“ Bệ hạ ...”

Lý Quảng Ninh đứng ở cửa , ánh mắt tăm tối khó hiểu . Đỗ Ngọc Chương vừa mới nghĩ tới hắn giờ lại gặp mặt, trong lòng bỗng nhảy dựng phảng phất đáy lòng có bí mật trong lúc vô tình bị nhìn thấy . Hắn có chút thất thố mà mở miệng .

“ Bệ hạ người như thế nào mà ở chỗ này ?”

Lý Quảng Ninh xem bộ dạng này của hắn , lập tức cảm thấy Đỗ Ngọc Chương đã làm việc gì đó có lỗi sợ bị mình biết được. Bằng không, tại sao lại chột dạ như vậy.

“ Đỗ Ngọc Chương, ngươi nói trẫm vì cái gì ở chỗ này ?”

“ Thần không biết..”

“ Không biết ? Ngươi từ khi nào thân quen với Hàn Uyên như vậy, thế nhưng có thể ở lại qua đêm trong phủ của hắn “.

Đêm qua, Lý Quảng Ninh một đêm không về cung, vẫn luôn canh giữ ở phủ tể tướng, chỉ chờ Đỗ Ngọc Chương trở về, liền đem hắn áp giải vào cung, hắn muốn đích thân thẩm vấn, y chạy đi hẻm Hành y làm gì, lại như thế nào chêu trọc phải cường đạo.

Không nghĩ rằng, Đỗ Ngọc Chương cả đêm không về, Lý Quảng Ninh đập phá toàn bộ bài trí trong phòng Đỗ Ngọc Chương vẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi. Đừng nói là ngủ, hắn chỉ ngồi yên một lát đã không chịu được, chỉ nghĩ đem tên yêu nghiệt đáng chết này ôm trong ngực, đè dưới thân.

Sáng nay nghe nói Đỗ Ngọc Chương ở phủ Hàn Uyên, hắn lập tức tới, lại không ngờ rằng Đỗ Ngọc Chương không phải vừa mới được cứu về, y thế mà ngủ một đêm ở chỗ này.

Sắc mặt Lý Quảng Ninh âm trầm tựa có thể chảy ra nước, hắn mang theo tức giận đi tới, nhìn giường nệm thoải mái cùng hương an thần ở xung quanh, càng xem trong lòng càng tức, hắn cười lạnh một tiếng.

“ Trẫm một đêm không ngủ, Đỗ Ngọc Chương, ngươi nhưng lại ngủ rất ngon lành .”

“....”

“ Đỗ Ngọc Chương , ngươi biết tội chưa “

“ Thần...“

Đỗ Ngọc Chương há miệng thở dốc lại không biết mình đã phạm tội gì. Hắn, thân lâm vào hiểm cảnh, chịu đánh đập tra tấn, suýt nữa thì mất cả tính mạng. Một đêm chỉ Ngủ yên một chút, vậy thì có tội gì ?

Còn chưa kịp nghĩ kĩ, Đỗ Ngọc Chương cảm thấy trên người chợt lạnh, Lý Quảng Ninh kéo đi chiếc chăn trên người của hắn lộ ra tấm thân đơn bạc, một đầu tóc đen đổ xuống phía sau, tuy rằng y phục chỉnh tề, nhưng trên xương quai xanh mơ hồ thấy được dấu vết khả nghi. Đặc biệt, y ngồi quỳ trên giường, một đôi chân dài như ẩn như hiện, lộ ra vẻ câu nhân khó cưỡng .

Lý Quảng Ninh trong mắt như muốn tóe ra lửa, yêu nghiệt này đang làm cái gì ? Y cũng dám ngủ lại trong phủ của nam nhân khác, còn bày ra bộ dạng như vậy.
Hàn Uyên tuổi trẻ đầy hứa hẹn, quyền thế như mặt trời ban trưa, đúng là Lý Quảng Ninh có ý đề bạt hắn, Đỗ Ngọc Chương này chắc nhìn trúng điểm ấy, liền có ý đồ muốn câu dẫn.

Cái đồ đê tiện này !

Lý Quảng Ninh càng nghĩ càng giận, vung tay cho Đỗ Ngọc Chương một cái tát, một cái tát này vô cùng tàn nhẫn, Đỗ Ngọc Chương bị đánh ngã ngồi trên giường, máu từ lỗ mũi uốn lượn chảy ra. Tay y chạm vào bên má vừa bị đánh, sững sờ tại chỗ .

“ Nếu thoát hiểm, vì sao không trước tiên vào cung diện thánh ? Vì sao không trở về phủ của mình ? Ngươi có biết trẫm ở trong phủ của ngươi đợi một đêm ! Đỗ Ngọc Chương, ngươi cả gan làm loạn, ngươi nói, phải bị tội gì ? “

“ Bệ hạ, không phải thần không muốn trở về, là thần thật sự chịu không nổi, Hàn đại nhân mới để thần ở lại trong phủ của hắn nghỉ ngơi, lại ...”

“ Chịu không nổi ? Viện cớ ! “

Lý Quảng Ninh thấp giọng rít gào .

“ Trẫm nhìn ngươi hiện tại rất tốt, còn có nhàn tâm õng ẹo tạo dáng, câu dẫn đồng liêu! Nếu không phải hiện tại trẫm tới, ngươi chẳng phải muốn nhào vào trong ngực của Hàn Uyên”

“ Bệ hạ, thần oan uổng ! Đêm qua thần thiếu chút nữa đã chết ở trong hẻm ...”

“ Nếu tìm được đường sống trong cõi chết, ngươi không phải trước tiên nên hướng trẫm báo bình an ! Trung tâm của ngươi ở đâu ? Ngươi hầu hạ chủ tử như vậy sao ?”

Lý Quảng Ninh căn bản không muốn nghe hắn giải thích, trong lòng lúc này chỉ có phẫn nộ. Đêm qua ở trong lòng hắn áp chế quá nhiều khủng hoảng, nếu Đỗ Ngọc Chương thật sự đã chết! Nếu hắn ...

Lý Quảng Ninh nghĩ cũng không dám nghĩ. Hắn chỉ liều mạng muốn khống chế người này, một chút cơ hội chạy thoát cũng không cho y, đến diêm vương cũng đừng nghĩ cướp hắn đi!

Đỗ Ngọc Chương vẫn quỳ gối trên giường, chịu đựng đau đớn trên mặt. Cánh tay bị thương rũ một bên, tuy đã được Tô Nhữ Thành xử lý qua, nhưng hiện giờ vẫn mơ hồ thấy đau. Bất ngờ, bản thân bị một cỗ khí lực vô cùng mạnh túm lên. Lý Quảng Ninh đem hắn ôm vào trong ngực, đứng dậy đi ra ngoài.

Cả người Đỗ Ngọc Chương dán ở trên bờ ngực rắn chắc của Lý Quảng Ninh, cánh tay bị thương kẹp giữa người Lý Quảng Ninh và bản thân khiến hắn đau đến mức bật ra một tiếng nức nở, hắn theo bản năng muốn tránh càng bị Lý Quảng Ninh giữ chặt trong ngực.

“ Như thế nào , muốn tránh ? “

Đỗ Ngọc Chương miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn Lý Quảng Ninh đang từ trên cao nhìn xuống.

“ Trẫm cho ngươi thể diện quá lớn có phải không, trẫm ôm ngươi ngươi còn dám trốn ? “

“ Thần không phải trốn .... Thần là....Ôa”

Lý Quảng Ninh căn bản không nghe y giải thích, hắn bỗng buộc chặt hai tay đem Đỗ Ngọc Chương dùng sức giam cầm trong ngực. Cánh tay bị thương của Đỗ Ngọc Chương đột nhiên bị ép mạnh vào ngực Lý Quảng Ninh, đoạn xương răng rắc một tiếng, bị ép đến sai khớp rồi !

“ A , bệ  hạ không cần ..”

Phảng phất như có dao nhọn trực tiếp chọc vào cốt tủy, đảo cắt bên trong. Đỗ Ngọc Chương đau đến run rẩy, từng giọt mồ hôi lớn chảy xuống.

“ Run cái gì ? Trẫm mới chỉ có vậy đã làm ngươi sợ hãi ? “

“ Bệ hạ ....Cánh tay của thần... Đau ...A!”

Không đợi Đỗ Ngọc Chương nói xong, Lý Quảng Ninh càng thêm dùng sức xoắn chặt hai tay, Đỗ Ngọc Chương liền đau đến không thở được, sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống chóp mũi rồi lại chảy vào trong áo bào. Hắn có thể nghe được âm thanh cọ xát đến ê răng, đó là đoạn xương mới được nối, giờ bị làm cho lệch khỏi vị trí ban đầu va chạm vào các đoạn xương xung quanh khiến âm thanh phát ra.

Xương cốt bị đẩy sai vị trí là loại đau đớn như thế nào ? Đỗ Ngọc Chương hô hấp đứt quãng, trong lồng ngực tim đập như trống, hắn đau đến trước mắt mơ hồ, ngay cả sức lực xin Lý Quảng Ninh tha thứ cũng không có, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, cả người run rẩy lại một câu cũng không thốt ra được.

“ Như thế nào, lại muốn làm bộ ? Đỗ Ngọc Chương, ngươi diễn kịch với trẫm lại diễn đến nghiện rồi ? Ngươi nếu ngoan chút, trẫm còn có thể bao dung ngươi. Bằng không, trẫm có rất nhiều phương pháp để trị ngươi.”

“ Bệ hạ ... Tha cho ta ...”.

“Về sau còn dám ngỗ nghịch với trẫm ? Còn dám lừa trẫm hay không, còn dám làm ra vẻ để tranh sủng ?”

“ Thần ...”

Đỗ Ngọc Chương hơi thở mong manh, hô hấp dồn dập, hắn đau đến chết đi sống lại nhưng Lý Quảng Ninh lại hung hăng kiềm chế hành động của hắn khiến hắn muốn giãy dụa cũng làm không được.

“ không dám ... Thần không dám ngỗ nghịch ...A! ... Bệ hạ...”

Thấy hắn thanh âm mong manh, Lý Quảng Ninh sắc mặt trầm xuống, trên tay lại dùng thêm chút sức.

“ Nói chuyện, giọng nhỏ như mèo là cho ai nghe ? Lớn tiếng lên cho trẫm.”

“ Thần không dám ... Không dám... cầu bệ hạ thứ tội ... A! ”

Từng tiếng gào ra tới, đem chút sức lực còn lại của Đỗ Ngọc Chương cũng hao hết. Dưới cơn đau, môi hắn trắng bệch, từng tiếng cầu xin ngày càng nhỏ, cuối cùng hừ cũng hừ không ra, cơ hồ đã ngất đi.

Đỗ Ngọc Chương sức lực ngẩng đầu cũng không có, cổ rũ xuống, hơi thở mong manh, Lý Quảng Ninh lại chưa hề phát hiện. Hắn chỉ biết Đỗ Ngọc Chương đã khuất phục hắn, cho nên mới liên tục xin tha.

Đỗ Ngọc Chương giờ không nói câu nào, kia chẳng phải đã chịu thua?

Nhìn xem, làm ra vẻ ta đây, dưới uy nghiêm của hoàng gia không phải vẫn là cúi đầu ! Cho nên trước kia là hắn đã quá khoan dung với Đỗ Ngọc Chương để hắn không biết mình là ai, nửa đêm dám chạy ra hẻm Hành Y, mệt hắn còn làm ra được .

Sau này phải quản giáo hắn càng nghiêm khắc, tự nhiên sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng đem tên tiện nhân này thuần phục, Lý Quảng Ninh thập phần đắc ý, hừ lạnh một tiếng .

“ Trẫm ban ân điển, ngươi liền ngoan ngoãn nhận lấy, trẫm ôm ngươi, ngươi thế nhưng còn dám trốn ? Tay đau? Đừng nói tay đau, dù cánh tay này của ngươi bị chặt đứt, xương cốt nát vụn, trẫm muốn ôm ngươi, ngươi cũng phải chịu đựng.”

Dứt lời liền túm lên tấm áo choàng bọc lấy Đỗ Ngọc Chương đảm bảo người khác không thấy được thân mình câu hồn nhiếp phách này, sau đó mới sải bước ra ngoài.

Đỗ Ngọc Chương gương mặt trắng bệch bị Lý Quảng Ninh ôm ra khỏi Hàn phủ, lý Quảng Ninh một đường ôm hắn lên ngự giá, xe ngựa chậm rãi khởi hành.

Lý Quảng Ninh vốn muốn để Đỗ Ngọc Chương nằm trong lòng mình xong hắn đột nhiên nhớ tới, lúc trước Đỗ Ngọc Chương thà quỳ trong kiệu cũng không muốn ngồi trên đùi của mình, lý Quảng Ninh lạnh lùng cười.

“ Đỗ khanh là muốn tự mình đi xuống quỳ hay là muốn ngồi trong lòng trẫm ? “

“....”

Đỗ Ngọc Chương sớm đã bị đau đớn tra tấn đến muốn ngất đi, sao có thể nghe được hắn hỏi gì, nhất thời không có đáp lại, Lý Quảng Ninh sắc mặt lạnh lùng.

“ Tốt, liền không có nghe lời, vậy ngươi liền quỳ ở đây cho trẫm.”

Dứt lời liền đem Đỗ Ngọc Chương đẩy đến trên sàn kiệu, Đỗ Ngọc Chương theo đó bị đẩy ra, cánh tay bị thương va vào mặt sàn, lần này hoàn toàn sai vị rồi, hắn nức nở một tiếng, đau nhức thế nhưng lại gọi về một chút thần trí.

“ Bệ hạ ...”

Đỗ Ngọc Chương nỗ lực ngẩng đầu, nhìn đến khuôn mặt âm trầm của Lý Quảng Ninh, mắt thấy liền phải phát hỏa, Đỗ Ngọc Chương trong lòng liền biết không thể làm hắn vui, đêm nay tra tấn chỉ có tăng chứ không có giảm.

Hắn đầy người mồ hôi lạnh, run rẩy hướng Lý Quảng Ninh duỗi tay.

“ Thần biết sai... Cầu bệ hạ thương tiếc ... Thần ...nguyện ngồi trên gối bệ hạ ..”

Lời con chưa dứt, Lý Quảng Ninh đã túm đôi tay của hắn, đem hắn nhấc lên đầu gối của mình, cánh tay bị thương làm sao chịu được một lực kéo như vậy ? Đỗ Ngọc Chương hét thảm một tiếng, thân mình mềm nhũn ngồi không được, theo đùi lý Quảng Ninh trượt xuống.

Khi sắp ngã xuống, Đỗ Ngọc Chương lại bị một lực kéo lên, bên tai là Lý Quảng Ninh mang theo cười lạnh nói nhỏ.

“ Đỗ khanh cọ thân mình trẫm Như vậy là biết bản thân tội nghiệp nặng nề, phải hảo hảo tới chuộc tội sao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play