Sau khi Hứa Du Kỳ lên xe thì gọi điện cho Chu Viễn hỏi phòng bệnh của Chu Ngọc Nhan lúc trước, tiếp theo, cậu im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cát Thiệu lẳng lặng ở bên cạnh cậu, cũng không nói gì. Mưa phùn rỉ rả ở bên ngoài. Hứa Du Kỳ im lặng một lúc lâu mới từ từ nói: "Em không thích cảm giác này." Dù lo lắng nhưng không thể giúp được gì, chẳng khác gì phế vật.
"Anh hiểu."
"Cho nên anh đừng ngăn cản em."
Cát Thiệu hơi chần chờ, hắn biết A Kỳ muốn dùng linh lực, khối ngọc của Bạch Hổ trên vòng tay đã nứt ra, có thể tiếp tục sử dụng linh lực nhiều hơn. Tuy không bằng với kiếp trước nhưng cũng đủ để đối phó với một hoa yêu nho nhỏ.
Bây giờ là ban ngày, địa điểm là bệnh viện, Cát Thiệu biết A Kỳ chỉ muốn thám thính một vòng, nếu có cơ hội thì động thủ, nếu không thì chỉ cần quan sát địa hình rồi lập kế hoạch. Theo lời của cậu, "ngăn cản" không chỉ có hôm nay mà có còn liên quan đến những lần khác.
Yêu quái kia lần đầu đã ra tay với Đậu Tử, sau đó lại mưu hại Chu Viễn, bây giờ còn hại chết Chu Ngọc Nhan, lần này A Kỳ thực sự rất tức giận. Hơn ba trăm năm trước chỉ cần nghe thấy cái tên Phong Kỳ ở Thủy Trần cư đã khiến cho người khác biến sắc.
Xe từ từ đến trạm, Hứa Du Kỳ đi thẳng đến khu phòng bệnh, cậu không đi lên ngay mà di chuyển vòng quanh phụ cận, sau đó mới vào trong, bắt đầu quan sát khắp nơi. Cát Thiệu xoa đầu cậu, chỉ vào vách tường ngay khúc cua: "Có phải em tìm cái kia không?"
Hứa Du Kỳ nghe xong thì quay đầu qua, trên vách tường có dán một sơ đồ, cậu "ừm" một tiếng, tiến đến xem.
"Ở đây là khu phòng bệnh, mỗi tầng đều có người." Cát Thiệu nói: "Nếu em lập trận pháp bắt cô ta ở đây, cô ta có thể bắt con tin, đây cũng là chỗ thông minh của cô ta khi chọn chỗ này làm nơi làm việc."
"Em biết." Hứa Du Kỳ thấp giọng nói: "Em sẽ không để cho cô ta có cơ hội này."
Cát Thiệu nhìn sơ đồ, một lúc lâu sau thì nói: "Anh không thấy có góc chết."
"Nếu là buổi tối..." Hứa Du Kỳ nhìn kỹ sơ đồ, chậm rãi nói: "Cô ta là y tá, khả năng cao là phải trực đêm."
"Như vậy thì em nên tìm bảng danh sách trực đêm của bệnh viện trước, không nên rút dây động rừng..." Cát Thiệu đang nói thì ngừng lại, nhìn thấy hai y tá đang đi đến từ hành lang bên kia, tiến lên lễ phép hỏi: "Làm phiền một chút, xin hỏi ở đây có y tá nào tên là Tần Vũ Họa không?"
"Tần Vũ Họa? Chưa từng nghe qua." Một người lắc đầu, nhìn sang người bên cạnh: "Chị biết không?"
"Có chút quen tai..." Người nọ suy nghĩ một lúc, a lên một tiếng: "Tôi nhớ ra rồi, sáng nay có nghe chị Vương nhắc đến, cô ấy là người mới, nghe nói làm không tồi, lúc này hẳn là ở trên lầu, hai người muốn tìm thì cứ đi thang máy lên là gặp."
Cát Thiệu mỉm cười: "Xin cảm ơn."
"Không có gì." Người nó mỉm cười đáp.
Hứa Du Kỳ lẳng lặng nghe ở một bên, cho đến khi hai người kia rời đi hẳn thì hỏi: "Sao vậy?"
"Tiểu Kỳ, em có nhớ anh và Tiểu Cửu từng đuổi theo, suýt chút nữa giao thủ với cô ta không? Ngày hôm đó anh dùng linh hồn của Bạch Hổ, Tiểu Cửu không phải nhân loại, ngay hôm đó cũng đã bị bại lộ rồi." Cát Thiệu nói: "Cô ta chắc chắn có thể nhận thấy khí vị của Chu Ngọc Nhan trên người anh và Tiểu Cửu, như vậy thì cô ta cũng sẽ biết chúng ta tìm tới cửa."
"Nói như vậy thì người rút dây động rừng trước là cô ta." Hứa Du Kỳ híp mắt: "Vì sao đêm đó cô ta không trốn đi?"
"Có lẽ có lý do không thể trốn được."
Hứa Du Kỳ ngẩng đầu, đối diện với hắn, hai người liền có chung một nhận thức. Hứa Du Kỳ liền nhướng mày: "Yêu quái ăn tim người... Thực sự có chuyện trùng hợp như vậy ư?"
"Em có nhớ y tá vừa nãy cũng nói cô ta là người mới đến không? Khả năng này cũng khá lớn. Lúc trước cô ta đến đây là để tìm biện pháo đẩy nhanh tốc độ, ra tay với Đậu Tử là chuyện hiển nhiên." Cát Thiệu vừa nói vừa kéo cậu ra ngoài: "Đi thôi, trong thời gian ngắn cô ta sẽ không đi khỏi đây được."
Hứa Du Kỳ im lặng, thành phố này có Đậu Đậu và linh hồn của Bạch Hổ, quan trọng nhất là còn năng lượng dị thường, tuy Tần Vũ Họa không biết chân tướng của nguồn năng lượng kia nhưng cô ta đã cả gan đến thành phố Nhạc Thương thì chắc chắn sẽ không dễ dàng rời đi. Nếu bọn họ tiếp tục động thủ thì sẽ khiến cô ta phát hiện, trốn thoát khỏi bệnh viện, như vậy thì mất nhiều hơn được.
"Chỉ còn mấy ngày nữa là đến ngày rằm, cô ta chắc chắn sẽ ra tay." Hứa Du Kỳ suy nghĩ, lấy điện thoại ra quay số, ý đồ xấu nói: "Em chuẩn bị cướp Đậu Đậu từ tay Ngạo Lân."
Cát Thiệu mỉm cười nghe cậu nói lời ái muội, nghiêng dù về phía cậu để tránh bị mưa tạt, cùng cậu đi ra ngoài. Trên đường đi, họ bắt gặp hai người. Cả hai đều ngẩng ra, Hứa Du Kỳ cúp máy, ngẩng đầu: "Ơ?"
Cát Thiệu có chút kinh ngạc: "Anh tới đây làm gì?"
"Ông nội của tôi bị bệnh." Diệp Minh Cẩm trả lời đơn giản, gương mặt còn kinh ngạc hơn hai người: "Hai người tới đây làm gì? Tôi nhớ không lầm nhà cậu ở ngoài tỉnh mà?"
"Chuyện lần trước anh kể với tôi có manh mối, tôi đến đây quan sát một chút. Ông nội của anh ổn không?"
"Không sao, lớn tuổi nên có chút tật xấu, chuyện lần trước... Ý cậu là những tư liệu kia?"
Cát Thiệu gật đầu. Hai mắt Diệp Minh Cẩm sáng ngời, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Hứa Du Kỳ hỏi: "Ông nội anh ở tầng mấy?"
"Tầng 4."
"Tầng 4..." Hứa Du Kỳ nhíu mày: "Có cùng y tá chăm sóc ở tầng 6 đúng không?"
"Không biết, sao thế?"
"Không có chuyện gì lớn đâu." Hứa Du Kỳ tiến lên kéo hắn qua một bên, thấp giọng nói: "Đây này, tầng 6 có một y tá tên Tần Vũ Họa, anh điều tra cô ta một chút, xem thử có phải cô ta mới đến thành phố Nhạc Thương trong thời gian gần đây hay không. Còn hoàn cảnh gia đình nữa, chú ý điều tra tỉ mỉ một chút, nhớ gửi thông tin trước ngày rằm giúp tôi, nếu không tôi không đảm bảo người tiếp theo bị moi tim có phải là anh hay không đâu."
Diệp Minh Cẩm hoài nghi hỏi: "Cô ta... là thứ gì?"
"Hải đường tinh."
"... Được rồi."
Bên cạnh hắn còn có một người đàn ông tuấn lãm, trông có vẻ lớn hơn Diệp Minh Cẩm một chút, đang tò mò nhìn bọn họ: "Tiểu Cẩm, bạn của cậu à?"
"Hả, à, đúng vậy." Diệp Minh Cẩm hoàn hồn, kéo Hứa Du Kỳ qua: "Nghe nói cậu cũng báo danh vào trường cảnh sát, đây, giới thiệu với cậu một đàn anh xuất sắc." Hai người đứng trước mặt người đàn ông kia, Diệp Minh Cẩm nói tiếp: "Anh ấy là Thiệu Vũ, sau này cậu gọi là anh Vũ cũng được, anh Vũ, đây là đàn em của chúng ta."
"Đúng vậy, cậu ấy thông minh lắm, anh gọi A Kỳ là được." Diệp Minh Cẩm cười nói, giới thiệu một chút: "Anh Vũ là người phụ trách vụ án đó, cao thủ phá án, chỉ số thông minh cao đến dọa người."
Hứa Du Kỳ ngưỡng mộ nhìn.
"Cao thủ gì chứ, đừng có nói bừa như thế." Thiệu Vũ bất đắc dĩ, nhìn sang Cát Thiệu: "Cậu này là?"
"Cũng là bạn của tôi, Cát Thiệu."
Cát Thiệu mỉm cười với đối phương, bọn họ hàn huyên vài câu rồi nhanh chóng đường ai nấy đi. Hứa Du Kỳ nhìn theo bóng dáng của Thiệu Vũ, hơi thở dài: "Gặp chuyện này có là cao thủ cũng quá uổng phí rồi."
"Cho nên sau này em sẽ xuất sắc hơn anh ta." Cát Thiệu cười cười xoa đầu cậu: "Đậu Tử nói gì? Ngạo Lân có phản đối không?"
"Anh không thể tưởng tượng nổi Ngạo Lân làm gì đâu." Hứa Du Kỳ lộ vẻ kinh ngạc: "Từ chiều hôm qua đến bây giờ anh ta luôn đuổi Đậu Đậu đi vòng vòng ở bên ngoài, bảo là ra ngoài hít thở không khí trong lành, từ sáng sớm tới chiều tối, còn chuẩn bị nhờ chúng ta nữa kìa. Em vừa gọi điện, Đậu Đậu thiếu chút nữa khóc tại chỗ."
Cát Thiệu không thể tin nổi: "Anh ta dùng Đậu Tử làm mồi nhử?"
"Đúng vậy, Đậu Đậu nói Ngạo Lân muốn lôi yêu quái kia ra xử lý... Khoan." Hứa Du Kỳ xoa cằm: "Nếu em nói cho Ngạo Lân biết vị trí của Tần Vũ Họa thì anh ta có tin không?"
Cát Thiệu cười: "Anh ta luôn cao ngạo, nếu em nói cho anh ta có khi anh ta còn chẳng cảm kích đâu, ngược lại còn oán trách em."
"Vậy thì anh ta cũng không thể dùng anh em của em làm mồi nhử được, à, tuy em cũng muốn làm như vậy thật."
"..."
"Anh ta không sợ lỡ như Đậu Đậu lại bị bắt nữa à?" Hứa Du Kỳ hơi bất đắc dĩ: "Rốt cuộc Đậu Đậu đi theo người như thế nào vậy?"
"Ngạo Lân làm vậy chắc chắn đã nắm chắc phần thắng, còn vì sao thì anh không biết."
Còn nguyên nhân... Khi hai người họ đi đến quảng trường, nhìn thấy bạn nhỏ Đậu Tử khóc không ra nước mắt thì họ đã có đáp án.
"Ra là anh ta hạ ấn ký lên người cậu..." Hứa Du Kỳ run run khóe miệng, nhìn người anh em đáng thương của mình, ánh mắt đầy thương xót, an ủi vỗ vỗ vai cậu: "Ngoan, số lượng Kỳ Lân vốn khan hiếm, muốn tìm bạn đời quả thực không dễ dàng nên sẽ để lại ấn ký của mình trên người đối phương, như vậy thì dù mày có xuống địa ngục thì anh ta cũng có thể xuất hiện trước mặt mày ngay lập tức... So với radar còn tốt hơn nhiều, rất an toàn đó!"
"Mày đừng nói nữa..."
"Thật mà, như vậy chỉ có lợi cho mày thôi, còn nữa, bị thần thú đè cũng không có việc gì đâu ha..."
Đậu Tử che mặt, bi phẫn rống lên: "Mày đừng nói nữa!"
"À, đúng rồi, anh ta dùng hình người hay hình thú thế?"
"Đương nhiên là hình người!" Đậu Tử bị kích thích mà rống to, gương mặt đỏ bừng: "Nếu không bây giờ tao vẫn còn nằm trên giường rồi!"
"Ra vậy nên anh ta còn muốn dẫn mày đi hít thở khí trời cho thoáng mát."
"..." Đậu Tử nghẹn ngào, cậu không biết tên thần thú kia phát điên cái gì, rõ ràng đã nói chờ cậu gật đầu đồng ý mới làm, ai ngờ cậu vừa tỉnh dậy thì người nọ lấy lí do "Sau này không muốn lặp lại lỗi lầm" liền trực tiếp thịt cậu, ăn sạch sẽ không dư thừa, đáng hận nhất sau khi ăn xong còn bắt cậu ra làm mồi nhử, nói cái gì mà chấm dứt mọi hiểm nguy, khốn nạn! Mồi nhử em gái anh! Chấm dứt em gái anh!
Hứa Du Kỳ vẫn còn muốn nói tiếp, Cát Thiệu bất đắc dĩ, kéo người vào trong lòng: "Được rồi, đừng tranh cãi nữa, chính sự quan trọng hơn."
"Ừm, ừm, cũng đúng." Hứa Du Kỳ vỗ vỗ vai Đậu tử, mỉm cười vô hại: "Đậu Đậu à, giúp anh một chút nhé."
"Tao biết yêu quái kia ở đâu, cho nên muốn mày làm mồi nhử, mày thấy sao?"
"..." Đậu Tử tiếp tục bi phẫn: "Tao cảm thấy kế hoạch này quả thực con mẹ nó không thể được! Tại sao trên người tao lại có hơi thở của thần tộc chứ a a a!"
Hứa Du Kỳ ngẩn ra, nhiều chuyện kéo đến khiến cậu gần như quên mất vấn đề này. Cát Thiệu căng thẳng trong lòng, cảm xúc trong mắt cũng sâu hơn.
"Tao còn đang muốn hỏi mày, mày cũng không biết?" Hứa Du Kỳ kinh ngạc: "Ngạo Lân nói sao?"
Đậu Tử suy nghĩ: "Anh ta nói tao là tiên thể gì đó, trên người có một linh hồn, mà linh hồn đó có hơi thở thần tộc, tao hấp thu một phần nên cũng có theo."
Hứa Du Kỳ cả kinh: "Linh hồn?"
"Ừm, sau đó Ngạo Lân nói là bị người khác lấy đi rồi."
"Bị lấy đi rồi..." Suy nghĩ của Hứa Du Kỳ thay đổi xoành xoạch, cậu là người thông minh, xâu chuỗi sự tình từ đầu đến cuối, nhanh chóng nghĩ ra được một ý tưởng đáng sợ, giống như những cành cây săn chắn quấn lấy mình, khiến cậu không thể thở nổi.
Bỗng nhiên cậu ngẩng đầu nhìn Cát Thiệu.
Cảm xúc trong mắt Cát Thiệu sâu không thấy đáy, thản nhiên đối diện với cậu: "Anh cũng chưa chứng thực qua."
"Nhưng chắc chắn anh đã thử qua." Hứa Du Kỳ nhìn hắn, im lặng một lúc lâu mới nói, giọng điệu run rẩy: "Hơi thở giống nhau?"
Cát Thiệu gật đầu.
Sắc mặt Hứa Du Kỳ liền trở nên cực kỳ khó coi.
Đậu Tử gãi gãi đầu, nhìn trái nhìn quái, muốn hỏi có chuyện gì, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng chó sủa. Cậu sợ tới mức giật mình, quay đầu nhìn. Sau lưng cậu đột nhiên xuất hiện một con chó to lớn, toàn thân màu trắng, trên lớp lông còn ẩm ướt hơi nước, bên cạnh nó có một người đang đứng, đặc biệt quen thuộc, chính là Thương Kiều Hữu Nhất đã lâu không gặp.
"Ra là các cậu, chẳng trách nó ngửi thấy."
Hứa Du Kỳ và Cát Thiệu hoàn hồn một chút, Hứa Du Kỳ kinh ngạc hỏi: "Đây là... Khuyển thần à?"
"Đúng vậy." Thần thái của Thương Kiều Hữu Nhất sáng láng, vui vẻ ôm con chó: "Đây là thức thần cao cấp của nhà họ Thương Kiều chúng tôi, nó tên là Thiên Tang, tự mình nhận chủ, thiếu chút nữa chọc tức mấy người lớn tuổi trong nhà rồi. Sao, tôi giỏi không? Cái này gọi là mị lực nhân cách đó."
Hứa Du Kỳ "ồ" lên", vẻ mặt không mấy hứng thú. Cát Thiệu chỉ cười cười, không nói gì.
Thương Kiều Hữu Nhất nhìn trái nhìn phải, im lặng quay đầu nhìn Đậu Tử — Là sao?
Đậu Tử buông tay, lắc đầu — Tôi cũng không biết.
"Chậc... Tôi nói này..." Thương Kiều Hữu Nhất gãi gãi đầu: "Xảy ra chuyện gì hả?"
"Không có gì đâu." Hứa Du Kỳ đáp, túm lấy Đậu Tử: "Suy nghĩ lại đề nghị vừa nãy của tao đi, tao đi đây."
Cát Thiệu gật đầu với bọn họ, nhanh chân đuổi theo.
Thương Kiều Hữu Nhất đầu đầy dấu chấm hỏi: "Cậu ta muốn cậu làm gì?"
Hai bả vai Đậu Tử sụp xuống, đáng thương nói: "Làm mồi nhử, dụ một con yêu."
"..."
***
Mưa vẫn tí tách rơi, Cát Thiệu nhìn người bên cạnh, thở dài: "Kỳ."
Hứa Du Kỳ đáp lời, duỗi tay sờ sờ ngực: "Có hơi rối..."
Cát Thiệu không đáp, kéo cậu ôm lấy. Hứa Du Kỳ vùi đầu vào trong lồng ngực hắn: "Em muốn đến một nơi, em phải hỏi đối phương cho rõ ràng."
"Đi thôi."
Hứa Du Kỳ nhận thấy vòng tay ôm mình bắt đầu dùng sức, hoàn toàn không có ý định buông ra, không khỏi thở dài: "Anh sợ cái gì?"
"Em nói thử xem." Cát Thiệu buông cậu ra, lùi về phía sau, nhìn cậu thật sâu rồi nói sang chuyện khác: "Tối nay em muốn ăn gì?"
"Ừm, chúng ta ăn lẩu đi."
"Được."
***
Chiều, mưa vẫn không ngớt, Thiệu Vũ cất dù, từ từ đi lên lầu. Ở trên là chỗ ở của anh, hai phòng một một sảnh, rất bình thường. Anh mở cửa đi vào, bàn ăn được bày biện những món ăn nóng hổi, anh liền cười: "Tôi về rồi, hôm nay em không tăng ca à?"
Tần Vũ Họa đi ra từ phòng bếp, đặt dĩa đồ ăn cuối cùng lên bàn, mỉm cười: "Ừm, cuối cùng cũng được nghỉ một ngày, ăn cơm thôi."
Thiện Vũ đi vào phòng bếp: "Để tôi đi rửa tay."
Tần Vũ Họa xếp lại áo khoác của anh, nụ cười trên môi luôn ấm áp.
***
Thành phố này luôn xảy ra những cuộc tan hợp buồn vui.
Hứa Du Kỳ bước lên bậc thang cuối cùng, lại đứng trước tảng đá bên suối trên núi: "Lăng Huyền, rốt cuộc anh đã làm gì?"
Sau khi Lăng Huyền đi đến sau lưng cậu, trầm mặc một lát rồi hỏi: "Em có ý gì?"
"Linh thể trong người Đậu Đậu... Có phải do anh hay không?"
Lăng Huyền dừng một chút rồi nói: "đúng vậy."
"Lần trước ở công viên... Bóng đỏ Đậu Đậu nhìn thấy là Thừa Ảnh đúng không? Anh khiến cậu ấy hôn mê, nhân cơ hội thu lại linh hồn của mình, như vậy thì sau khi linh hồn của anh dung hợp thì... anh cũng có ký ức."
Lăng Huyền im lặng một giây: "Đúng vậy."
"Từ ngày đó về sau, sức khỏe của anh luôn như vậy..." Hứa Du Kỳ nhắm mắt, thấp giọng nói: "Lăng Huyền, rốt cuộc anh đã làm gì... Linh hồn của anh..." Giọng nói của cậu phát run: "Cũng là mười năm sau... Có phải không?"
Lăng Huyền không đáp.
"... Có phải hay không?"
Lăng Huyền thở dài một hơi: "Đúng vậy."
Hứa Du Kỳ quay đầu đối diện với hắn, gằn từng chữ một: "Khe không gian... Là do anh phá."
"... Đúng vậy."
23.10.22
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT