Nam phụ ác độc __thích gì làm nấy

Chương 9


1 năm

trướctiếp

Lục Du suy tư, ánh mắt cũng lạnh xuống, "Hạ lão gia vậy mà cũng muốn quản chuyện của Lục gia?"

Quản gia vững vàng ngồi ở ghế chủ nhà, giọng nói chắc chắn, "Lục Du, cậu không cần hiểu lầm. Lão gia nhà chúng tôi không phải muốn xen vào chuyện Lục gia các cậu. Mà chỉ đơn thuần là cùng Lục Bạch có duyên thôi."

"Đứa nhỏ kia quá đáng thương, cha mẹ đều đã mất, không còn chỗ dựa. Lai lịch không rõ ràng, tương lai cũng chưa chắc chắn, tất cả đều không thể làm theo ý mình. Đúng rồi, lúc nhập viện chúng tôi có làm giám định vết thương, vết trên cổ là có người muốn bóp chết đứa nhỏ đấy."

Lời nói của quản gia có ẩn ý, nhìn như mềm mại nhưng mỗi một chữ đều đánh lên người hai anh em Lục Du, "Chỉ tiếc là không biết bị thương ở nơi nào, hiện trường lúc ấy có lưu lại hình ảnh không? Ra tay nặng như vậy cũng phải có người đứng ra làm chủ cho đứa nhỏ chứ. Cậu nói có đúng không, Lục tam thiếu gia?"

Ánh mắt quản gia dừng ở trên người Lục Can, giống như có thể nhìn thấu tất cả. Lưng Lục Can như bị kim đâm, nháy mắt trên trán đổ mồ hôi lạnh, một câu cũng nói không nên lời.

Cuối cùng Lục Du vẫn phải nhả ra, "Vậy phải phiền Hạ lão gia lo lắng rồi."

"Không cần khách khí, nói như thế về sau việc hai vị phải cảm ơn còn rất nhiều đấy." Mỉm cười nói tạm biệt với hai người, quản gia của Hạ lão sau khi tới chuyển lời xong thì rời đi.

Mà bên phía Lục gia sau khi tiễn quản gia của Hạ lão đi, Lục Can cũng không che giấu được nữa, sắc mặt khó coi tới cực điểm.

"Anh, giờ chúng ta tính như nào?" Lục Can nghiến răng nghiến lợi. Hắn trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, Lục Bạch vậy mà còn có bản lĩnh khiến Hạ gia ra mặt thay mình.

Lục Du cũng không có cách nào động tới Hạ gia, "Bằng không thì làm sao?"

Lục Can thở dài, "Là em đã xem thường cậu ta, Hạ Cẩm Thiên bị mù rồi à? Tại sao lại ở cùng một chỗ với Lục Bạch?"

"Hơn nữa......." Nhắc tới Hạ Cẩm Thiên, trong lòng Lục Can còn có băn khoăn, "Cũng không biết có phải tên Hạ Cẩm Thiên kia cố ý hay không, hiện tại Lục Bạch đang ở cùng một bệnh viện với Lục Quỳnh."

"Với cả có khả năng Tiểu Quỳnh có tình cảm.......với Hạ Cẩm Thiên."

"Tiểu Quỳnh có tình cảm với Hạ Cẩm Thiên?" Lục Du kinh ngạc hỏi lại, giọng điệu nghe có vẻ nôn nóng.

"A, chỉ là có khả năng thôi. Không phải từ nhỏ em ấy đã thích chạy theo Hạ Cẩm Thiên hay sao?" Lục Can nói lại một lần chuyện Lục Quỳnh vẽ tranh.

Lục Du nghe xong, sắc mặt thay đổi không ngừng, hồi lâu sau mới nói, "Em để ý Tiểu Quỳnh, cố gắng đừng để em ấy liên lạc với Hạ Cẩm Thiên. Bên phía Lục Bạch tạm thời chúng ta cứ yên lặng trước đã."

"Còn chuyện này, anh cần suy tính lại một chút. Hiện tại không thể để người Hạ gia tra ra được manh mối. Báo cáo ban đầu vẫn còn ở đó chứ?"

"Còn, cái này anh yên tâm. Ngay từ đầu chính anh hai đã tìm người cẩn thận làm. Lục Bạch đúng là em ruột chúng ta, nhưng trên giấy viết không phải rồi. Sự thật chỉ có tên bác sĩ viết báo cáo cùng người một nhà chúng ta biết."

"Ừ. Có thể làm được chuyện như vậy, trong thành phố được mấy nhà. Người Hạ gia cho dù có đoán ra cũng không có khả năng lập tức ra tay. Phía cha mẹ vẫn còn ở Nam Cực, bọn họ muốn qua mặt chúng ta để liên lạc cũng rất khó!"

"Em biết rồi. Em sẽ chăm sóc Tiểu Quỳnh thật tốt. Anh cả anh yên tâm." Lục Can đáp ứng Lục Du xong, quay đầu liền trở về bệnh viện.

Kỳ thật trong lòng Lục Can hiểu rõ, Lục Quỳnh bị bệnh nhiều ngày như vậy, hắn vẫn luôn ở bên cạnh, chương trình học ở trên trường đã thiếu rất nhiều. Lẽ ra phải nhanh quay lại trường học. Nhưng nghĩ đến những phiền toái trước mắt tất cả đều vì Lục Bạch mà đến, hắn lại nhịn không được hận Lục Bạch đến nghiến răng nghiến lợi.

Khi màn đêm buông xuống, Lục Bạch nhận được nhắc nhở, giá trị hảo cảm của Lục Can lần thứ hai trở về không.

Hệ thống khiếp sợ: "Không phải hắn bởi vì thiếu chút nữa bóp chết em trai ruột của mình mà áy náy sao?"

Lục Bạch lại vô cùng bình thản, cũng không quá bất ngờ: "Rốt cuộc áy náy của kẻ cặn bã chính là không đáng tiền như vậy đấy!"

------------------------

Mặc kệ tâm tình Lục Can có như thế nào, sáng sớm hôm sau Lục Bạch vẫn chuẩn bị xuất viện. Ở bệnh viện cẩn thận nghỉ ngơi ba ngày, tinh thần của Lục Bạch đã tốt hơn rất nhiều. Chỉ là bệnh nặng mới khỏi nên sắc mặt còn có chút tái nhợt.

Ngày hôm qua Hạ Cẩm Thiên ngủ lại ở bệnh viện, rửa mặt xong đi ra đã thấy Lục Bạch đang ngồi bên cạnh hành lý chờ anh, nhịn không được duỗi tay ra nhéo nhéo mặt cậu.

"Vẫn còn gầy lắm, phải ăn nhiều một chút."

Lục Bạch vừa định phản bác một ngày ăn năm bát không phải là ít thì thấy mấy người Tiêu Tùy từ ngoài cửa đi vào, trong tay Tiêu Tùy còn ôm một bó hoa, thấy Lục Bạch liền nhét vào trong tay cậu.

"Chúc mừng xuất viện!" Tiêu Tùy cướp lấy Lục Bạch từ trong lòng Hạ Cẩm Thiên, xoa nhẹ đầu cậu, "Về sau phải chú ý, trở về còn gặp chuyện phiền phức thì đến tìm anh, anh che chở em!" Nói xong đưa cho Lục Bạch một tờ giấy ghi số điện thoại.

Mấy người khác cũng đều vui vẻ làm theo. Hạ Cẩm Thiên sợ bọn họ quá ồn ào, vội vàng ngăn lại, kêu bọn họ giúp mang hành lý của Lục Bạch ra ngoài xe trước, còn mình thì đưa Lục Bạch theo sau.

Hoa ở trong ngực vừa cầm đã bị lấy đi mất nhưng vẫn lưu lại một thân mùi hương. Tâm tình của Lục Bạch rất tốt, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười.

Hạ Cẩm Thiên thấy cậu cúi đầu xếp gọn những tờ giấy đó với dáng vẻ nghiêm túc, bất đắc dĩ nói, "Chú ý nhìn đường, tý nữa về rồi làm cũng được."

"Ừm...... Cũng không giống lắm." Giọng điệu của Lục Bạch nhẹ nhàng, từ phía dưới xấp giấy rút ra một tờ có màu sắc khác biệt, quơ quơ ở trước mặt Hạ Cẩm Thiên, "Học trưởng cố ý viết cho em, em phải giữ gìn cẩn thận."

Hạ Cẩm Thiên nhìn kỹ, thế mà lại là giấy nhắn anh gửi cho Lục Bạch vào lần thứ hai gặp ở phòng vẽ tranh [ Tôi là Hạ Cẩm Thiên, học trưởng năm ba cùng khoa ]. Lúc ấy cảm thấy mọi chuyện vô cùng bình thường, hiện tại nghĩ lại rõ ràng là Lục Bạch đã sớm biết anh.

"Cố ý gọi anh là đàn em?" Hạ Cẩm Thiên nhéo mũi Lục Bạch.

Lục Bạch cũng không né, cười cười nhìn anh. Trong mắt tràn đầy tin tưởng, nhìn đến trong lòng đều mềm nhũn ra. Hạ Cẩm Thiên buông tay, thở dài bất đắc dĩ.

Vốn anh đang muốn nói cái gì đó, lại bị tiếng kinh hô cách đó không xa truyền tới cắt ngang.

"Anh Cẩm Thiên......là anh sao?"

Hạ Cẩm Thiên quay đầu, hóa ra bọn họ gặp phải Lục Quỳnh đang đi tới. Tiêu Tùy đứng ở trước mặt Lục Quỳnh, rõ ràng là muốn ngăn y lại. Nhưng Lục Quỳnh lại rất bướng bỉnh, nhất quyết phải gặp được Hạ Cẩm Thiên.

"Anh Cẩm Thiên, em biết anh đang vội, nhưng em có cái này muốn tặng cho anh." Trong tay Lục Quỳnh cầm một bức tranh, thật cẩn thận mà đưa cho Hạ Cẩm Thiên.

Hạ Cẩm Thiên không có ý tứ muốn nhận lấy.

Ngay lập tức vành mắt Lục Quỳnh đỏ lên, "Anh Cẩm Thiên, có phải anh chán ghét em hay không?"

Y vốn dĩ vẫn đang bệnh, ấm ức như vậy trông có vẻ càng thêm đáng thương. Theo lý thuyết Hạ Cẩm Thiên với Lục Quỳnh cùng lắm chỉ là quan hệ quen biết giữa hai nhà nên cũng không quen thân. Nhưng người ngoài nhìn vào, thấy Lục Quỳnh một lòng đều đặt ở trên người Hạ Cẩm Thiên liền nghĩ Hạ Cẩm Thiên không khỏi quá mức vô tình.

Tiêu Tùy ghét nhất chính là bộ dạng này của Lục Quỳnh, ngày xưa cũng vì thế mà ăn không ít mệt. Nhưng lần này gặp được gã cũng không tính chịu đựng như cũ, mở miệng muốn nói chuyện, lại bị người giành trước.

Vốn dĩ Lục Bạch đang được Hạ Cẩm Thiên bảo vệ, không biết từ khi nào đã từ phía sau Hạ Cẩm Thiên nhô đầu ra. Đánh giá Lục Quỳnh một lúc xong, Lục Bạch đột nhiên cười, nói một câu, "Tiểu Quỳnh, cậu đây là vẽ cái gì thế?"

Trong mắt Lục Quỳnh đều chỉ có Hạ Cẩm Thiên, dường như nghe thấy tiếng Lục Bạch mới nhận ra cậu, ngay lập tức sợ tới mức lui về sau một bước. Lại vừa khéo bức tranh y mang theo kia cũng rơi xuống đất, bao vải bọc giấy vẽ bị mở ra, thấy rõ là một tòa nhà cao chọc trời sống động như thật.

Thời điểm này bên ngoài bãi đỗ xe của bệnh viện đã vô cùng náo nhiệt, có không ít người đi ngang qua nghe thấy động tĩnh liền nhìn qua, nhịn không được kinh ngạc mà cảm thán, "Trời ạ, cái này cũng giống thật quá đó!"

"Đúng vậy! Vẽ rất đẹp, cũng rất thật."

Ngay cả mấy người Tiêu Tùy cũng hoảng sợ. Lục Quỳnh đã dùng hết khả năng để vẽ bức tranh này, tuy rằng không đến mức thật giả lẫn lộn, nhưng xét ở trình độ sinh viên mà nói tuyệt đối có thể đứng đầu. Nhưng chuyện Hạ Cẩm Thiên vẽ không tốt đã nổi tiếng từ lâu, Lục Quỳnh đưa bức tranh như vậy, nếu Hạ Cẩm Thiên nộp lên có khác gì nói cho người khác biết anh tìm người vẽ hộ!

Giết người không dao cùng lắm chỉ có như vậy, Lục Quỳnh rốt cuộc muốn làm cái gì? Suy nghĩ đến chuyện Lục Bạch bị ôm sai, Tiêu Tùy càng thêm ghê tởm Lục Quỳnh.

Hạ Cẩm Thiên mặt không biểu tình, nhưng Tiêu Tùy đã nổi giận, "Mẹ nó cậu......."

Gã không rảnh lo việc Lục Quỳnh được người người yêu thương, đi lên muốn chất vấn. Nhưng Lục Bạch lại ngăn cản gã.

"Tiểu Quỳnh mới vẽ xong tranh nên muốn nhờ chúng tôi tới bình phẩm à?" So với Tiêu Tùy nóng nảy, Lục Bạch một dao thấy máu mới càng thêm rát mặt, "Nếu là vẽ lại, cũng là bản vẽ lại quá kém."

Cậu căn bản không cho Lục Quỳnh có thời gian phản bác, nhặt bức tranh trên đất lên nói, "Đường nét quá cứng, màu sắc lại quá hư ảo. Quan trọng nhất là cậu hiểu sai đề rồi."

"Phái tả thực chú ý nhất chính là sự chân thật, vẽ những gì được nhìn thấy. Cho nên yêu cầu vẽ lại dựa theo phong cách này chính là vẽ lại bức tranh < T>. Cậu chưa hiểu rõ ý tứ của đề bài, vậy nên bức tranh này liền không đáng một đồng.

"Cái này thì có gì khác nhau?" Tiêu Tùy nghe không hiểu.

Lục Bạch chỉ bức trong tay Hạ Cẩm Thiên, "Anh xem một chút sẽ hiểu."

Tiêu Tùy nhận lấy bức tranh trong tay Hạ Cẩm Thiên, ngay khi mở ra cũng ngây ngẩn cả người.

Bức tranh của Hạ Cẩm Thiên cũng là < T>. Nhưng không giống với bức tranh rập khuôn của Lục Quỳnh, bức của Hạ Cẩm Thiên là anh nhìn thấy tòa cao ốc chọc trời từ trong sách.

Toàn bộ hình ảnh xuất phát từ góc nhìn của Hạ Cẩm Thiên, nội dung là quyển sách < H> được mở ra ở trên bàn, mà trang được mở ra kia chính là tác phẩm < T> được yêu cầu vẽ.

Bởi vì chủ thể là quyển sách, mà bức tranh trong sách thì không yêu cầu phải quá cẩn thận. Bố cục sắp xếp vô cùng tinh vi đã che giấu được khả năng vẽ không được tốt của Hạ Cẩm Thiên, lại khéo léo lựa chọn vị trí cho bức tranh làm nổi bật lên được đặc điểm của phương pháp vẽ tranh tả thực.

"Cái này, là anh Cẩm Thiên vẽ sao?" Lục Quỳnh hoàn toàn không thể tin được.

Lục Can sau khi nghe được tin tức chạy tới tìm em trai càng là trực tiếp kinh ngạc. Hạ Cẩm Thiên vậy mà có thể vẽ?

Tuy rằng không nói ra nhưng ý tứ lời trong lời ngoài của hai người đều là hoài nghi có phải Hạ Cẩm Thiên tìm người vẽ hộ hay không.

Một hộ sĩ đi ngang qua lúc này không nhịn được nói một câu, "Đã vẽ xong rồi à? Ngày hôm qua tôi xem vẫn còn một nửa."

Hạ Cẩm Thiên ôn hòa trả lời, "Buổi tối thức đêm vẽ ạ."

Hai câu đối thoại này ngay lập tức làm thái độ kinh ngạc lúc trước của Lục Quỳnh có vẻ đặc biệt sâu xa.

Lục Quỳnh vội vàng giải thích, "Anh Cẩm Thiên, em......em không có ý khác. Em chỉ muốn giúp anh thôi. Em thật sự đã vẽ mấy ngày nay, là muốn cho anh một bất ngờ."

Nhưng vào tai người khác lại chỉ làm người ta cảm thấy không hiểu Lục Quỳnh đang nghĩ cái gì. Hạ Cẩm Thiên vẽ không được tốt, Lục Quỳnh không dạy anh lại giúp anh vẽ thay, còn vẽ hoa hòe lòe loẹt như vậy, cái này không phải chỉ sợ Hạ Cẩm Thiên không bị lão sư phát hiện hay sao?

"Cái thứ đồ chơi này á?" Tiêu Tùy cười lạnh một tiếng, giọng điệu vô cùng không khách khí.

Vành mắt Lục Quỳnh đỏ hồng, nhưng nửa ngày cũng không giải thích được. Như bị dồn tới đường cùng, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Nhưng Hạ Cẩm Thiên cũng không tính toán giữ lại mặt mũi cho y, gọn gàng dứt khoát nói, "Xin lỗi, tôi không thích giở trò bịp bợm như vậy."

Một câu này nhìn như là đang từ chối Lục Quỳnh, lại giống như đang ám chỉ thân phận của Lục Bạch và Lục Quỳnh.

"Hạ Cẩm Thiên, cậu đừng có mà quá đáng!" Lục Can lập tức nổi giận đi tới.

Nhưng lần này che trước mặt Hạ Cẩm Thiên ngoài ý muốn lại là Lục Bạch, cậu chỉ nói một câu liền làm sắc mặt của Lục Can và Lục Quỳnh đồng thời thay đổi.

Lục Bạch: "Lục Can, tôi đã báo án."

Câu "Tôi đã báo án" vừa nói ra, nháy mắt hơn phân nửa cái bãi đỗ xe đều trở nên yên tĩnh.

Hộ sĩ lúc trước tan tầm vừa khéo đi ngang qua còn chưa có đi, ngay lập tức ánh mắt nhìn Lục Can liền trở nên khác lạ.

Dù sao Lục Bạch chỉ là bị cảm mạo bình thường, lại phải nằm viện nhiều ngày như vậy cũng là chuyện hiếm thấy. Đặc biệt là vào buổi tối đầu tiên cậu tới, phải dựa vào thuốc an thần mới có thể ngủ được. Hạ Cẩm Thiên một bước cũng không rời ở bên trấn an, các nhân viên y tế cùng tầng đó nhìn thấy rõ. Vậy nên đều biết Lục Bạch là bởi vì bị thương mà sợ hãi quá độ.

Lục Can nhìn như nào cũng thấy là người có khí chất công tử, đột nhiên xảy ra chuyện như này liền làm người khiếp sợ.

Mà Lục Can so với mọi người còn khiếp sợ hơn.

"Cậu, cậu nói cái gì?" Lục Can buông tay Lục Quỳnh ra, lập tức đi đến trước mặt Lục Bạch.

Hắn so với Lục Bạch cao hơn nửa cái đầu, bóng của hắn đổ trên người Lục Bạch tựa hồ bao lấy cả người cậu.

"Lục Bạch, có phải cậu nhất định muốn quậy cho rối tung Lục gia lên mới cảm thấy thoải mái hay không? Yên tĩnh mà sống qua ngày không được sao?"

Lục Bạch cười lạnh, "Lục Can, anh nghĩ sai một việc rồi. Ngay từ đầu tôi đã luôn cảnh cáo anh tránh xa tôi ra một chút, là các người năm lần bảy lượt không buông tha tôi."

"Tôi chỉ hỏi anh một câu, Lục Du vì sao sửa lại hồ sơ của tôi, anh thật sự không biết ư?"

Những lời này của Lục Bạch nói cũng không nhỏ, mọi người xung quanh liền nghe được rõ ràng. Đúng là quan hệ giữa hai người ngoại trừ đám người Hạ Cẩm Thiên ra cũng không còn ai biết được. Nhưng càng như vậy càng là cơ hội để bọn họ suy diễn rằng cả nhà Lục Can ỷ vào có tiền nên khinh nhục Lục Bạch.

"Phi! Chả ra gì! Lúc trước còn nói hắn đối xử với em trai rất tốt, nhìn cũng không tệ. Hiện tại...... Ha hả." Trong đám người có người nhỏ giọng nghị luận.

Lục Can đột nhiên quay sang nhìn vào trong đám người, tất nhiên là tìm không thấy người, nhưng lại thu hoạch được không ít ánh mắt lạnh lẽo.

Mặt mũi Lục Can bị đánh rơi xuống đáy cốc. Hắn bất chấp mọi thứ lôi kéo Lục Quỳnh rời đi.

Không nghĩ tới vừa thoát ra khỏi đám người đã thấy một chiếc xe cảnh sát dừng ở nơi đó. Cảnh sát xuống xe chặn Lục Can lại , nói với hắn, "Có người báo án rằng anh có ý định mưu sát, giám định vết thương đã có, phiền anh đi theo chúng tôi trở về tiếp nhận điều tra."

Lục Bạch vậy mà không phải chỉ làm ra vẻ.

Trong đầu Lục Can nổ tung, hắn chưa bao giờ gặp phải chuyện mất mặt như thế này. Trong lúc nhất thời không biết nên trực tiếp từ chối điều tra quay đầu rời đi, hay là bắt Lục Bạch lại, mạnh mẽ đánh cậu một trận.

Lục Quỳnh đã sắp bị dọa khóc. Lục Can cũng không rảnh quan tâm đến y, bị cảnh sát đưa lên xe.

Một hồi tranh giành tình cảm cuối cùng lại biến thành sự trừng trị của pháp luật. Nhưng mà mặc kệ là tiết mục gì, người cuối cùng bị vả mặt đều là Lục Can và Lục Quỳnh.

Vì thế sau khi Lục Can bị mang đi, Lục Bạch cũng muốn đi theo một chuyến đến cục cảnh sát. Hạ Cẩm Thiên nắm lấy tay Lục Bạch, nhẹ giọng trấn an cậu, "Không sao, tôi đi cùng em."

Lục Bạch lắc đầu, "Không cần đâu, học trưởng không cần quá lo lắng cho em."

"Chỉ cần Lục gia gặp xui xẻo, cái gì em cũng không sợ."

Lục Bạch cũng không muốn bỏ qua chuyện này, Lục gia muốn từng bước một vùi lấp dấu vết tồn tại của cậu, cậu càng muốn cho toàn thế giới nghe đến tên của mình.

Người Lục gia tự xưng là thanh cao trong sạch, vậy cậu sẽ lột xuống từng lớp từng lớp gương mặt giả tạo dối trá của bọn họ.

Lục Can chỉ là bước đầu tiên, đằng sau còn có mưu kế sâu hơn. Chỉ là muốn dẹp loạn ngoài cần phải ổn định bên trong, nói như vậy thời gian tới Lục Can có thể yên tĩnh một chút.

Còn về Lục Du, hắn hẳn là cũng đã hiểu ra được ý tứ của Hạ lão gia, về sau sau lưng Lục Bạch là Hạ gia, cho nên người Lục gia không nên duỗi tay đến trên người cậu.

Hệ thống chỉ cảm thấy không rét mà run, nó hỏi Lục Bạch : "Ngươi đã tính kế sẵn rồi đúng không? Bắt đầu từ lúc nhìn thấy Hạ Cẩm Thiên, đến làm Lục Can thiếu chút nữa bóp chết ngươi, đều là tính toán từ trước sao?"

Lục Bạch nhẹ giọng cười: "Ngươi đoán xem?"

Hệ thống không biết nên đáp lại như thế nào, đành dứt khoát yên tĩnh.

Nhưng bên phía Lục Can lúc này lại chật vật đến cực điểm. Xưa nay hắn ở trước mặt người khác đều là ưu nhã cao ngạo, gần như chưa từng có lúc chật vật.

Nhưng ở cục cảnh sát thì khác, mặc kệ bối cảnh thân phận của hắn là gì, lúc vào đều phải hành sự dựa theo quy củ.

Sau khi tất cả đồ vật trên người, bao gồm cả đồng hồ đều bị lấy đi, Lục Can ngồi trên ghế nhắm mắt lại không nói một lời.

Hắn hiểu rõ, trước khi luật sư của Lục Du tới, hắn không thể nói chuyện. Về phía Lục Bạch tố cáo hắn, khẳng định cũng sẽ vì không đủ chứng cứ mà cuối cùng bị hủy bỏ.

Nhưng hắn càng biết trước kết quả thì trong lòng lại càng thêm khó chịu , hận ý đối với Lục Bạch cũng càng sâu thêm.

Mà Lục Du lúc này cũng bị một đòn này của Lục Bạch chọc cho tức giận. Nhưng trước đó, hắn cần phải cứu Lục Can từ cục cảnh sát ra ngoài.

Ngay lập tức Lục gia loạn thành một đoàn.

Nhưng mặc kệ Lục gia bị cậu làm cho binh hoang mã loạn như thế nào, tình trạng của Lục Bạch ở trường học lại rất tốt.

Cậu vốn dĩ đã chuyển tới kí túc xá có phòng đơn, nhóm người Hạ Cẩm Thiên và Tiêu Tùy cũng vì thế mà chuyển tới phòng ở tầng trên.

Xem như không đánh không quen nhau, nhóm người này gần đây luôn tới chơi với Lục Bạch.

Chuyện Lục Bạch là thiên tài vẽ tranh bọn họ còn chưa có biết. Nhưng bọn họ đã biết là Lục Bạch thật sự biết vẽ. Hơn nữa cũng thật lòng cảm thấy Lục Bạch khẳng định vẽ không tồi. Ít nhất có hiểu biết về những kiến thức nhất định. Nếu không làm sao có thể chỉ dựa vào mấy ngày đã huấn luyện thành công khả năng vẽ tranh của Hạ Cẩm Thiên.

Sau tiết học một ngày trở về, Tiêu Tùy gõ cửa phòng Lục Bạch mạnh mẽ lôi kéo cậu nói chuyện phiếm, "Tiểu Bạch, em không nhìn thấy phản ứng của mọi người trong tiết học hôm nay như thế nào đâu."

"Đến giảng viên cũng kinh ngạc!" Tiêu Tùy ôm bả vai Lục Bạch kéo người vào trong lòng, "Anh kể em nghe, nếu không phải giảng viên nhìn kĩ đường nét, xác định thật sự là tranh của Hạ Cẩm Thiên thì bọn họ còn cho rằng Cẩm Thiên tìm người nào đó vẽ hộ."

Lục Bạch cũng không nói lời nào, chỉ quay đầu nhìn Hạ Cẩm Thiên theo sau vào cửa, ánh mắt mang theo ý cười như đang hỏi anh, lúc trước vẽ xấu như vậy sao?

Hạ Cẩm Thiên bất đắc dĩ kéo Lục Bạch từ bên người Tiêu Tùy ra, sau đó khoác áo khoác của mình lên trên người Lục Bạch, "Buổi tối kêu dì Vương nấu cho em ít canh, em đã uống hết chưa?"

"Tôi nhìn chằm chằm em ấy uống hết đó." Tiêu Tùy nhanh nhảu nói.

Hạ Cẩm Thiên lạnh mặt nhìn gã một cái, trong lòng biết rõ hai người này khẳng định có điều giấu giếm. Lục Bạch bệnh nặng mới khỏi vốn dĩ ăn không nhiều lắm, Hạ Cẩm Thiên liền mời một thầy trung y xem bệnh cho cậu. Đại phu nói cậu quá yếu, cần phải bồi bổ cẩn thận. Tiêu Tùy bên ngoài cứng cỏi nhưng thực tế lại không chịu được Lục Bạch làm nũng. Một ánh mắt xin giúp đỡ của đứa nhỏ đã đánh gục gã ngay, nói không chừng còn bóp mũi giúp Lục Bạch uống hết bát thuốc.

"Về sau anh nhìn em uống." Hai người cùng im lặng càng khẳng định suy đoán của Hạ Cẩm Thiên. Anh dứt khoát đưa ra quyết định mới.

"Đúng rồi, chủ nhật Lục Bạch cùng anh trở về gặp ông nội nhé, anh bảo thầy thuốc trung y của ông khám lại."

"Em thật sự không có việc gì mà."

"Nghe lời, ngày mai tiết một em có lớp đúng không? Vậy buổi tối nay nên đi ngủ sớm." Hạ Cẩm Thiên khó có lúc cứng rắn.

Lục Bạch thấy anh quyết định như vậy, chỉ có thể cò kè mặc cả, "Buổi tối em còn bức tranh chưa vẽ xong, còn có bài tập chưa làm. Xin nghỉ ba ngày đã theo không kịp rồi."

"Không thể vẽ quá muộn. Bài tập khoa quản lý sao? Đưa anh nhìn xem. Chỗ nào theo không kịp anh dạy cho em."

"Học trưởng, như này có tính là có qua có lại không?"

Hạ Cẩm Thiên thấy bộ dạng không tim không phổi của Lục Bạch liền nhéo mặt cậu một phen, giọng điệu đặc biệt nghiêm túc, "Gọi anh."

Lục Bạch vui vẻ né tránh bàn tay của anh, tận đến lúc sau Hạ Cẩm Thiên cùng Tiêu Tùy phải đi, cậu mới giữ chặt góc áo Hạ Cẩm Thiên nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Hạ Cẩm Thiên."

"Hửm?"

"Là......." Lục Bạch do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra, "Anh Cẩm Thiên, ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Hạ Cẩm Thiên xoa xoa đầu cậu, "Đi ngủ sớm một chút."

Tiêu Tùy ở ngoài cửa nghe thấy Lục Bạch gọi Hạ Cẩm Thiên như vậy, trong lòng liền ngứa ngáy khó nhịn, Lục Bạch quá ngoan ngoãn, nhìn Lục Bạch, lại nghĩ tới đứa em trai ngốc nghếch trong nhà, Tiêu Tùy hận không thể bóp chết em trai mình. Nhưng Tiêu Tùy cũng không đi qua phá vỡ không gian dịu dàng đưa tình khó có được của hai người.

Gã biết, Lục Bạch bị người Lục gia làm tổn thương quá sâu sắc, muốn sưởi ấm cậu cũng không thể chỉ một lần là xong.

Bên trong cánh cửa, hệ thống cũng thở ngắn than dài, "Tiêu Tùy trong kịch bản chỉ là người qua đường Giáp, ngươi lại xoát giá trị hảo cảm của hắn đến 80."

"Ngươi biết hắn ở nguyên tác có suất diễn gì không? Nếu không phải ý chí của thế giới đã hoàn thiện, tên tác giả chó má kia ngay cả tên còn không thèm đặt cho hắn, chỉ nói qua hắn là bạn từ nhỏ của Hạ Cẩm Thiên!"

Lục Bạch vô cùng kinh ngạc: "Hệ thống vậy mà còn có thể mắng người hả?"

Hệ thống: "Ta đây là hận rèn sắt không thành thép! Ngươi chỉ cần dùng một phần tư bản lĩnh xoát giá trị hảo cảm của người khác lên người nhà Lục gia thôi, ta còn phải gấp gáp như vậy hay sao?"

Lục Bạch: "Đã biết."

Hệ thống: "Nhưng ngươi không tính đi làm chứ gì?"

Lục Bạch: "Ừ."

Hệ thống một lần nữa bị cậu chọc cho tức thành con cá nóc, hùng hùng hổ hổ che chắn Lục Bạch. Sợ liếc cậu một cái sẽ bị chọc tức chết.

Lục Bạch lại đem hai bức tranh lúc trước đã chuẩn bị tốt để dự thi ra kiểm tra kĩ lại một lượt, xác định không có vấn đề, tính toán ngày mai sẽ nộp lên.

Chuẩn bị xong mọi thứ, Lục Bạch lại cầm quyền sách bên cạnh lên xem. Rõ ràng không có ý tứ đi ngủ, thời gian còn sớm, chương trình học vẫn cần phải bổ túc. Mắt thấy sắp tới kỳ thi giữa kỳ, hiện tại cậu ở trong mắt một nhóm người là ỷ thế hiếp người, bởi vì nhóm người Hạ Cẩm Thiên đối với cậu đặc biệt quan tâm, những người khác mới có thể nhìn cậu với con mắt khác, hoặc là nói giận mà không dám nói gì.

Nhưng Lục Bạch biết rõ một đạo lý, nhất thời thê thảm có thể khiến cho lòng người sinh ra đồng tình, nhưng nếu muốn đứng vững chân trong đoàn thể này, được bọn họ tán thành còn cần phải có thực lực thật sự.

Thiên phú về tranh sơn dầu của cậu vẫn chưa thể bại lộ quá sớm để chinh phục đối phương. Nhưng kỳ thi giữa kỳ này có thể giúp cậu tiến thêm được một bước.

Dù sao thì thuộc tính học sinh giỏi này vẫn rất dễ dàng nhận được sự tán thành của đại chúng.

Lục Bạch chìm đắm trong sách vở, mãi cho đến đêm khuya cơn buồn ngủ kéo tới, cậu mới nằm lên giường đắp chăn.

Một đêm ngủ ngon, sáng sớm hôm sau Lục Bạch đúng giờ rời giường đi học tiết học buổi sáng.

Hạ Cẩm Thiên giống như tính giờ cậu rời giường mà canh giữ ở cửa, trong tay còn cầm hộp cơm cùng bình giữ nhiệt. Không cần đoán cũng biết là mang thuốc trung y tới cho cậu.

Lục Bạch ghét bỏ đẩy bình giữ nhiệt về phía Hạ Cẩm Thiên, "Học trưởng, anh còn nhớ hình tượng học sinh giỏi lạnh lùng nghiêm túc của mình không?"

Ý tứ kia là nói hiện tại anh quá dong dài? Hạ Cẩm Thiên mặt không cảm xúc đẩy lại bình giữ nhiệt, ôn hòa nói, "Không cần làm nũng ở vấn đề thân thể, bằng không anh sẽ cho em trải nghiệm một chút hình tượng đó của anh."

Lục Bạch chớp chớp mắt, vô cùng thức thời nhận lấy bình giữ nhiệt, một hơi uống cạn nước thuốc bên trong.

Sau lần sinh bệnh này, tật xấu của thân thể Lục Bạch cũng bắt đầu xuất hiện, lúc trước bánh bao với cháo là có thể xong một bữa, hiện tại ăn không ngon sẽ bị đau dạ dày.

Hạ Cẩm Thiên biết cậu uống thuốc xong sẽ ăn không vô, nhìn chằm chằm cậu ăn được một ít liền không có miễn cưỡng nữa.

Lục Bạch kinh ngạc việc anh đột nhiên trở nên khoan dung.

Hạ Cẩm Thiên: "Chờ em học xong tiết đầu tiên, anh sẽ mang qua cho em."

Lục Bạch: "........" Cho nên vì sao Hạ Cẩm Thiên lại chấp nhất ở chuyện ăn uống của cậu như vậy?

Sự xuất hiện của Hạ Cẩm Thiên đúng là đã làm sinh hoạt của Lục Bạch trở nên thoải mái hơn. Tuy rằng đám người cùng lớp Lục Bạch vẫn sẽ thường xuyên quan sát cậu, nhưng ít ra không còn trắng trợn nói mấy lời khó nghe nữa. Mà Lục Bạch cũng không còn một mình cô độc, cậu đã thành công đi vào bên trong đám người Hạ Cẩm Thiên và Tiêu Tùy. Dường như bên người luôn có người đi cùng.

Vừa lúc gần đến kỳ thi, một đám người cùng ôn bài ở trong phòng ngủ của Hạ Cẩm Thiên.

"Từ tiền vốn ban đầu, nghiên cứu lý luận về tiền tệ, tín dụng....... Sau tín dụng là cái gì á trời?" Tiêu Tùy ném sách qua một bên, chỉ cảm thấy đau hết cả đầu.

"Là lợi tức chờ. Dựa trên cơ sở này để phân tích sự sản sinh, phương thức vận hành và phát triển của cơ quan tài chính, để nắm chắc cùng vận dụng tốt quy luật tài chính để ---- thực thi và chế định chính sách tiền tệ." Lục Bạch ở bên cạnh đang ôn tập trọng điểm trong sách, thuận miệng nói tiếp.

"Đúng đúng đúng, chính là cái này! Thật là, rõ ràng là ngành học cần áp dụng vào thực tiễn mới được, rốt cuộc vì sao còn bắt học mớ lý luận buồn tẻ này, quả thật là có độc mà!" Tiêu Tùy oán giận được một nửa, đột nhiên quay đầu nhìn Lục Bạch, "Làm sao em lại biết được? Học kỳ này không phải các em mới học một nửa sao?"

"Anh đã đọc ba lần rồi." Lục Bạch bất đắc dĩ lắc đầu. Tiêu Tùy vẫn luôn lải nhải lẩm bẩm, cậu cũng học thuộc lòng quyển sách kia luôn rồi.

Tiêu Tùy ngay lập tức sống không còn gì luyến tiếc, cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị sỉ nhục.

Mà càng hố hơn chính là, Lục Bạch không chỉ có thể học thuộc quyển sách của gã, cậu còn có thể giảng đề vượt cấp cho Tiêu Tùy. Năm hai giảng bài tập chuyên ngành cho năm ba.

Lúc đầu Tiêu Tùy còn tưởng rằng Lục Bạch nói hươu nói vượn thôi, nhưng sau khi so sánh đáp án, phát hiện tính toán của Lục Bạch đều đúng hết.

"Đậu má! Hạ thiếu cậu thế này là không được nhá! Sao lại lén lút cấp cho em ấy dịch vụ chăm sóc đặc biệt?" Tiêu Tùy không hài lòng nhìn về phía Hạ Cẩm Thiên.

Hạ Cẩm Thiên cũng cười, "Tôi không có, là Lục Bạch thông minh."

Lục Tử ở bên cạnh tò mò hỏi một câu, "Tiểu Bạch, em thông minh như vậy, sao các kỳ thi trước đều đứng cuối bảng? Như này là có thể lấy được học bổng rồi đó!"

Nhưng vừa nói xong thì phản ứng lại chuyện này nói không được thích hợp, lúc vừa mới vào học, tang cha của Lục Bạch còn chưa đến nửa năm, căn bản vẫn chưa thoát ra khỏi bóng ma tâm lý.

Lúc sau phòng ở của cậu bị người lấy đi thành không nhà để về, tiền học phí đều đào không ra, đến chuyện sinh tồn cũng là vấn đề, còn để ý thành tích cái rắm.

Tiêu Tùy đạp vào chân Lục Tử, "Biến mẹ mày đi!"

Sau đó muốn an ủi Lục Bạch vài câu, nhưng Lục Bạch lại giống như không có việc gì cười nói, "Không cần để ý. Trước kia là không có thời gian, hiện tại có rồi. Các học trưởng không cần cẩn thận như vậy."

"Quá khứ đều cho qua đi." Lục Bạch cười vô cùng đơn thuần, tựa như bầu trời sau cơn mưa không có nửa phần mây đen.

Nhưng cậu càng như vậy, bọn người Tiêu Tùy lại càng đau lòng.

Dù sao không phải mỗi người đều có thể giống như Lục Bạch, sau khi bị vứt bỏ tâm vẫn có thể hướng về ánh mặt trời như cũ.

Ở trong bầu không khí hài hòa như vậy, kỳ thi giữa kỳ của Lục Bạch vừa bận rộn lại phong phú. Mà sau khi Lục Can bị cảnh sát mang đi, bên phía Lục gia cũng trở nên yên ắng không một tiếng động, mặc kệ là ai cũng đều không có ý định liên quan đến Lục Bạch. Tựa như đã hoàn toàn từ bỏ việc tiếp tục mưu hại cậu.

Kết quả này cùng kế hoạch lúc trước của Lục Bạch hoàn toàn trùng khớp. Nhưng hệ thống lại cảm thấy có một điểm rất kỳ lạ, chính là Lục Quỳnh.

Với cái thân thể mong manh kia của Lục Quỳnh, lúc trước bị người mình thích từ chối ngay trước mặt mọi người, lại tận mắt nhìn thấy Lục Can bị cảnh sát mang đi, khẳng định là không chịu được kích thích, tám phần sẽ bệnh một thời gian.

Nhưng ngoài dự đoán, Lục Bạch chân trước mới ra viện, sau lưng Lục Quỳnh cũng xuất viện. Mấy ngày gần đây còn đi học lại.

Hệ thống: "Cậu ta vậy mà lại không sinh bệnh?"

Lục Bạch: "Bình thường thôi, dù sao cuối cùng cậu ta cũng cảm nhận được uy hiếp rồi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp