Edit: jena

"Không thể nào, mấy người... Mấy người gạt tôi đúng không?" Khóe miệng Chu Ngọc Nhan cứng đờ, cô cố gắng duy trì ổn định: "Mấy người hùa nhau đến đây để uy hiếp tôi đúng không..."

Ba người xung quanh đều im lặng, bọn họ đều biết rằng người bình thường nghe chuyện này sẽ thấy thật khó để tin nổi. Chu Ngọc Nhan thấy không một ai trả lời, đáy lòng hốt hoảng, nụ cười càng thêm cứng ngắc: "Này, mấy người nói gì đi..."

"Mục đích cậu tặng dây chuyện cho tôi là gì?" Chu Viễn hỏi, thấy cô chuẩn bị đáp lời không hề nghĩ ngợi liền nhìn thẳng vào mắt đối phương, trầm giọng nói: "Tôi muốn nghe lời nói thật."

Bộ dạng của cậu vẫn lịch sự nho nhã như cũ, nhưng thần thái nghiêm túc lại khiến cho người khác có cảm giác áp bách. Chu Ngọc Nhan vừa hé miệng liền khép lại, bị người mình thích đối xử như thế này khiến cho cô rất tủi thân. Cô im lặng một lát, mặc kệ bọn Hứa Du Kỳ còn ở đây, hít sâu một hơi rồi nhẹ giọng nói: "Tôi thích cậu."

"Tôi biết."

Chu Ngọc Nhan sầu não, chàng trai này không yêu cô, cô đã biết từ lâu, nhưng vẫn không thể khống chế được lòng mình. Nói cô chấp nhất cũng được, vọng tưởng cũng vậy, người sống trên đời đều muốn có một hy vọng để bám víu vào, dù hy vọng đó là một người hay là một thứ gì đó đi chăng nữa. Vì nếu không có hy vọng, cuộc sống chỉ toàn là thống khổ.

Ban đầu cô chỉ là một con sâu lông hèn mọn, ngoài ý muốn phá kén thành bướm. Cô hao phí tâm sức, cố gắng che giấu tấm lòng của mình, từng bước tới gần, chỉ hy vọng người này có thể liếc mắt nhìn mình một lần, nhiều hơn nữa là cùng nhau nói chuyện. Hy vọng người mình yêu cũng có thể yêu mình thì có gì là sai ư?

Có lẽ là có, cô nghĩ vậy, ánh mắt của bọn họ nhìn cô khiến cô nhận ra rằng mình đã làm sai. Cô lấy hết can đảm nói: "Tôi thích cậu.", kết quả là nhận được một câu trả lời "Tôi biết." vô cùng bình tĩnh.

Cô... chỉ có thể hy vọng xa vời mà thôi.

Chu Viễn thấy hốc mắt của cô đỏ lên, yên lặng bắt đầu suy nghĩ lại không biết mình có phải đã nói sai rồi hay không. Tuy cậu thông minh nhưng lại hoàn toàn không hiểu nổi con gái, đối tượng yêu đương duy nhất lại không phải là nhân loại, đối với chuyện này không biết nên ứng phó như thế nào. Cậu hơi thở dài, muốn giảm bớt chút không khí: "Tôi..."

"Không cần phải nói." Chu Ngọc Nhan kiềm nén cảm xúc trong lòng, thần sắc như cũ tiếp tục đề tài: "Nếu cậu đã biết rồi thì đơn giản hơn nhiều, có người nói với tôi rằng chỉ cần đeo dây chuyền đó thì có thể khiến cho cậu cũng thích tôi, tuy tôi không tin nhưng vẫn muốn thử một lần, không nghĩ rằng..." Cô dừng một chút: "Chuyện mấy người nói có thật hay không?"

Chu Viễn nhìn Hứa Du Kỳ, thấy đối phương thở dài gật đầu: "Là thật."

Mặt Chu Ngọc Nhan trắng bệch, cố gắng bình tĩnh hỏi: "Cậu muốn chứng minh như thế nào?"

"Sau khi đeo lên người trong vòng 3 ngày thì cô sẽ chết, cô muốn chứng minh như thế nào?"

Sắc mặt Chu Ngọc Nhan lại trắng hơn, cô nắm chặt bàn tay run rẩy, cực lực ép bản thân phải trấn tĩnh: "Không phải ý này, tôi nói là chứng minh cậu và anh ta đều là pháp sư, còn những quỷ thần có thật trên đời này nữa. Nếu cậu cứ nói ra như thế, làm sao mà tôi tin?"

Hứa Du Kỳ suy nghĩ một chút: "Được, trước tiên cô nói thứ này là của ai đưa cho cô đi đã."

Chu Ngọc Nhan nhớ đến nụ cười ngọt ngào của Tần Vũ Họa, theo bản năng nhíu mày: "Không, cậu chứng minh cho tôi trước đi."

Hứa Du Kỳ trầm mặc một lát, thỏa hiệp đứng dậy: "Đi thôi, cùng tôi tới chỗ này."

"Đi đâu?"

"Dẫn cô gặp một con Cửu Vĩ Hồ có thể biến thành hình người, như vậy thì cô tin rồi chứ?"

Chu Ngọc Nhan cả kinh, gần như quên mất tình trạng của mình: "Những thứ đó có thật trên đời?"

"Đúng vậy, cô thấy thì sẽ biết."

Bọn họ ra khỏi McDonald, đi về phía chung cư của Cát Thiệu. Cát Thiệu và Hứa Du Kỳ sóng vai đi với nhau, hắn thấp giọng nói: "Trên người cô ấy có mùi của hải đường."

Hứa Du Kỳ ngẩn ra, hiểu ngay, im lặng không nói gì.

Khi bọn họ quay về, Hồ Tiểu Cửu vừa mới tỉnh dậy, có lẽ là nghe thấy âm thanh của bọn họ nên khi họ vừa vào cửa, cậu đã đứng ngay ngắn trong phòng khách. Chân trần, tóc bạc được búi một chùm lỏng lẻo rũ xuống mềm mại, trường bào màu xanh nhạt tùy ý khoác lên người, một phần xương quai xanh như ẩn như hiện, câu nhân phạm tội. Cậu hơi nghiêng đầu, dưới mái tóc bạc, đôi mắt càng xanh trong hơn bình thường.

Chu Ngọc Nhan liền hít một hơi, cô biết người này rất xinh đẹp, không ngờ rằng còn có một mái tóc dài như vậy, càng không nghĩ đến việc người này lại có một khí chất xuất trần, có chút không chân thật.

Hồ Tiểu Cửu hoàn toàn không nhìn cô, thậm chí cậu cũng không thèm nhìn Chu Viễn, cái đuôi lắc lư nhào đến chỗ Hứa Du Kỳ, cực kỳ vui mừng: "Anh ơi! Anh về rồi~"

Hứa Du Kỳ vỗ vỗ lưng đối phương: "Ừm, em tỉnh ngủ rồi hả?"

"Dạ~"

Bị làm lơ nên Chu Viễn vô cùng bất mãn, cậu đen mặt kéo đối phương tách ra khỏi Hứa Du Kỳ, lôi về bên cạnh mình, sửa sang lại quần áo cho Hồ Tiểu Cửu. Hồ Tiểu Cửu vẫn rất vui vẻ, cái đuôi bông xù ở phía sau lắc qua lắc lại.

Chu Ngọc Nhan trố mắt nhìn cái đuôi của Hồ Tiểu Cửu, đại não trống rỗng, há miệng thở dốc, giãy giụa một lúc lâu chỉ có thể kinh hô một tiếng. Lúc này Hồ tiểu Cửu mới chú ý đến cô, giật mình, vội vàng cất cái đuôi vào, lùi về sau một bước.

"Không cần trốn." Chu Viễn kéo đối phương, quay đầu nhìn Chu Ngọc Nhan: "Cô tin chưa? Vẫn không tin thì chúng tôi bảo anh ấy biến thành bộ dạng của Cửu Vĩ Hồ cho cô xem."

Chu Ngọc Nhan ngơ ngác nhìn Hồ Tiểu Cửu: "... Có thể biến thật ư?"

"Vô nghĩa." Hồ Tiểu Cửu khó chịu nói, sau đó lắc mình biến thành một con hồ ly nhỏ xinh, nhảy lên người Chu Viễn, gương mặt vênh váo thách thức: "Sao nào con người, tin chưa?"

Chu Ngọc Nhan há miệng, một chữ cũng không thể nói thành lời. Hồ Tiểu Cửu nhìn bộ dáng của cô, hùng dũng oai vệ: "Chậc chậc, thật là không có kiến thức."

Chu Viễn bất đắc dĩ kéo hồ ly xuống, ôm vào lòng: "Ngoan một chút nào."

Hồ Tiêu Cửu lấy móng vuốt đạp đạp: "Tối hôm qua ngươi nói mua gà nướng cho ta."

"... Lát nữa tôi đi mua cho anh."

"Nhớ đó."

Chu Ngọc Nhan cuối cùng cũng hoàn hồn, không rảnh bận tâm Hồ Tiểu Cửu lấy thân phận là một con yêu hồ đang yêu đương với Chu Viễn nữa, cô nhanh chóng tháo dây chuyền trên cổ ra rồi ném xuống, sắc mặt trắng bệch quay đầu nhìn Hứa Du Kỳ: "Nếu là thật... Vậy thì không còn cách nào để cứu chữa nữa?"

Hứa Du Kỳ thở dài, cam chịu. Chu Ngọc Nhan lùi về sau một bước, sắc mặt càng thêm tái nhợt, đồng tử tan rã không còn tiêu cự, hiển nhiên không thể tiếp thu sự thật này. Chu Viễn nhìn cô, thả Hồ Tiểu Cửu ra: "Tiểu Nhan..."

Chu Ngọc Nhan hơi chấn động, mờ mịt ngẩng đầu nhìn cậu, một lúc lâu sau thì vươn hai tay, hốc mắt đỏ bừng. Chu Viễn rầu rĩ trong lòng, tiến lên một bước ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Chu Ngọc Nhan rơi nước mắt giàn giụa, nức nở nói: "Tôi không biết, tôi không cố ý hại cậu..."

"Tôi biết, tôi không trách cậu."

Chu Ngọc Nhan nghẹn ngào, gắt gao ôm lấy đối phương, thanh âm run rẩy gần như vụn vỡ: "Chu Viễn, tôi... Tôi..." Cô khóc nấc thành tiếng, sự sợ hãi bao trùm khiến cả người cô run lên không ngừng: "Tôi không muốn chết không muốn chết... Không muốn chết..."

Chu Viễn không thể nói được gì, đành phải im lặng ôm cô, không nhúc nhích.

Hồ Tiểu Cửu nghiêng đầu nhìn bọn họ, cảm thấy trong ngực hơi khó chịu, nhảy lên vai Chu Viễn: "A Viễn."

Hứa Du Kỳ không để Chu Viễn nói gì liền ôm hồ ly vào lòng: "Suỵt, bọn họ đang tạm biệt nhau."

Hồ Tiểu Cửu liền tự động nằm im trong lòng anh mình, im lặng nhìn.

Chu Ngọc Nhan khóc không lâu, nhanh chóng buông Chu Viễn ra. Cô biết bây giờ thời gian rất quý giá. Cô cố gắng khiến giọng nói bình thường nhất có thể: "Người đưa dây chuyền cho tôi là Tần Vũ Họa, là y tá lần trước ở trong phòng bệnh của tôi, tôi không biết chị ấy có biết chuyện này hay không."

Hứa Du Kỳ hỏi: "Có phải chị ta đi cùng cô đến trường vào ngày lấy bảng điểm không?"

Chu Ngọc Nhan lau khô nước mắt, gật gật đầu: "Ừm."

"Vậy thì cô ta biết. Cô ta là hải đường tinh, mục đích còn là Đậu Đậu." Hứa Du Kỳ khẽ nhíu mày: "Sao cô ta lại biết Đậu Đậu? Nếu vậy thì sao ngày nhận bảng điểm cô ta không động thủ thêm gì?"

"Hẳn là không phải ngày hôm đó." Chu Viễn nói: "Tôi và Đậu Tử đều đến bệnh viện thăm Tiểu Nhan, ngày hôm đó cũng có Tần Vũ Họa ở đó."

"Vậy thì có thể lý giải thế này." Cát Thiệu phân tích đơn giản: "Hải đường tinh nhìn thấy Đậu Tử ở bệnh viện, ngửi thấy hơi thở thần tộc trên người cậu ấy nên muốn hấp thụ để chiếm làm của riêng. Có lẽ cô ta cũng đến trường học nhưng vì có A Kỳ ở đó nên không thể động thủ, mà theo dõi Đậu Tử về nhà thì lại càng không được vì Đậu Tử ở cùng Ngạo Lân. Như vậy thì chỉ còn một cách, cô ta biết Đậu Tử và Chu Ngọc Nhan là bạn học cho nên bắt đầu tiếp cận Chu Ngọc Nhan, sau này theo Chu Ngọc Nhan đến trường để tìm cơ hội."

Chu Ngọc Nhan không thể tin nổi, run giọng hỏi: "... Chị ấy cũng là yêu?"

"Đúng vậy, trên người của em có hơi thở của hải đường." Cát Thiệu trả lời, dừng một chút rồi nói:

"Tuy cô ta lợi dụng em nhưng hẳn là không có ý hại em, vì nếu Chu Viễn đeo dây chuyền thì người sống là em."

Chu Ngọc Nhan lắc đầu: "Chị ấy là bạn của tôi, tại sao lại muốn dùng một sợi dây chuyền để hại Chu Viễn chứ?"

Khóe miệng Hứa Du Kỳ giật giật, theo bản năng muốn lên tiếng nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.

Chu Ngọc Nhan nhạy cảm nhận ra: "Có phải mấy người vẫn còn có chuyện chưa nói với tôi đúng không?"

Cô chỉ tay vào Hồ Tiểu Cửu: "Lần trước anh ta đã nói tôi đáng lý ra đã sớm chết, rốt cuộc là chuyện gì? Mấy người..." Cô hít sâu một hơi, nuốt ngược nước mắt vào trong: "... Ít nhất cũng phải cho tôi chết một cách minh bạch chứ?"

Hứa Du Kỳ sờ sờ mũi: "Nếu không có dây chuyền thì cô có thể sống thêm được khoảng một, hai năm, Tiểu Cửu nói thế là vì một, hai năm trong mắt em ấy chỉ là một cái chớp mắt mà thôi. Diện mạo của cô trở nên xinh đẹp hơn là có nguyên nhân..." Cậu tường thuật lại một cách đơn giản: "Sức khỏe của cô luôn chuyển biến xấu, cho nên dưới tình huống đó thì hải đường tinh có thể tạm thời khôi phục sức khỏe cho cô để thi đại học."

Chu Ngọc Nhan lẳng lặng nghe, trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Tôi còn bao nhiêu thời gian?"

"Nếu tác dụng của dây chuyền là thật... Vậy thì cô chỉ còn một ngày." Hứa Du Kỳ gian nan nói: "Thời gian qua, tinh nguyên trong người cô đã chảy vào trong đá mẹ, dù có tháo nó ra thì nó vẫn sẽ tiếp tục hút."

"Nếu phá vỡ nó thì sao?"

"Vô dụng, thứ nhất, nó không phải phàm vật, chất liệu làm đặc biệt chắc chắn, thứ hai, nếu có thể phá vỡ nó thì người đeo sẽ chết ngay lập tức." Hứa Du Kỳ thở dài: "Nếu nó có thể lưu truyền đến bây giờ thì nhất định có nguyên nhân, nếu không thì một thứ hại người như vậy đã sớm bị tiêu hủy rồi."

Chu Ngọc Nhan im lặng trong chốc lát, sau đó xoay người ra ngoài cửa.

Chu Viễn nhịn không được mà hỏi: "Cậu đi đâu?"

"Về nhà." Chu Ngọc Nhan nhẹ giọng nói: "Bây giờ người tôi cần gặp nhất là cha mẹ của mình." Cô đã từng tưởng tượng ra viễn cảnh nếu có tận thế thật thì được chết trên tay của Chu Viễn xem như cũng đã viên mãn rồi, nhưng trên thực tế, khi sinh mệnh của mình gần cạn kiệt, người cô muốn gặp nhất là người thân của mình.

Cô mở cửa ra ngoài, khi đóng cửa, cô quay đầu nhìn bọn họ, nước mắt tích đầy nhưng không chảy xuống. Giọng nói của cô run run, nhưng âm sắc bình thường, khóe miệng mỉm cười: "Sau này, mọi người phải sống thật tốt."

Cửa lớn từ từ đóng lại, vang lên một tiếng trầm đục.

Đó là lần cuối cùng bọn họ nhìn thấy Chu Ngọc Nhan, một nữ sinh từng khiến cho cả trường kinh ngạc vì sắc đẹp của mình, vài lần khiến bọn họ chú ý, cuối cùng chỉ để lại một nụ cười và một câu nói, biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Cô ấy nói — Sau này mọi người phải sống thật tốt.

Hứa Du Kỳ đột nhiên siết tay thành quyền, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay. Cậu chán ghét cảm giác vô lực này — Rõ ràng cậu không phải là một tên phế vật.

Cát Thiệu hiểu tâm trạng của cậu, tiến lên xoa đầu cậu. Hứa Du Kỳ hơi tránh né hắn, mở cửa đi ra ngoài, giọng nói âm trầm rét lạnh: "Em muốn đến bệnh viện."

Cát Thiệu thấy cậu mở cửa liền biết cậu muốn làm gì, vì vậy vươn tay lấy dù, quay đầu nhìn một người một thú ở trong nhà, nói "Hai người cứ tự nhiên.", xoay người đi theo.

18.10.22

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play