Nam phụ ác độc __thích gì làm nấy

Chương 8


1 năm

trướctiếp

Cùng họ, cùng sinh nhật, trùng hợp như vậy vừa nghĩ đã thấy quỷ dị. Mà càng khiến người ta nghi ngờ chính là cách làm của ba anh em Lục Du.

Bọn họ gần như là dùng hết mọi thủ đoạn chèn ép Lục Bạch, như không muốn cậu được sống. Còn Lục Bạch cũng giống như vậy, không ngừng muốn dung nhập vào Lục gia.

Tất cả mọi người đều nói Lục Bạch vì Lục Can mà mê muội đến phát điên. Nhưng tổng hợp toàn bộ mọi chuyện lại lại hoàn toàn không nhìn ra lý do vì sao Lục Bạch đột nhiên yêu thầm Lục Can.

"Kỳ quái nhất vẫn là việc Lục Du vội vã sửa lại ngày sinh của Lục Bạch, ngày sinh của cậu ta thì làm sao chứ?"

"Có lẽ là không muốn người khác biết cậu ta và Lục Quỳnh đều sinh cùng một ngày." Tiêu Tùy lẩm bẩm tự nói.

"Anh Tiêu, anh nghĩ xem Lục Bạch có phải là con riêng của Lục gia không?"

"Không có khả năng, quan hệ của vợ chồng Lục gia các cậu còn không rõ ràng hả? Không nói đến việc họ giáo dục con cái như thế nào nhưng nhân phẩm hai người kia vẫn được mọi người thừa nhận."

"Vậy vì sao chứ?"

"Các cậu có cảm thấy Lục Bạch lớn lên rất giống Lục phu nhân không?" Lục Tử cẩn thận nhớ lại diện mạo Lục Bạch "Nhưng Lục Quỳnh lại không giống người Lục gia một chút nào."

"ĐM! Tôi cũng thấy thế. Còn nhớ lúc chúng ta còn nhỏ không? Có mấy người nói Lục Quỳnh lớn lên không giống người Lục gia làm hại cậu ta bị bệnh một trận, sau Lục gia nói với bên ngoài là cách đại di truyền."

"Đúng đúng đúng! Đúng là có chuyện như vậy."

"Nếu nói như thế, một người giống, một người không. Lục Du còn âm thầm sửa lại hồ sơ của Lục Bạch, chẳng lẽ hai người đó là bị ôm sai?"

Dù sao nhìn từ hồ sơ, hai người đều cùng nhóm máu.

Phỏng đoán đáng sợ này làm vài người ở đây sờn tóc gáy. Nhưng liên kết suy đoán của nhau lại cứ như vậy mà thành.

Lục Quỳnh được người Lục gia đặt trong lòng bàn tay mà nuông chiều, nuôi dưỡng hai mươi năm lại phát hiện ra không phải là con ruột, vì không muốn khiến cho thân thể bệnh tật của Lục Quỳnh phải chịu khổ sở, mặc kệ Lục Bạch biết chân tướng tìm tới cửa bọn họ cũng lạnh nhạt đuổi Lục Bạch ra ngoài. Thậm chí Lục Du còn có ý đồ xóa bỏ sự tồn tại của cậu.

Đầu tiên là sửa đổi hồ sơ, sửa lại ngày sinh. Đuổi giáo viên lúc trước có hiểu biết về Lục Bạch đi. Mà Lục Bạch từ nhỏ đến lớn luôn bị cô lập, bạn cùng khóa với cậu chắc chắn sẽ không nhớ rõ cậu.

"Chẳng trách hai vợ chồng Lục gia vào thời điểm này lại đi du lịch thế giới, tôi nghe mẹ tôi nói hai người đó hiện tại đang ở Nam Cực."

"Lục Du quá độc ác. Tôi đoán tính toán của hắn là trước khi Lục phu nhân trở về, tìm một cơ hội đuổi Lục Bạch đi."

"Đúng vậy! Người không biết quỷ không hay, người quen biết Lục Bạch vốn ít nên sẽ chẳng ai không để ý. Chỉ nghĩ rằng Lục Bạch là thuốc cao bôi trên da chó, chọc giận Lục Can rồi bị Lục Du ra tay trừng trị."

"Tiếp theo trôi qua mấy năm, người như Lục Bạch sẽ không bao giờ có người nhớ đến nữa. Mà thân phận của Lục Quỳnh vẫn sẽ đứng đắn là tiểu thiếu gia của Lục gia, không có gì thay đổi."

"Hắn không sợ Lục phu nhân phát hiện ra sao?"

"Phát hiện thì có thể thế nào? Tính cách của vợ chồng Lục gia như vậy sẽ chấp nhận được những việc xấu mà con ruột mình làm ra à?" Tiêu Tùy nghĩ đến lời đồn thổi ở trong trường về Lục Bạch, còn có những đề tài nói bóng nói gió, "Lục Du đều đã tính kế tốt, cho nên Lục Can ngay từ đầu liền cam chịu để cho những người đó mặc sức bắt nạt Lục Bạch."

"Nhưng Lục Bạch.......là em trai ruột của bọn họ."

"Nếu để ý đến tình thân, Lục Can còn có thể ra tay được à?" Tiêu Tùy nghĩ đến dấu bàn tay trên cổ Lục Bạch. Đen thẫm như vậy có thể thấy được lúc ấy Lục Can xuống tay có bao nhiêu nặng, chỉ sợ dùng thêm một chút lực nữa Lục Bạch sẽ bị hắn sống sờ sờ mà bóp chết.

Anh trai ruột có lẽ cũng chỉ đến thế. Nếu không bác sĩ ở trên tờ báo cáo bệnh tình cũng không nhấn mạnh việc cậu bị kinh sợ quá độ.

Mọi người đồng thời thở dài. Lúc trước xem thường Lục Bạch bao nhiêu, hiện tại trở thành không đành lòng bấy nhiêu.

Bọn họ cũng là sinh ra từ trong hào môn, nhưng tình cảm cha mẹ cùng anh chị đều sâu đậm giống nhau. Đúng là bởi vì bận rộn mà hiếm có thời gian gặp mặt nhưng chỉ cần ở bên nhau sẽ đều ngập tràn tình cảm gia đình.

Nhưng mà Lục Bạch.......sống hai mươi năm lại chưa từng nhận được tình yêu thương.

"Sống như vậy cũng quá khó khăn!" Tiêu Tùy không biết nên nói cái gì, lung tung lau một phen đôi mắt, "Tý nữa tôi muốn đi bệnh viện thăm cậu ấy, thuận tiện đem chuyện tra được nói cho Cẩm Thiên biết."

"Cẩm Thiên có phải đã sớm biết cái gì cho nên mới........"

"Tôi đoán là thế, bằng không ngày hôm qua cậu ấy cũng không nổi điên mà đi tìm như vậy."

"Mẹ nó Lục Can thật quá tàn nhẫn, đến em trai ruột mà cũng có thể dồn vào chỗ chết."

"Còn tờ báo kia......." Lục Tử nhớ tới ngọn nguồn chuyện hai người đó cãi nhau, Hạ Cẩm Thiên nói có lẽ Lục Can đã lấy tờ báo kia để uy hiếp Lục Bạch.

Tiêu Tùy trầm mặc một lúc lâu, thở ra một hơi nói, "Người cha đã nuôi lớn Lục Bạch chắc là được chôn ở đó."

"........" Mọi người ngay lập tức rơi vào trầm mặc lần nữa. Bọn họ ban đầu cảm thấy Lục Bạch chỉ có bảy phần đáng thương, hiện tại liền cảm thấy là mười phần.

Ở trong bầu không khí như vậy, đoàn người Tiêu Tùy tâm tình trầm trọng đi tới bệnh viện.

Đến cửa phòng bệnh, Tiêu Tùy không sốt ruột gõ cửa đi vào mà xuyên thấu qua cửa kính pha lê nhìn vào bên trong.

Trong phòng bệnh, Lục Bạch đã tỉnh, đang dựa vào mép giường uống canh. Từ lúc vào bệnh viện đến giờ cậu vẫn luôn phát sốt đứt quãng, nhiệt độ tăng lên rồi hạ xuống. Thân thể vốn dĩ đã yếu, lăn lộn một phen này ngay cả tinh thần cũng mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt cũng không có tiêu cự.

"Uống một chút rồi hãy ngủ tiếp." Hạ Cẩm Thiên nhỏ giọng khuyên Lục Bạch.

Lục Bạch phản ứng rất chậm, lúc sau mới từ từ hé miệng dùng động tác đáp lại.

Trên người cậu không có sức lực nên ngồi không được, Hạ Cẩm Thiên đành ở phía sau đỡ cậu để cậu dựa vào trong lòng mình, đút từng muỗng từng muỗng.

Một màn này quá mức ấm áp trong nháy mắt làm tâm tình trầm trọng lúc đầu của mọi người nhiều thêm ý cười.

Tiêu Tùy thấy Lục Bạch đã ổn hơn, đơn giản gõ cửa mà vào, đồng thời chào hỏi, "Tỉnh rồi à? Hạ đại thiếu của chúng tôi đã tìm cậu cả đêm đấy."

"Cảm ơn học trưởng." Lục Bạch lúc sinh bệnh ngoan ngoãn đến muốn mạng người.

Hạ Cẩm Thiên xoa xoa tóc của cậu, đưa Tiêu Tùy cầm chén canh, "Ngủ một lúc đi, tôi ở đây với em."

"Ừm." Lục Bạch không có sức, được người hầu hạ cậu mừng rỡ mà hưởng thụ. Đơn giản nằm ở trong chăn, lại nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Hạ Cẩm Thiên thấy cậu đã ngủ say mới kêu Tiêu Tùy đi ra ngoài nói chuyện.

"Điều tra thế nào rồi?"

"Chứng cứ cụ thể thì không có, nhưng bọn tôi tra được một chuyện khác. Cậu ấy là em trai ruột của Lục Can?"

Hạ Cẩm Thiên trực tiếp chặn ngang lời vừa nói ra, "Nói cho cẩn thận."

"Thái độ này của cậu thì đúng là sự thật rồi." Tiêu Tùy thở dài, nói hết chuyện mình tra được cho Hạ Cẩm Thiên nghe.

Sau khi nói xong, gã thấy sắc mặt Hạ Cẩm Thiên dần trầm xuống, nhịn không được từ trong túi lấy ra một điếu thuốc ngậm vào miệng, chỉ là không có bật lửa.

"Cẩm Thiên, chuyện này cậu tính nên làm sao bây giờ?" Nếu suy đoán của bọn họ không sai, vậy giờ Lục Bạch chính là củ khoai lang nóng phỏng tay.

Hạ Cẩm Thiên: "Đem chuyện cậu điều tra được gửi qua cho cha mẹ tôi, cậu ở đây giúp tôi trông Lục Bạch nửa ngày, tôi phải quay về nhà."

"Cậu nghĩ kỹ rồi?" Tiêu Tùy kinh ngạc. Ý tứ này của Hạ Cẩm Thiên chính là muốn che chở cho Lục Bạch. Nhưng đây dù sao cũng là chuyện của Lục gia, Hạ Cẩm Thiên muốn xen vào phải kinh động đến ông nội anh, chỉ có như vậy anh mới có thể bảo đảm Lục Du sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng Hạ lão gia đã nhiều năm không quản chuyện bên ngoài, sẽ bằng lòng xen vào vũng nước đục này sao?

"Tôi có biện pháp, cậu chỉ cần giúp tôi trông chừng Lục Bạch thôi." Hạ Cẩm Thiên lại dặn dò Tiêu Tùy thêm vài câu, sau đó vội vàng gọi xe quay về Hạ gia.

Tự nhiên lại có chuyện rối loạn, nhưng Hạ Cẩm Thiên làm việc từ trước đến nay luôn có sẵn kế sách, nếu anh đã muốn thuyết phục ông nội thì nhất định sẽ có biện pháp để thuyết phục.

Vì vậy cuối cùng cha mẹ của Hạ Cẩm Thiên cùng ông nội đều bị anh thuyết phục, hơn nữa còn đồng ý cách làm của anh.

Lần này đi rồi quay lại, đã là sáng hôm sau.

Chờ lúc Hạ Cẩm Thiên trở lại phòng bệnh, Lục Bạch đã tỉnh ngủ. So với trạng thái mệt mỏi ngày hôm qua, tình huống bây giờ của cậu đã tốt hơn nhiều. Bởi vậy Hạ Cẩm Thiên còn chưa có vào đến cửa đã nghe thấy âm thanh cười nói từ trong phòng bệnh truyền ra.

Hóa ra mấy người Tiêu Tùy đều ở đây lôi kéo Lục Bạch cùng nói chuyện phiếm. Không biết ai nói cái gì, Tiêu Tùy duỗi tay xoa xoa tóc Lục Bạch, bộ dạng rất ra dáng một người anh trai.

"Học trưởng!" Lục Bạch tinh mắt, liếc mắt một cái liền thấy Hạ Cẩm Thiên ở bên ngoài.

"Hạ sốt rồi?" Nghe thấy Lục Bạch kêu mình, Hạ Cẩm Thiên đẩy cửa đi vào ngồi ở bên mép giường.

Trước tiên anh đuổi những người kia sang một bên, sau đó múc canh ngao đầu bếp trong nhà nấu ra bát.

"Cảm ơn học trưởng, em có thể tự mình uống được." Lục Bạch không có từ chối ý tốt của Hạ Cẩm Thiên, chủ động nhận lấy chén canh.

Nhìn thái độ chuyển biến của cậu, ánh mắt Hạ Cẩm Thiên cũng ôn hòa hơn rất nhiều, "Không cần, em nhanh chóng khỏe lại, bài thi giữa kỳ của tôi còn có ba ngày nữa liền phải nộp lên rồi, tranh thủ hai ngày này tốt lên còn giúp tôi vẽ xong nữa."

Hạ Cẩm Thiên hiếm khi nhờ vả người khác như vậy. Nhưng đối mặt với Lục Bạch, anh lại bằng lòng. Bởi vì anh hy vọng Lục Bạch biết anh vẫn luôn là nhờ vả cậu. Từ đầu đến cuối đều có một người nhờ cậy cậu. Đồng thời Hạ Cẩm Thiên cũng hy vọng Lục Bạch hiểu được, anh chiếu cố cậu như vậy cũng không phải bởi vì sự thương hại đơn thuần, mà là vì anh thích Lục Bạch. Vậy nên anh cùng Lục Bạch kết giao luôn là bình đẳng.

Lục Bạch hiểu ý tứ của anh, cũng nở nụ cười theo. Cậu tiến đến bên tai Hạ Cẩm Thiên nhỏ giọng nói, "Vậy anh đem dụng cụ vẽ tranh đến đây, em ở chỗ này giảng cho anh vẽ."

Bộ dạng lúc Lục Bạch cười rộ lên không giống với người khác, không chỉ khóe miệng cậu đang cười mà cả đôi mắt cũng cười theo, như chứa đựng những ngôi sao nhỏ lấp lánh làm người nhìn thấy tâm tình nhịn không được trở nên vui vẻ.

Mấy người Tiêu Tùy nhìn hai người họ ở chung, không hẹn mà cùng thở dài. Thời gian này bọn họ hơn nửa đã hiểu Hạ Cẩm Thiên vì sao lại bằng lòng che chở cho Lục Bạch. Gã không thể đánh giá được tài năng giữa Lục Bạch và Lục Quỳnh ai hơn ai, nhưng Lục Bạch thực sự là đứa em trai nhỏ đáng yêu.

Lục Can đối xử với cậu như vậy, sớm muộn gì cũng hối hận.

Nhưng bên phía trường học lúc này đã là sóng to gió lớn.

Lúc trước chuyện Hạ Cẩm Thiên vì Lục Bạch mà xin nghỉ cũng đã náo loạn rất lớn, nhưng sau đó không biết là ai đem chuyện đám Tiêu Tùy cùng nhau xin nghỉ nói ra ngoài. Diễn đàn trường học vì việc này trực tiếp nổ tung.

[ Trời ạ, Lục Bạch này cũng quá có năng lực nha! Nhóm nam thần khoa quản lý của tôi thế mà đều bị một lưới bắt gọn rồi? ]

[ Không biết vì sao, nhìn cách lầu trên nói trong đầu tôi liền có hình ảnh. ]

[ Cái gì mà một lưới bắt gọn chứ, ngày hôm qua Tiêu Tùy còn cùng Hạ Cẩm Thiên vung tay đánh nhau ở trong ký túc xá. Kết quả nửa ngày sau chính tai tôi nghe được Tiêu Tùy nói, anh ấy muốn cùng Hạ Cẩm Thiên đi thăm Lục Bạch. ]

Mấy người Hạ Cẩm Thiên và Tiêu Tùy ở khoa quản lý rất nổi tiếng. Không chỉ bởi vì Hạ Cẩm Thiên hàng năm thành tích đều đứng nhất khoa quản lý mà còn vì gia thế cũng như diện mạo cùng khí chất phong độ. Luôn luôn có vô số người sùng bái.

Còn Tiêu Tùy, tuy thành tích không quá nổi trội nhưng lại là người trượng nghĩa, lớn lên cũng anh tuấn. Là một tay chơi bóng rổ rất giỏi, tính tình lại dí dỏm, học muội thích gã cũng không ít.

Đáng tiếc hai người họ vẫn luôn giữ mình trong sạch, trước nay chưa từng thấy họ đặc biệt quan tâm đến ai. Lục Bạch coi như là người đầu tiên.

Bởi vậy trong lúc nhất thời trên diễn đàn trường vô cùng sôi động, suy đoán nào cũng có.

Nhưng chuyện này cũng không có khiến nhiều người chú ý, đặc biệt là bên khoa nghệ thuật.

Quan hệ giữa Lục Bạch, Hạ Cẩm Thiên còn có Tiêu Tùy như thế nào chỉ là điều tương đối hấp dẫn những kẻ thích chuyện bát quái. Hiện giờ còn có một chuyện càng khiến người ta khiếp sợ hơn, điều này mới thật sự làm người khoa nghệ thuật chú ý.

Vào buổi tối ngày hôm nay, một đôi tình nhân đi phòng vẽ tranh hẹn hò, ở trong một phòng vẽ tranh tương đối hẻo lánh phát hiện một bức tranh không biết là do ai vẽ, chỉ một cái nhìn thoáng qua đã bị hấp dẫn không dời nổi mắt.

Chính là bức vẽ Lục Bạch vẽ ra sau khi gặp Lục Can.

[ Đậu má, chấn động. Ngoại trừ hai chữ này ra tôi không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung bức tranh kia nữa. Kỹ thuật, tình cảm, tất cả đều đứng đầu! Khoa nghệ thuật chúng ta từ khi nào xuất hiện một đại thần như vậy? Lúc trước cũng chưa thấy qua nha! ]

Người đầu tiên phát hiện ra bức tranh đã đăng ảnh chụp lên diễn đàn, ngay sau đó những người khác nhìn thấy đều cùng nhau kinh ngạc cảm thán.

[ !!!Cậu xác định đây là tranh do sinh viên khoa nghệ thuật vẽ? Giảng viên cũng chưa chắc có trình độ như này á! ]

[ Ban tranh sơn dầu không có ai có thể vẽ được thế này, cảm xúc trong đó quá phức tạp, như đang khiêu vũ trên dây thép vậy khiến tôi xem đến sờn tóc gáy. ]

[ Quá mạnh mẽ, cùng vạn người đối địch cũng muốn ôm lấy ánh mặt trời. Những đôi mắt kia tôi nhìn qua đã thấy hít thở không thông, thế mà người đó còn muốn bước về phía trước? ]

[ Cho nên, người vẽ rốt cuộc là ai? ]

Rất nhanh mọi người từ cảm thán bức tranh liền biến thành suy đoán người vẽ.

Những người khoa nghệ thuật có khả năng đều được nêu tên một lần. Tiếc rằng đại đa số đều phủ nhận, chỉ có Lục Quỳnh và Lục Can đang ở bệnh viện là không nói gì.

[ Có phải là Lục Quỳnh vẽ không? Nam thần luôn luôn dựa vào cảm xúc trong tranh để giành được chiến thắng, nói không chừng chính là Lục Quỳnh đó! ]

[ Nhưng sở trường của Lục Quỳnh là chủ nghĩa lãng mạn, tình cảm mãnh liệt cùng màu sắc ảm đạm như vậy tuyệt đối không thể là cậu ta. ]

[ Nhưng hiện tại Lục Quỳnh đang sinh bệnh, nói không chừng đây là muốn nói sẽ đấu tranh với bệnh tật đến cùng! ]

Trong lúc nhất thời trên diễn đàn bàn luận sôi nổi. Mà tác giả bức tranh này cũng trở thành sự tồn tại thần bí nhất trong khoa nghệ thuật.

Nhưng trên thực tế, so với đám sinh viên mà nói, càng cảm thấy kinh ngạc hơn cả chính là các giáo sư trong khoa nghệ thuật. Bởi vì bọn họ là người rõ ràng nhất trong trường học căn bản không có sinh viên nào đạt tới được tiêu chuẩn này. Cho dù là người được xưng thiên tài như Lục Quỳnh hay Lục Can cũng khẳng định không có trình độ như vậy.

"Đi kiểm tra xem gần đây là ai dùng phòng tranh sơn dầu?" Bọn họ muốn thông qua thời gian vẽ tranh để xác định người vẽ.

Rất nhanh, giáo viên phụ đạo bên kia đưa ra kết quả, "Tôi nhìn tên người thuê, là Hạ Cẩm Thiên khoa quản lý."

Giáo viên phụ trách nghe xong thì bật cười, "Hạ Cẩm Thiên khẳng định sẽ không vẽ tranh. Nhưng nói không chừng trò ấy biết tác giả là ai. Tôi gọi trò ấy lại đây hỏi một chút."

Rất nhanh bên phía Hạ Cẩm Thiên nhận được điện thoại, đi tới trường học.

Thời điểm anh nhìn thấy bức tranh cũng bởi vì nội dung trong tranh mà sửng sốt một chút.

Đây là lần thứ hai anh thấy tác phẩm hoàn chỉnh của Lục Bạch, lần đầu tiên là khi cậu vẽ sân thể dục.

Phái trừu tượng cùng phái tả thực là hai trường phái hoàn toàn khác nhau, nhưng ngoài dự đoán Lục Bạch lại am hiểu cả hai. Chỉ là cảm xúc trong tranh quá nặng nề, đến nỗi anh chỉ nhìn thôi đã cảm thấy hít thở không thông.

Không giống với người khác chỉ nhìn thấy sự đối lập về ánh sáng và bóng tối trong đó, Hạ Cẩm Thiên - người đã biết rõ chân tướng về Lục gia thấy nhiều ra thêm được một tầng cảm xúc khác, là tịch mịch.

Những đôi mắt trong đó, bọn họ kết bè kết đội, đều có đồng bọn. Chỉ có Lục Bạch ở giữa là không. Không phải như lý giải nông cạn của mọi người là đấu tranh, mà Lục Bạch đang tự vẽ chính mình. Cũng là phân tích sâu nhất của cậu về bản thân mình ở hiện tại.

So với việc mong chờ chút tình thân, cuối cùng Lục Bạch vẫn là lựa chọn không để cho chính mình phải khổ sở.

Cho dù sự tịch mịch này cũng không thể mang đến hy vọng, nhưng chung quy cũng có thể cho cậu được một nơi để nghỉ chân.

Trong nháy mắt vành mắt Hạ Cẩm Thiên đỏ hồng. Nhưng anh thật nhanh đã che giấu đi tâm tình của mình, anh nhận lấy bức tranh, nói với giáo sư, "Em có biết tác giả, nhưng mà không thể nói, xin lỗi giáo sư, em muốn mang bức tranh về giúp cậu ấy."

"Được, nhưng em nhớ phải cẩn thận một chút nhé!" Một giáo viên phụ trách lặp lại lời dặn dò với Hạ Cẩm Thiên, sợ anh chạm vào làm hỏng bức tranh của Lục Bạch.

Nhưng Hạ Cẩm Thiên so với bọn họ còn cẩn thận hơn, thậm chí còn tìm người quen hỏi xem nên bảo quản như thế nào.

Sau khi đã chuẩn bị tốt xong, Hạ Cẩm Thiên thật cẩn thận cất bức tranh của Lục Bạch ở phòng ngủ của mình. Bình thường anh rất ít khi lên diễn đàn, nhưng tưởng tượng trên đó có những người có ý đồ để Lục Quỳnh trở thành tác giả của bức tranh, tâm tình anh liền vô cùng nặng nề.

Vì thế Hạ Cẩm Thiên vào diễn đàn, tự mình bình luận bài viết [ Không phải Lục Quỳnh, tác giả là một người bạn nhỏ của tôi. ]

Sau đó, những người lúc trước không quen nhìn người khoa nghệ thuật thổi phồng Lục Quỳnh đều nhịn không được cười to.

[ Ha ha ha, tôi đã bảo không phải mà! Phong cách không hề giống với Lục Quỳnh, cậu ta từ khi nào lại vẽ tốt như vậy được? ]

[ Fan não tàn ngốc nghếch thổi nữa đi, đáng tiếc trường học lại không phải giới giải trí! ]

Trong lúc nhất thời, bởi vì chuyện bức tranh mà Lục Quỳnh ăn không ít mệt. Chỉ là người còn ở bệnh viện nên không có biết đến biến cố này.

Mà chuyện bức tranh vốn dĩ cũng chỉ cùng nhau lưu truyền trong khoa nghệ thuật, không có truyền bá phạm vi lớn. Nhưng hai ngày kế tiếp chuyện Hạ Cẩm Thiên vẫn luôn xin nghỉ ở bệnh viện chăm sóc Lục Bạch lại lần nữa nổi lên.

Hạ Cẩm Thiên ở khoa quản lý thật sự là quá nổi danh, thêm vào đó mấy người Tiêu Tùy cũng thường xuyên xin nghỉ lại càng thêm khiến người chú ý. Diễn đàn không ít người bàn tán về chuyện này.

[ Tôi nói với mọi người nè, tôi cảm thấy á, Hạ học trưởng thật sự quá dịu dàng. ]

[ Đúng vậy! Tôi cũng nhìn thấy. Ngày hôm qua Hạ học trưởng đến phòng ngủ của Lục Bạch lấy đồ, chắc là cảm thấy chỗ của cậu ta không được tốt, quay đầu mặt không đổi sắc phân phó người đi mua mới hết.]

[ Thảo nào qua tôi thấy có người lái xe tới tặng đồ cho cậu ta. Không biết vì sao đột nhiên cảm thấy hai người đó rất xứng đôi. ]

Cũng không biết là ai đăng lên một bức ảnh chụp Lục Bạch và Hạ Cẩm Thiên ở trong phòng học.

Lục Bạch ngồi ở trên ghế, Hạ Cẩm Thiên cúi đầu nói cái gì đó với cậu. Hai người thoạt nhìn cực kỳ xứng đôi.

[ Không thể phản bác, Lục Bạch này lớn lên đúng là rất đẹp. ]

Nhan sắc là chính nghĩa. Mặc kệ trước kia Lục Bạch có bao nhiêu tiếng xấu, nhưng chỉ cần một nhóm người chấp nhận cậu thì nhóm người xung quanh cũng sẽ dần dần mà chấp nhận theo.

Ít nhất là người năm ba cùng đám người có quan hệ gần gũi với nhóm của Hạ Cẩm Thiên hiện tại đối với Lục Bạch cũng không còn chán ghét sâu sắc như lúc đầu.

Ở bệnh viện, tinh thần của Lục Quỳnh lúc đầu vốn đang tốt lên, lại nhìn thấy tin hot trên diễn đàn trường, trong lòng càng thêm hụt hẫng. Đặc biệt là gần đây y còn nghe thấy tin tức khác ở bệnh viện.

Y không nghĩ tới bản thân bị bệnh chưa được mấy ngày, Lục Bạch vậy mà cũng bị bệnh. Hơn nữa còn ở trong chính bệnh viện này, ngay dưới tầng y đang ở.

Thời điểm kiểm tra phòng lúc sáng sớm, Lục Quỳnh mơ hồ nghe thấy hộ sĩ nói mấy câu. Nói Lục Bạch lớn lên rất đẹp, nói Lục Bạch sống quá khó khăn, nói Hạ Cẩm Thiên là anh trai đối xử với Lục Bạch hết lòng yêu thương.

"Anh, anh Cẩm Thiên có phải đặc biệt thích Lục Bạch hay không?" Vành mắt Lục Quỳnh dần đỏ lên, "Anh ấy mỗi lần nhìn thấy em đều tỏ ra xa cách, nhưng em nghe bọn họ nói anh Cẩm Thiên đối với Lục Bạch rất dịu dàng."

"Bọn họ có phải......." Trong lòng Lục Quỳnh khó chịu muốn chết, nước mắt ở hốc mắt nhanh chóng tràn ra.

Lục Can thấy dáng vẻ này của em trai liền biết y bởi vì chuyện của Lục Bạch mà chịu ảnh hưởng, nhịn không được ôm y nhỏ giọng dỗ dành, "Không có chuyện đó đâu. Hạ Cẩm Thiên chỉ là đang thương hại mà thôi."

"Đừng anh, anh đừng nói anh ấy như vậy." Lục Quỳnh lắc đầu, "Anh Cẩm Thiên cũng là lớn lên từ nhỏ với chúng ta, em không phải bởi vì anh ấy đối tốt với Lục Bạch nên khó chịu. Em khó chịu là vì Lục Bạch phải chịu khổ."

"Anh, lúc trước Lục Bạch ở nhà chúng ta, chúng ta có phải đối xử với cậu ấy không được tốt không?"

"Đừng suy nghĩ linh tinh nữa."

"Vâng. Em tin tưởng anh." Lục Quỳnh nhìn Lục Can đầy tín nhiệm, dần dần không hỏi nhiều nữa.

Mà Lục Can cũng bởi vì Lục Quỳnh ngoan ngoãn nghe lời, ngược lại càng thêm chán ghét đối với Lục Bạch.

Hắn đã hỏi thăm qua bệnh của Lục Bạch, quá lắm chỉ là cảm mạo bình thường, lại nằm ở viện hai ngày. Còn cái gì mà kinh sợ quá độ hắn đều cho rằng là Lục Bạch giả vờ.

Vẫn là hắn đã để cho Lục Bạch quá tự do mới làm cậu có thời gian ở ngoài mặc sức làm loạn.

Lúc trước Lục Du ra tay, Lục Can còn cảm thấy quá tàn nhẫn, hiện tại lại thấy vẫn chưa đủ. Hắn tuyệt đối sẽ không để Lục Bạch có cơ hội tổn thương Tiểu Quỳnh. Mặc kệ phải dùng thủ đoạn gì, cũng mặc kệ Lục Bạch có thân phận gì.

Trong lòng có việc, Lục Can liền thất thần. Chờ đến khi hắn bừng tỉnh, Lục Quỳnh cũng đã ngồi ở một bên ghế nhìn như là muốn vẽ tranh.

Hắn đi qua nhìn một chút, là đang vẽ lại tác phẩm < T>.

"Sao lại muốn vẽ cái này?"

Lục Quỳnh theo chủ nghĩa lãng mạn, kiểu tranh sơn dầu theo hướng tả thực này y phải cố hết sức mới vẽ được. Thậm chí khi Lục Quỳnh ba tuổi bắt đầu cầm bút tập vẽ, giáo viên có ý huấn luyện y, nhưng phát hiện Lục Quỳnh không am hiểu vẽ tranh tả thực nên cũng không bắt ép y nữa.

Lục Quỳnh lúc này đang sinh bệnh vậy mà còn cố bò dậy hao tâm tốn sức vẽ tranh, Lục Can cảm thấy không thích hợp.

Lục Quỳnh cong môi cười, "Là chính em muốn vẽ."

"Thật không?" Lục Can nhịn không được trêu y, "Sao anh lại nhớ rõ đây là đề thi giữa kỳ của Hạ Cẩm Thiên mà nhỉ?"

"Anh!" Mặt Lục Quỳnh đỏ cả lên, giơ tay che lại miệng Lục Can không cho hắn nói ra.

Lục Can cười dỗ em trai một hồi, sau đó rời khỏi phòng bệnh để Lục Quỳnh chuyên tâm vẽ tranh.

Hắn biết Lục Quỳnh có vài phần tâm tư đối với Hạ Cẩm Thiên, cũng vì thế mà thấy em trai mình làm vậy thật không đáng, dù sao Lục Can trông thấy Hạ Cẩm Thiên và Lục Bạch thân cận cũng không tránh khỏi quá không biết tốt xấu.

Mà lúc này trong phòng bệnh Lục Bạch, Hạ Cẩm Thiên đang cùng Lục Bạch ngồi cạnh nhau sửa lại tranh của anh.

"Bản thảo phải sửa như vậy, đường cong nơi này phải kéo cao."

Bộ dạng lúc Lục Bạch vẽ tranh so với bình thường hoàn toàn khác biệt, dường như thu lại toàn bộ gai nhọn trên người về, chỉ còn sự dịu dàng đơn thuần cùng chuyên chú.

Hạ Cẩm Thiên nhìn đến ngây ngẩn cả người, Lục Bạch dùng cán bút gõ anh, "Học trưởng! Muốn trượt kỳ thi giữa kỳ sao?"

"Rất xin lỗi."

"Không sao đâu." Lục Bạch cười, giọng điệu cùng với lần đầu tiên gặp nhau không chút sai biệt, "Ai bảo em thấy anh thuận mắt chứ!"

"Ừm, rất vinh hạnh." Hạ Cẩm Thiên cũng thấp giọng cười, hai người tiếp tục tập trung vào vẽ tranh. Từ sau lưng nhìn vào, tư thế vô cùng thân mật giống như Hạ Cẩm Thiên đang ôm Lục Bạch vào trong lòng.

Một bên khác, sau khi Lục Can rời khỏi phòng bệnh cũng quay về Lục gia.

Vừa mới tiến vào phòng khách hắn đã cảm thấy bầu không khí không đúng lắm.

"Sao hôm nay anh lại về sớm vậy?" Lục Can ngoài ý muốn phát hiện Lục Du ở nhà, hơn nữa trong nhà còn đang có khách. Chính là quản gia của Hạ gia.

Khác với Lục gia, Hạ gia hiện tại ở bên ngoài là bậc cha chú của Hạ Cẩm Thiên nắm quyền nhưng Hạ lão gia tử vẫn là trụ cột của Hạ gia như cũ. Chỉ cần nhìn tiệc mừng thọ năm vừa rồi của Hạ lão gia tử, mọi người đều tranh đoạt vỡ đầu một tấm thiệp mời liền không phải bàn cãi.

Mà vị quản gia này ở bên ngoài là người làm cho Hạ gia, nhưng thật ra địa vị cũng không kém so với Lục Du. Hầu hạ Hạ lão gia mấy chục năm, trải qua bao lần mưa gió, danh nghĩa là quản gia nhưng trên thực tế là thư ký, cũng là người nắm quyền trong tay.

Nhưng trước mắt không có chuyện lớn gì, ông ta tới Lục gia làm gì? Rất nhanh Lục Can vừa nhìn đã hiểu.

Thế mà lại vì Lục Bạch.

"Lão gia nhà chúng tôi cũng là đứa trẻ cứng đầu, nghe nói cậu Lục Bạch là khách của Lục gia, lúc trước vẫn luôn ở Lục gia, hiện tại thấy cậu ấy có duyên, muốn gọi người tới theo ở bên cạnh mình một chút. Cho nên trước tiên muốn nói qua với ngài Lục một câu." Giọng điệu của quản gia Hạ gia vô cùng ôn hòa.

Lục Du mặt không cảm xúc từ chối, "Chuyện này chỉ sợ không được, quan hệ giữa cha mẹ Lục Bạch và cha mẹ tôi rất thân thiết, lúc trước cũng là ngoài ý muốn mới tách ra. Hiện tại vất vả lắm mới tìm được Lục Bạch, chúng tôi muốn chăm sóc em ấy thật tốt."

"Phải không? Nhưng tin tức mà bên phía lão gia nghe được lại hoàn toàn trái ngược." Quản gia không vội vàng vạch trần lời nói dối của bọn họ, chỉ đặt một tập báo cáo kiểm tra sức khỏe thật dày ở trước mặt Lục Du.

"Lục gia có cậu chủ nhỏ Lục Quỳnh như vậy nên luôn yêu cầu phải chăm sóc tỉ mỉ, chắc nói vậy hai vị cũng đều hiểu rõ đứa nhỏ có thân thể vô cùng kém như Lục Bạch, không cẩn thận điều trị là không được."

"Mấy vị thiếu gia Lục gia đều bận trăm công ngàn việc không có thời gian, lão gia của chúng tôi sau khi về hưu thì lại vô cùng nhàn rỗi. Nếu là bạn thân, nói vậy chắc Lục phu nhân cũng sẽ không để ý đâu. Hoặc là, Lục thiếu cảm thấy chúng ta có nên nghĩ biện pháp thông báo với Lục phu nhân một tiếng hay không?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp