Lời còn chưa dứt, Lý Quảng Ninh đã cắn vào cần cổ Đỗ Ngọc Chương lưu lại một loạt dấu răng Đỏ tươi, Đỗ Ngọc Chương run rẩy một trận, vô lực mà cúi đầu. Hắn không biết bộ dạng phục tùng hiện tại càng đốt lên tà hoả của Lý Quảng Ninh.
Đến nỗi người nọ sắc mặt trắng bệch, cả người ướt đẫm, không chịu nổi nức nở cầu xin, Lý Quảng Ninh vẫn không quan tâm.Đỗ Ngọc Chương chính là làm ra vẻ! Hắn không phải lần nào cũng là bộ dạng dở sống dở chết xin tha đấy sao, lâu như vậy, cũng không có lần nào thật sự xảy ra chuyện.
Lý Quảng Ninh nghĩ thầm, chính mình lúc trước nhẫn nại rất lâu, chưa từng thân cận, đều là vì muốn hắn dưỡng thân mình. Nhiều được liệu quý báu ban xuống như vậy, cũng đã tận tình tận nghĩa, nhưng hắn dám làm ra loại sự tình này, hù doạ trẫm ... Lần này nhất định phải cho hắn một cái giáo huấn nhớ đời.
Đỗ Ngọc Chương bị ôm chặt trong lòng Lý Quảng Ninh, theo xe ngựa xóc nảy mà trên dưới phập phồng, mỗi lần xóc mạnh, thân mình Đỗ Ngọc Chương lại co rút một trận theo bản năng khi cơn đau tập kích.
Đỗ Ngọc Chương sắc mặt ngày càng trắng, ánh mắt tan rã, mỗi khi chuẩn bị hôn mê lại bị đau đớn kéo về thần trí. Hắn không ngừng phát run, khớp hàm đóng chặt, nhưng dù đau thành như vậy, hắn cũng không có chút phản ứng, Đỗ Ngọc Chương vẫn biết đau, nhưng giờ sức lực để xin tha thứ hắn cũng không còn.
Đỗ Ngọc Chương vô lực, đầu đong đưa theo chuyển động của xe, hai mắt hắn thấm ra lệ theo gò má chảy xuống dưới.
Nước mắt này rơi trên người Lý Quảng Ninh, hòa cùng mồ hôi của hắn thấm ướt một mảng long bào.
Vật lộn hồi lâu, lý Quảng Ninh mới vừa lòng thỏa mãn. Đến khi kết thúc, trên người Đỗ Ngọc Chương vẫn bọc tấm chăn lấy từ Hàn phủ, chỉ có cổ và xương quai xanh lộ ra thì đã bị cắn mút đến loang lổ xanh tím.
Xe đã sớm ngừng ở cửa tẩm cung, Lý Quảng Ninh buông cánh tay vẫn luôn đỡ vòng eo của Đỗ Ngọc Chương, Đỗ Ngọc Chương lập tức ngã xuống, cả người xương cốt như bị rút đi mất không thể chống đỡ thân thể, càng không có sức bò dậy.
Không ... Xương cốt của hắn vẫn còn, không vì sao cánh tay kia vẫn đau thấu tâm can.
“ Đứng lên đi, còn muốn dựa lên người trẫm tới khi nào ? “
Lý Quảng Ninh đợi một hồi, Đỗ Ngọc Chương vẫn không nhúc nhích, hắn có chút không kiên nhẫn đẩy Đỗ Ngọc Chương một cái.
Lại không nghĩ, Đỗ Ngọc Chương cứ như vậy ngã xuống sàn xe, Hiện giờ, hắn không giống người mà giống một cái túi rách bị vứt trên mặt đất. Hồi lâu cũng không có bò dậy.
“ Đỗ khanh, sao lại thế này? Vừa nãy trẫm sủng hạnh ngươi tàn nhẫn, đây là muốn giận dỗi sao? “
Vừa rồi làm bậy một hồi, Lý Quảng Ninh tâm tình thoải mái cũng không giận, hơn nữa trong lúc hai người hoà hợp, Đỗ Ngọc Chương nhẫn nhục chịu đựng, không có cái loại kháng cự như trước đây càng làm trong lòng hắn ẩn ẩn sinh ra vui mừng. Cho nên hiện tại, hắn cũng nghĩ sẽ dỗ dành người này một chút .
Nghĩ là làm, Lý Quảng Ninh cong người, túm lấy cánh tay Đỗ Ngọc Chương nhấc hắn lên.
Đỗ Ngọc Chương thực nhẹ, nhấc cái liền lên Nhưng khi Lý Quảng Ninh buông lỏng tay, hắn lại ngã trở về . Thân hình bên dưới cuộn tròn lại, nếu để ý kĩ sẽ thấy Đỗ Ngọc Chương đang run nhè nhẹ.
“ Như thế nào, Đỗ Ngọc Chương, ngươi lại không biết tốt xấu ? “
Lý Quảng Ninh cười lạnh một tiếng.
“ Ngươi lại quên đây là đâu, đã lâu trẫm không phạt ngươi, phải chăng ngươi đã quên mất thân phận của mình .”
Đây là nơi nào. Cố chịu đau đớn , Đỗ Ngọc Chương miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ngoài màn xe, đại môn màu đỏ, đại điện uy nghiêm, bậc thang cao cao, bao nhiêu lần hắn đi một bước quỳ một lần qua.
Đây là tẩm điện của bệ hạ. Trong lòng Đỗ Ngọc Chương run rẩy, dùng cánh tay lành lặn đỡ người dậy dập đầu, vừa mở miệng, giọng nói đã khàn đến không nhận ra.
“ Bệ hạ.... Thần biết sai rồi ..”
Nói xong, hắn liền giày giụa muốn tự mình xuống xe, nhưng hắn đã đánh giá cao bản thân hiện giờ, mới ngồi dậy hắn lại ngã trở về, ba lần bảy lượt như vậy, chăn trên người cũng đã rơi xuống.
Lý Quảng Ninh chỉ nghĩ Đỗ Ngọc Chương cố ý làm bộ suy nhược để tranh thủ đồng tình, trong lòng đã có chút tức giận. Hắn kéo cằm của Đỗ Ngọc Chương, đem đầu của y dùng sức nâng lên.
Đỗ Ngọc Chương đầy người mồ hôi lạnh, sắc mặt so với giấy còn vàng hơn, ánh mắt tan rã, đôi môi khô nứt, không còn chút huyết sắc.
Lý Quảng Ninh bấy giờ mới nhận thấy có chút không đúng, hắn nhíu mày hỏi.
“ Đỗ Ngọc Chương, ngươi sao lại thành thế này, sắc mặt khó coi như vậy ?”
Lý Quảng Ninh một bên hỏi, một bên dùng sức nắm lấy cánh tay Đỗ Ngọc Chương đem hắn xách lên, nhưng hắn nắm vừa lúc lại trúng cánh tay bị thương, xương gãy lại chịu thêm lực, Đỗ Ngọc Chương đau đến càng run rẩy, mặt mũi tái nhợt .
“ Bệ hạ tha thứ ..đau ..... Thần chịu không nổi ...”
“ Nơi nào đau ? “
“ Cánh tay ... A ... Bệ hạ tha cho thần ..”
Lý Quảng Ninh không đợi nói xong đã dùng sức nhấc tới, đem hắn an trí trên đầu gối của mình. Thật không may, động tác hắn quá thô lỗ, cơ hồ muốn đem đoạn xương kia đánh gãy một lần nữa.
Đỗ Ngọc Chương đau muốn ngất đi, toàn bộ chăn trên người rơi xuống lộ ra khắp người tràn ngập vết đỏ, càng không phải bàn tới dấu vết bị đánh khi ở ngõ nhỏ, sau lưng bầm tím, nhìn thấy ghê người.
Càng ghê người hơn chính là cánh tay bị thương.
Vốn dĩ, chỗ gãy xương được nối lại rất cẩn thận tỉ mỉ giờ cánh tay đó cong một cách mất tự nhiên, sưng to gấp đôi bình thường, phần băng vải quấn quanh khiến cho Đỗ Ngọc Chương càng thêm chịu tra tấn, thanh nẹp sớm đã bị Lý Quảng Ninh bẻ gãy , có thanh chui cả vào huyết nhục, băng vải toàn máu là máu.
“ Cánh tay sao vậy? Cho trẫm nhìn xem “
Lý Quảng Ninh vừa nói vừa cởi bỏ băng vải, Đỗ Ngọc Chương nức nở một tiếng, đau đớn khiến cơ thể theo bản năng giãy giụa, phần nẹp ở cánh tay xoẹt qua mặt Lý Quảng Ninh lưu lại một đạo vết máu. Lý Quảng Ninh ăn đau, lập tức quát lớn.
“ Động cái gì , để yên để trẫm xem “
Đỗ Ngọc Chương đau đến cuộn tròn cả người, mồ hôi thấm ướt áo bào, nhưng Lý Quảng Ninh lại không để ý tới hắn, ngược lại dùng sức kéo xuống tầng tầng băng vải, hiện ra thảm trạng của cánh tay, máu bầm xanh tím đan xen, làn da sưng đến bóng lưỡng, bên trong cốt nhục đan xen, cơ hồ nứt vỡ da thịt, trực tiếp hiển lộ ra ngoài.
Lý Quảng Ninh hít hà một hơi
“ Như thế nào bị thương thành như vậy ? Bọn cường đạo đó thật đáng chết “.
Hắn nghiến răng nghiến lợi
“ Đỗ Ngọc Chương, ngươi là người chết sao, bị thương thành như vậy tại sao không nói sớm ? “
“ Bệ hạ, thần có nói qua.... chỉ là bệ hạ chưa từng nghe ..”
Mới biện giải một câu đã bị Lý Quảng Ninh nắm cằm, sắc mặt hắn âm trầm.
“ Như thế nào , ngươi là đang trách trẫm “
“ Thần … không dám “
Lý Quảng Ninh cơ hồ vẫn còn tức giận nhưng hắn liếc Đỗ Ngọc Chương một cái lại không phát tác được. Cuối cùng vẫn là đem người nọ ôm ngang lên, đi vào tẩm cung.
“ Truyền Lâm An tới, để hắn khám xem Đỗ khanh bị làm sao !”
Cùng thời gian, trong cung Tước Minh.
Từ Yến Thu cùng Lý Quảng Ninh như nhau cũng là một đêm chưa ngủ. Đồng dạng là nôn nóng chờ tin tức, nhưng hắn là chờ tin Đỗ Ngọc Chương đã chết.
Nhìn đến tên tâm phúc liên lạc với thủ lĩnh lưu manh hắn phái đi lộ diện, hắn gấp gáp đứng lên, liên tục truy vấn .” Đỗ Ngọc Chương đã chết phải không, có phải hắn đã chết ở hẻm Hành Y ? có phải hay không ?”
“ Nương nương !” tên kia từ xa đã quỳ xuống, sợ tới mức run bần bật .” Đỗ Ngọc chương chưa chết! Không biết tại sao người chúng ta thu mua đều đã chết hết ! chết trong ngõ nhỏ ! Hàn Uyên ở đó cho nên lão nô không dám tới gần để hỏi thăm… nhưng nghe nói tìm được mười tám cỗ thi thể, chúng ta thuê vừa đúng mười tám người, một cái cũng không thiếu .”
“ Cái gì “
Từ Yến Thu ngã ngồi trên ghế, há miệng thở dốc.
“Phế vật! Đều là phế vật! Ngươi còn có mặt mũi trở về gặp ta, phế vật đáng chết ! nếu để Bệ hạ biết, bổn cung chẳng phải là xong rồi……”
“Nương nương bớt giận!” tên tâm phúc kia chạy nhanh bò đến dưới chân của hắn. “Những người đó đều chết trước khi Hàn Uyên chạy đến, cái này lão nô hỏi thăm rõ ràng! Người chết sẽ không thể bán đứng nương nương!”
“Đúng vậy, ……” Từ Yến Thu vỗ vỗ ngực, “Bệ hạ sẽ không biết…… Kia Đỗ Ngọc Chương, có phải hay không bị trọng thương? Hắn không chết, nhưng nhất định cũng sắp chết! Có phải hay không?”
“Này…… Nô tài còn không có nghe tin gì về hắn……”
“Hắn nếu không chết, bệ hạ tra ra, ta sớm muộn gì cũng có truyện ! Trịnh thái y là chúng ta giết chết! tờ giấy trong tay hắn cũng là ta tìm người mô phỏng viết theo ! Dù xác chết đã xử lý, nhưng bệ hạ nếu muốn tra, nhất định có thể điều tra ra! Trừ phi……”
“Nương nương! Ngài trước đừng hoảng hốt, nếu là dựa theo kế hoạch bạn đầu của chúng ta, dù Đỗ Ngọc Chương không chết, nhưng hắn ở trong lòng bệ hạ cùng đã chết giống nhau ! Bệ hạ sẽ còn tin tưởng hắn sao?”
Nghe xong những lời này, Từ Yến Thu như là đột nhiên sống lại.
“Ngươi nói rất đúng! Nguyên bản những loại dược đó lưu lại để làm chứng cứ cho bệ hạ thấy…… Hiện giờ, phải cho hắn ăn vào! Đến lúc đó, bệ hạ tận mắt nhìn thấy hắn phun ra máu giả, thì những việc trước đó của hắn, cái gọi là nôn ra máu, bệnh nặng đều là nói hắn uống dược tới lừa gạt bệ hạ —— khi đó, hắn nói cái gì Trịnh thái y, nói cái gì hẻm Hành Y, bệ hạ đều sẽ không tin! Ngươi mau đi! Đem dược này cho hắn uống hết! Mau đi! Đi !”
“vâng, nương nương!”
Tâm phúc nhận lệnh, chạy nhanh cáo lui. Hắn trốn ở bên ngoài tẩm cung, đem một tiểu thái giám gọi vào một bên.
“Lần trước ngươi thay Từ phi nương nương báo tin, nương nương thực vừa lòng! Lần này, ngươi lại thay nương nương làm một chuyện, nương nương liền đáp ứng đem ngươi thả ra ngoài cung, còn cho ngươi lượng lớn bạc, để ngươi có thể mua ruộng đất, nửa đời sau đều không cần lo đến !”
“Thật sự?”
Tiểu thái giám hưng phấn đến đôi mắt tỏa sáng,
“Nương nương kêu ta làm cái gì?”
Tâm phúc đem một bao dược nhét vào trong tay hắn, ở hắn bên lỗ tai lẩm nhẩm lầm nhầm một phen.
“A?” Tiểu thái giám bị dọa choáng váng.
“Cho Đỗ đại nhân uống cái này? Nhưng Đỗ đại nhân nếu chết ở tẩm điện của bệ hạ…… Kia phiền toái rất lớn !”
“Hắn không chết được!”
Tâm phúc không kiên nhẫn mà nói, “Nương nương anh minh, còn có thể không nghĩ được cái này? Thứ này chỉ khiến hắn có điểm nho nhỏ biến hóa, căn bản sẽ không chết. Qua mấy canh giờ thì tốt rồi. Ngươi không cần phải xen vào.”
Đương nhiên, này nho nhỏ biến hóa lại có thể làm bệ hạ nổi trận lôi đình, thật sự lấy mạng Đỗ Ngọc Chương. Chỉ là loại sự tình này, không cần nói cho tiểu thái giám như hắn.
Tâm phúc nghĩ như vậy, nhìn theo bóng dáng tiểu thái giám, đắc ý mà cười.
Lý Quảng Ninh ôm Đỗ Ngọc Chương, ngồi ở trên long sàng.
Đỗ Ngọc Chương nằm trên chăn gấm tơ lụa, sắc mặt uể oải, động cũng không động đậy được. Mới vừa rồi hắn bị Lý Quảng Ninh lăn lộn ba bốn lần, đã hao hết thể lực. Một ngày một đêm hắn không ăn cái gì, giờ phút này cơ hồ mất nước, thật sự là sức lực nâng lên mí mắt đều không có.
Lý Quảng Ninh thấy bộ dạng của hắn, trong lòng trầm xuống. Hắn lập tức phân phó Vương Lễ,
“Lâm An như thế nào còn chưa tới! Còn có Trịnh thái y —— hôm qua Đỗ Ngọc Chương chính là đi gặp hắn! Trẫm phải hảo hảo hỏi một chút, vì cái gì muốn hẹn ở hẻm Hành Y, lại xảy ra chuyện lớn như vậy!”
“vâng!”
Vương Lễ cáo lui. Trước khi đi, lại phân phó Ngự Thiện Phòng đưa tới chút canh sâm, tốt xấu kêu Đỗ Ngọc Chương bổ sung chút thể lực. Bằng không, chỉ sợ Đỗ đại nhân không chịu được bao lâu, liền hôn mê.
Đỗ Ngọc Chương suy yếu tới cực điểm. Trên người một chút sức lực cũng không có. Hắn chỉ có thể dựa vào trong lòng ngực Lý Quảng Ninh, muốn động cũng không động được. Hai người an tĩnh ngồi với nhau, Lý Quảng Ninh có thể cảm giác được Đỗ Ngọc Chương đem toàn bộ thân thể đều dựa ở trong ngực của mình, không hề phòng bị, tựa hồ ngoài chính mình, hắn cũng không còn gì có thể dựa vào.
Lý Quảng Ninh theo bản năng vươn tay, nắm lấy tay Đỗ Ngọc Chương. Ngón tay nhỏ dài trắng nõn. Nhưng sờ lên lại ướt một tầng mồ hôi, thập phần lạnh băng. Lý Quảng Ninh nhíu mày, lại sờ sờ thân mình Đỗ Ngọc Chương, cũng là mồ hôi lạnh như vậy.
Lúc này ở Ngự Thiện Phòng, canh sâm đã nấu xong. Lý Quảng Ninh quơ quơ thân mình Đỗ Ngọc Chương, Đỗ Ngọc Chương lại không có động.
“Ăn vạ làm cái gì? Còn muốn trẫm bón cho ngươi ?”
Lý Quảng Ninh lạnh giọng nói xong, lại đẩy Đỗ Ngọc Chương một phen. Ai ngờ, Đỗ Ngọc Chương thiếu chút nữa ngã khỏi ôm ấp của hắn. Lý Quảng Ninh theo bản năng đem hắn ôm trở về, đầu Đỗ Ngọc Chương vô lực mà rũ xuống.
Đỗ Ngọc Chương là thật sự không có sức lực tự mình bò dậy uống xong canh sâm.
“Xem ra, thật đúng là muốn trẫm bón ? .”
Lý Quảng Ninh tiếp nhận thìa bạc trong tay cung nhân. Hắn đột nhiên nhớ tới, thật lâu trước kia , khi còn ở Đông Cung thái tử, Đỗ Ngọc Chương sinh bệnh, hắn luôn tự mình bón dược cho y .
Đương nhiên, cơm đã bón qua. Khi đó hắn đối với Đỗ Ngọc Chương, tựa hồ có kiên nhẫn dùng không bao giờ hết .
Nói đến cũng lạ. Lúc ban đầu đem người này lưu tại bên người, bất quá là bởi vì hắn giống người mình coi trọng nhất trong lòng, bạch y khanh tướng, không chỉ có bóng dáng tương tự, liền khí chất cũng thập phần giống nhau. Nhưng ở chung lâu rồi, hắn lại luôn quên chính mình vì cái gì lưu lại Đỗ Ngọc Chương.
Càng kỳ quái chính là, hắn không có nghĩ tới muốn đem khanh tướng khóa lại bên người. Nhưng cái thế thân này, hắn lại vô luận như thế nào cũng không buông tay được.
Chỉ tiếc, cái thế thân này, cuối cùng lại cô phụ hắn hậu ái.
Y không chỉ có phản bội hắn, còn muốn mạng của hắn.
Lý Quảng Ninh nghĩ đến đây, trong lòng lại cuồn cuộn hận ý. Hắn nắm lấy tóc Đỗ Ngọc Chương, cưỡng bách hắn nâng mặt lên nhìn chính mình.
“Đỗ Khanh, ba năm trước đây, ngươi quỳ gối trước mặt trẫm, nói gia tộc muốn làm phản. Ngươi còn nhớ rõ một ngày kia sao?”
“……”
“Ngươi có biết hay không, trẫm khi đó đã sớm phát hiện dấu vết Đỗ gia của ngươi mưu phản. Bằng không, ngươi cho rằng vì cái gì, ngươi vừa tới báo tin, trẫm liền mang theo đại quân san bằng biệt cung Thất hoàng tử, đem tất cả những kẻ mưu phản một lưới bắt hết?”
“……”
“Trẫm chờ ngươi tới nói với trẫm, có người muốn mưu hại trẫm, đợi rất nhiều ngày. Nhưng ngươi vẫn không có tới.”
“……”