Edit: Tiểu Đậu Đậu

Tôi ngồi ở hẻm đó từ sáng tới tối, một lúc nhìn trái cây, có lúc ôm chặt áo bông của Gary, tôi nghĩ nên chia trái cây thế nào, quả táo to nhất để cho Gary, quả quýt nhỏ hơn cho Felix, quả này tôi ăn, còn lại ít trái cây. Hoặc buổi tối đi tìm ở bãi rác một chút, có thể may mắn tìm được sốt salad, đổ một ít vào trái cây ăn càng ngon hơn, có thể giữ lại hạt trồng để năm sau nảy mầm nở hoa…

Kế hoạch này duy tới khi mặt trời lặn, một giây sau tôi xé nát trong đầu, tôi đứng lên cảm thấy chóng mặt, trước mặt là một mảnh màu đen, giống như sắp chết lần nữa.

Mà kế hoạch trong đầu bị tôi xé nát đang bay loạn từng mảnh, quậy tôi đau cả đầu.

Tôi ôm áo bông của Gary và một ít trái cây có thể lót dạ đi về phía trước, giống như con lật đật sắp ngã tới nơi.

Kết quả đã rõ, Gary để tôi đợi cả ngày, đến trễ là hành vi không thân sĩ, hiện tại tôi đang đói bụng, sau này không có Gary tôi phải làm gì bây giờ, Gary là đồ lừa gạt, hiện tại bọn họ như thế nào, cảnh sát đã mang bọn họ đi đâu, bọn họ có bắt làm như nô lệ không, còn sống hay chết, một chút tôi đều không biết… Biết vậy tôi đi cùng Gary cho rồi.

Tôi dựa vào ý chí mà tìm được hẻm Overturned, mà giờ hẻm Overturned thay đổi vô cùng lớn, máy xúc rác đã dọn sạch rác, ban cho hẻm Overturned một cuộc sống mới, mà tôi hẳn nên chết ở hẻm Overturned.

Đau lòng quá lớn làm tôi không nhịn được nước mắt, ngã ngồi xuống dưới đất không còn rác thải, hối hận và đau khổ lan toả cả người tôi, tôi cũng không thể lạnh lùng nhìn tất cả.

“Bọn họ chỉ là trẻ con.”

Không ai so với chúng tôi biết kết quả những đứa trẻ ở tầng dưới chót đục nước béo cò bị cảnh sát bắt đi.

Nếu bây giờ có thêm nhạc nền, cầu xin cho tâm tôi im lặng mãi mãi.

Làm tôi khóc càng thêm đau lòng.

Cuối cùng tôi khóc đến đau hông, màu đen bao trùm trước mặt, giống như tôi nhìn thấy mặt trăng đang cười tôi yếu đuối.

Lúc tôi còn đang tỉnh táo đôi mắt cố gắng thế nào đều không mở ra, bên tai truyền đến tiếng lộc cộc, giống như là giày da đang đi trên bậc thanh càng lúc càng gần, giày da dừng cách tôi không xa, mở cửa ra.

Tôi cảm giác bên người có một người đang ngồi, lúc này người đó đứng lên.

“Tiên sinh, tình huống của cô bé không được tốt lắm.”

Thì ra là đàn ông.

“Hãy chữa khỏi cho cô bé.” Giọng nói quen tai làm tôi run lên, trong lòng có dư cảm không tốt.

“Tôi nghĩ cô bé là bị thiếu máu, suy dinh duõng, cô bé không quá khỏe mạnh.” Một người đàn ông khác nói: “Trẻ con Luân Đôn đa số có vài tật xấu, chỉ cần bọn họ không kén ăn, thì dinh dưỡng đầy đủ.”

Một lát sau truyền đến âm thanh viết chữ.

“Tôi nghĩ sẽ cho cô bé dùng ít vitamin, cái khác cần ngài phải bảo vệ cháu gái của mình.”

“Cảm ơn.” Âm thanh quen tai có chút cứng ngắt trả lời.

Một lát sau họ đi xuống lầu, tôi mở mắt ra, đập vào mắt là một căn phòng nhỏ rộng rãi, tấm rèm cửa sổ hoa nhỏ sạch sẽ, giấy dán tường màu xanh nhạt, bàn gỗ sơn màu hồng sạch sẽ, ở trên có bộ trà màu trắng, tôi thề giường tôi đang nằm vô cùng mềm mại, còn có mùi khử trùng!

Khi ông Ruth đi vào, thấy tôi chôn đầu trong chăn, ông ấy liền dừng lại ở cửa chính.

“Ruth tiên sinh, ngài mời bác sĩ cho con.” Tôi trần thuật lại, tôi không thể tin được chuyện này.

Một người dân xa lạ từng bị tôi trộm đồ vậy mà mời bác sĩ cho tôi.

Tôi nhìn thẳng vào mắt ông Ruth, Gary nói ông Ruth là lão già thúi, hiện tại tôi lại cảm thấy hương thơm ngào ngạt.

Tâm tư trẻ con chính là kỳ quái như vậy, vừa mới bị vứt bỏ, giờ có người tốt giúp đỡ làm cảm động muốn khóc lần nữa.

“Con chỉ là một đứa bé, ta không thể mặc kệ một đứa bé ngất xỉu bên đường được.” Ông Ruth đi đến bên cạnh bàn, cầm ấm trà lên.

“Cảm ơn.” Tôi nhìn ông Ruth: “Con có thể hỏi một chút không, bọn Gary...”

“Cảnh sát sẽ đưa cô nhi đến cô nhi viện, hoặc để bọn họ làm việc.” Ông Ruth nhấp một ngụm trà.

“Làm việc... Nhưng bọn họ chỉ là trẻ con, ngài đã nói.” Tôi khẩn cầu nhìn ông Ruth, nếu ông ấy nguyện ý cứu tôi, như vậy ông ấy có lẽ giúp bọn Gary.

Nhưng ông ấy chỉ hừ hừ, đôi mắt màu nâu sắc bén như chim ưng: “Bọn họ không phải cháu ta, ta sẽ không giúp một đám ăn trộm.”

“Ngài đã quên rằng con cũng là ăn trộm!” Tôi cảm thấy mình có chút buồn bực.

“Chuyện này không giống nhau.” Ông ấy dừng lại, giọng nói dịu lại: “Giúp đỡ con là nghĩa vụ của ta.”

“Cho dù ta không thích con mà còn phải giúp đỡ con.” Ông ấy nghiêm túc nói.

“Tha thứ cho con nghe không hiểu ông đang nói cái gì...” Tôi cảm thấy lời ông ấy nói không rõ nghĩa, tôi suy nghĩ hỏi thử:

“Chẳng lẽ con là cháu gái mất tích của ông?”

Mặt ông Ruth đều đen...

Ông ấy nhìn tôi chăm chú, như diều hâu nhìn chuột đồng trên đất: “Ta cho rằng trong đầu con mọc đầy cỏ lác và toàn con sên xấu xí.”

Sau đó ông Ruth buông tách trà xuống, đi ra khỏi phòng.

Vẻ mặt ông ấy phẫn nộ và ngạo kiều, hình như tôi đã dẫm vào chỗ đau của ông ấy, nhưng mà, cỏ lác là cái gì? Con sên lại là thứ gì?

Ngày hôm sau, ông Ruth vẫn đen mặt đi vào phòng, ông ấy cầm đĩa thức ăn vào, hương thơm từ đồ ăn đĩa làm cho người ta đói bụng vô cùng.

“Là cho con sao?” Tôi cẩn thận hỏi ông Ruth.

Ông chậm rãi gật đầu, tôi nhanh cầm đĩa thức ăn thì bị ông ấy cầm cổ tay.

Lông mày Ruth xoắn lại với nhau: “Ta nghĩ có phải rất lâu con chưa tắm rửa sạch sẽ?”

Tôi yên lặng rút tay đã thành màu xám đen lại.

Tôi đoán ông Ruth thích sạch sẽ, rốt cuộc tôi trong đám Gary là người thích sạch sẽ nhất, mỗi tuần tôi đều đến con sông nhỏ bên cạnh rừng cây tắm rửa một lần, tôi bị ông Ruth dẫn vào phòng tắm chế nhạo nói:

“Có lẽ con biết sử dụng phòng tắm như nào.” Ruth cứng ngắt nhìn tôi, sau đó nhanh như gió đi ra bên ngoài phòng tắm.

“Con nghĩ, con sẽ không.” Tôi cố ý gõ cửa phòng tắm đang đóng chặt.

Chỉ thấy ông Ruth lại nhanh như gió đi vào, chỉ tôi vòi sen ở chỗ nào, xà bông để chổ nào, sử dụng nước nóng như thế nào.

“Con nghe hiểu chưa?”

Tôi lại cố ý giả bộ bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.

Ông Ruth lại đen mặt giải thích lại từ đầu cho tôi nghe, sau đó ông ấy hỏi tôi nghe hiểu chưa.

Tôi nghẹn cười tiếp tục giờ vờ đáng thương mà lắc đầu.

“Trong đầu con nhét đầy cỏ lác và quỷ khổng lồ*.” Mặt ông Ruth không cảm xúc nhìn tôi.

*Quỷ khổng lồ là con vật có kích thước lớn, xuất hiện duy nhất ở tập 1. Dù to lớn nhưng thực chất nó rất ngu ngốc. Quirell (vốn có tài hạ quỷ) đã thả nó ra trong dịp Halloween để đánh lạc hướng. Harry và Ron đã phối hợp hạ con quỷ này để cứu Hermione. Đồng thời từ vụ đó mà bộ ba Harry, Ron, Hermione đã trở thành bạn thân của nhau.

Con quỷ ngắn ngủn và mập ù như những gốc cây, chân lởm chởm gai, tay dài, có mùi khó chịu.

Giữ chúng tôi yên lặng một lát.

“Cỏ lác là cỏ gì, quỷ khổng lồ là con vật gì? Ốc sên là một loại sâu sao? Hiện tại đám Gary như thế nào? Ông sẽ giúp đỡ bọn họ phải không? Ông vì sao lại cứu con?” Tôi như pháo liên thanh phá vỡ yên tĩnh.

“Nếu ông trả lời những câu hỏi này, con nghĩ con sẽ cố gắng học sử dụng phòng tắm như thế nào.” Tuy rằng tôi cảm thấy uy hiếp nhỏ bé này không có tác dụng.

Quả nhiên đối phương chỉ hừ hừ, sau đó nghiêm trang đi khỏi phòng tắm.

“Nếu hiện tại con lập tức tắm rửa sạch sẽ bản thân, hơn nữa ngoan ngoãn đi ra ăn cơm, có lẽ ta sẽ suy nghĩ trả lời câu hỏi của con.” Bên ngoài truyền đến giọng nói của ông Ruth.

Sau đó tôi dùng tốc độ Ferrari cởi sạch quần áo, sau đó ‘bùm’ một tiếng tôi nhảy vào bồn tắm, tôi ló đầu ra từ trong mặt nước đánh giá căn phòng tắm tinh tế này, cảm giác hiện tại tôi là một tiểu thư khuê các cao quý kiêu ngạo ở Luân Đôn.

Trời biết đã bao lâu tôi không có tắm nước nóng và dùng xà bông tắm! Tôi xúc động rơi nước mắt hoà lẫn vào nước tắm.

Sau nữa giờ, cả người tôi tràn ngập hương thơm và mặc quần áo sạch sẽ, tôi mở cửa phòng tắm ra.

“Cảm ơn phòng tắm và quần áo của ông ạ!” Tôi chân thành nói cảm ơn.

Ông Ruth chỉ hừ với tôi, tôi nghĩ ông ấy sẽ rất vui vẻ, rốt cuộc tôi cũng đáng yêu như vậy mà, tuy rằng đầu tóc tôi rối và nhỏ nước.

“Cỏ lác, quỷ khổng lồ, và ốc sên*, ta sẽ nói cho con biết chỗ thần kỳ của chúng.” Ruth tăng thêm hai chữ ‘thần kỳ’, cố ý liếc nhìn tôi một cái.

*Trong năm học 1995-1996, ốc sên đã được sử dụng trong lớp Biến hình như một phần của chương trình học Bùa Tiêu biến. Là động vật không xương sống, chúng dễ hơn động vật có xương sống như chuột, mặc dù nó vẫn được coi là một trong những loại bùa chú khó nhất của môn này.

“Ta sẽ không giúp đỡ những tên lưu manh kia, con và bọn chúng không giống nhau.”

“Ta giúp đỡ con bởi vì con và ta là đồng loại, pháp luật yêu cầu chúng ta bảo vệ những trẻ vị thành niên như con.”

Nghe đến đó, tôi cảm thấy càng nghe càng không hiểu: “Cái gì?”

Sau đó tôi giật mình phát hiện một chuyện, ta cảm giác giật mình một sự kiện đã xảy ra, lúc trước tôi vẫn là tên lưu manh đầu đường xó chợ bình thường, cuộc sống đục nước béo cò, nhưng hiện tại, tôi cảm thấy cuộc sống sau này của tôi sẽ bị ông Ruth làm điên đảo thế giới quan.

Bởi vì từ tay áo của ông ấy lấy ra một cây gậy nhỏ dài, tôi tưởng đây là vũ khí ông ấy muốn đánh tôi, ông Ruth ưu nhã dùng cây gậy này gõ nhẹ vào đầu tôi.

Sau một lúc lâu, tôi mở to cặp mắt xanh dương của tôi nhìn ông Ruth, cũng không có xảy ra chuyện gì mà?

Tôi giật mình mà sờ đầu, đầu vẫn còn, tóc cũng còn, hoàn hảo… chờ một chút, kiểu tóc!

Tôi thề tôi đôi mắt chưa bao giờ mở to như vậy, hiện tại mặt tôi nhất định rất dọa người.

Tôi có một ý nghĩ, Luân Đôn, gậy gỗ, làm kiểu tóc, ông Ruth kỳ lạ.

Là ma thuật hay là ma pháp?

Sau đó một suy nghĩ lớn mật hiện lên trong đâu tôi…

Harry Potter?

Eve tỏ vẻ dung lượng não của mình không đủ dùng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play