anh muốn làm gì?"
Hồ Tiểu Cửu cố chấp muốn đuổi theo: "Đại gia muốn nhai đầu hai ả ta!"
"Đừng!" Chu Viễn dùng sức giữ chặt lại: "Đại gia Hồ à, ngài làm ơn bớt giận đi!"
Hồ Tiểu Cửu không thèm để ý, tiếp tục đuổi theo, Chu Viễn bị cậu ta kéo đi, sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Tổ tông của con ơi!"
Hồ Tiểu Cửu vẫn cong chân miệt mài đuổi theo bỗng nhiên dừng lại, bắt đầu hít hít ngửi ngửi. Chu Viễn thấy cậu dừng lại thì nhẹ nhàng thở ra, vươn tay lau mồ hôi lạnh. Thế nhưng ngay lúc đó Hồ Tiểu Cửu lại vùng thoát khỏi tay cậu, chạy như điên qua một đường khác. Cậu cả kinh, vội vàng đuổi theo nhưng tốc độ của cậu không thể bằng Hồ Tiểu Cửu, chỉ qua hai con phố đã mất dấu hoàn toàn. Cậu đứng ở một ngã rẽ nhìn xung quanh, đang chuẩn bị chạy đi tiếp thì có hai người vừa đi đến đây. Chu Viễn chỉ cảm thấy một mùi hương kỳ quái xông vào mũi, còn chưa hoàn hồn thì mình đã xô ngã đối phương.
"Ôi, xin lỗi." Cậu vội vàng nâng người nọ dậy: "Cô có sao không?"
Đó là một nữ sinh, nghe cậu nói xong thì giật mình: "Bạn học Chu?"
Chu Viễn cũng ngẩn ra: "Cô quen tôi?" Cậu nhìn kĩ người trước mặt, hơi chần chờ: "Cô... hình như hơi quen."
Nữ sinh cười cười với cậu: "Tôi là Chu Ngọc Nhan."
Chu Viễn "a" lên: "Ra là cậu!" Cậu kinh ngạc đánh giá cô gái từ trên xuống dưới, có vẻ không tin nổi: "Cậu đẹp quá vậy." Người này không phải ai khác mà chính là nữ sinh mà cậu đã chụp được cho Hứa Du Kỳ và Đậu Tử xem khi vừa tỉnh dậy ở phòng y tế. Khi đó diện mạo của cô hơi khó coi, lại kết hợp với cái tên "Ngọc Nhan" khiến cho nhiều người trong trường biết đến cô. Thế nhưng bây giờ chỉ qua một đêm mà thay đổi hoàn toàn, người trước mặt lại vô cùng rạng ngời, xinh đẹp.
Gương mặt Chu Ngọc Nhanh đỏ lên: "Bạn học Chu không đi học?"
"À, hôm nay tôi có việc. Đúng rồi, cậu có thấy một con Samoyed chạy qua đây không?"
"Samoyed?" Chu Ngọc Nhan kinh ngạc: "Không có. Sao vậy?"
"Tôi đang tìm nó." Chu Viễn nhìn những ngã rẽ khác: "Tôi phải đi đây. Cậu thì sao?"
Chu Ngọc Nhan cười: "Tôi chuẩn bị về trường dọa các bạn học một phen."
"Cậu chắc chắn sẽ hù chết một đám người." Chu Viễn cười cười, nói xong thì quay người rời đi, chạy vào ngã rẽ, chạy không bao lâu đã thấy Hồ Tiểu Cửu đang đứng ở bên đường ngửi ngửi. Cậu gọi, tóm lấy sợi dây đeo rồi cột vào cổ tay mình, ngồi xổm xuống nhìn đối phương: "Tổ tông của tôi ơi, ngài lại làm sao vậy?"
"Ta ngửi thấy được một mùi hương quen thuộc."
"Ồ? A Kỳ hả?"
"Không phải." Hồ Tiểu Cửu hít vào một hơi: "Là một người khác, ta cũng nghi là hắn sẽ tới rồi..."
Chu Viễn ngồi xổm trước mặt cậu, có thể nhìn rõ đồng tử đỏ kia đang run rẩy, nhạy cảm hỏi: "Là bạn hay là thù?"
Hồ Tiểu Cửu im lặng, Chu Viễn vẫn nhìn cậu, không hỏi nữa, sờ sờ đầu cậu: "Đi thôi."
Hứa Du Kỳ khổ cực học xong một buổi sáng, giữa trưa kéo Đậu Tử đi ăn cơm xong thì về ký túc xá nghỉ trưa, nhưng vừa bước đến cửa đã bị bảo vệ chặn lại.
"Chú nói cái gì cơ?!" Hứa Du Kỳ không tin nổi: "Con không được ở nữa? Tại sao chứ?"
"Vì tối hôm qua cậu không có xin vắng."
"Không có khả năng." Hứa Du Kỳ chỉ qua bên Đậu Tử: "Con với cậu ta đều cùng xin vắng mà."
"Không có. Hôm qua anh trai của cậu ta gọi điện thoại tới xin, còn nhà cậu thì không có ai hết."
"..." Hứa Du Kỳ cuối cùng cũng biết tên khốn Cát Thiệu kia vì sao lại không nói điều kiện ra rồi! Ra là anh ta đã sớm có chuẩn bị, quả thật là một tên khốn mà!
this is samoyed, thứ ciute này có thể nhai đầu bạn nếu nó tên là Hồ Tiểu Cửu
12.07.22
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT