Edit: Tiểu Đậu Đậu

Thời tiết Anh quốc luôn ít trời nắng, bên ngoài phòng lộ ra mây đen âm trầm, một ít nước mưa chảy theo lỗ hổng trên trần nhà rơi xuống sàn phát ra tiếng ‘ting ting’.

Hẻm Overturned* ở Luân Đôn nổi tiếng những đứa bé đục nước béo cò trộm cắp ác liệt, ngay cả cảnh sát cũng không đành lòng đôi giày da đen bóng bước vào hẻm Overturned có những vật thể kì lạ và mùi hương không rõ, cho nên những cô nhi ở hẻm Overturned vô cùng an toàn, màjmngười dân xung quanh ngõ nhỏ thường xuyên vứt rác trước cửa hẻm Overturned, mùa đông còn có thể nhẫn nhịn, nhưng khi tới mùa hè, ngõ nhỏ bốc mùi hôi thối giống như biểu tượng người dân phỉ nhổ vậy.

*nguyên văn: hẻm đánh đổ

Tôi sống trong một căn nhà ở hẻm Overturned sau ngã rẽ đầu tiên đi thẳng tới, vừa tới nhà liền muốn tê liệt ngã xuống, ngủ trong nhà là Gary, kẻ cầm đầu và những đứa bé khác, cách cánh cửa nghiêng nghiêng ngã ngã là những tướng ngủ kì lạ của các đứa bé.

Đúng vậy, không sai, chúng tôi đều là đứa bé.

Tôi dám chắc trên mặt lại dính bụi bậm trên sàn nhà, chính là tình trạng vô cùng nghèo khổ, tôi chịu đựng cuộc sống đầu đường ở Luân Đôn khoảng năm năm.

Lúc ấy tôi tỉnh lại ở trên đống rác hẻm Overturned, bọn Gary vừa mới đi trộm xong, chạy nhanh như điên ở trên đống rác, giống như một đám ngựa hoang chạy qua hàng rào, nhanh chóng vượt qua đống rác ở vùng quê.

Bông tuyết bay bay ở mùa đông, mạng nhỏ thiếu chút nữa chết ở dưới chân Gary.

Sau đó hắn làm tôi vô cùng cảm động mà dừng đôi chân trần kia, và theo quán tính ngã trên đống rác, đôi mắt màu xám mở to nhìn về chỗ tôi, bên trong tràn ngập kinh ngạc.

Mà đôi chân của hắn cách tôi rất gần, thiếu chút nữa bị mùi hương đó đưa về cộng hoà nhân dân nước Trung Hoa.

Sau đó tôi hỏi Gary có phải lúc ấy đã rất lâu anh chưa rửa chân phải không, vẻ mặt hắn vô lại cười ha ha, cho dù bụi bẩm trên mặt cũng không che dấu hai má đang chậm rãi đỏ ửng.

“Anh luôn chú ý vệ sinh như vậy sao có thể không rửa chân?”

Tôi liếc nhìn hắn, hắn nhất định nghĩ tôi không nhớ rõ.

Sau khi tôi được nhặt về hẻm Overturned, tôi luôn sống cùng bọn Gary, tôi không có tên không biết tuổi không có hộ khẩu.

Không biết vì sao tôi xuyên đến trên người đứa bé số khổ không hộ khẩu ở Luân Đôn này, không có lựa chọn, tôi và mấy đứa bé ở hẻm Overturned cùng nỗ lực sống sót.

“Này! Chúng ta có một thành viên mới.”

Gary và mọi người dùng thảm lông cừu duy nhất trong phòng quấn tôi, tôi còn nhớ rõ mùi hương của thảm chỉ tràn ngập sự chua xót, tôi dám chắc bọn họ đã rất lâu không phơi thảm, mà bọn Gary vây quanh tôi nghĩ đặt tên cho tôi, mà tôi không thể nói chuyện chỉ có thể mở to đôi mắt sáng ngời lên án bọn họ nói những tên kì lạ.

Này! Tôi có tên…

“Hay gọi là Maria?” Một cậu bé mặc áo bông màu xám, thuận tiện hát: “La la la, thánh mẫu Maria!”

“Mình nghĩ tên Anna cũng rất hay, mình thường thấy một bà lão gọi cháu gái là Anna, ha ha ha.”

“Susan! Mình biết một tiểu thư quý tộc tóc vàng gọi là Susan!”

“Ngu ngốc, đó là hầu gái của họ.”

Sau đó Gary gõ trán bọn họ.

Gary định gọi tôi là Eve, bởi vì hắn nhìn thấy trên một con đường phồn hoa nhất Luân Đôn, có một cửa hàng để một búp bê Tây Dương có đôi mắt màu xanh dương, đó là chiêu bài của cửa hàng tên là “Eve”.

“Eve, Eve!” Gary ôm thân hình nhỏ bé của tôi, ánh mắt tràn đầy ý cười, hắn dùng ngón tay viết chữ cái tiếng Anh trên bụng tôi…

EvF

Tôi cảm thấy tiếng Anh của tôi đã chịu kinh sợ, mẹ nó thiểu năng trí tuệ.

Cùng tôi đọc! EVE! EVE! EVE!

Mà phát ra thanh âm “Ê a, ê a, ê a, di di di!”

Chăc là biểu tình trên mặt tôi quá phong phú, đám trẻ này đều bị chọc cười.

Đáng thương cho tôi trở thành trẻ con, muốn bác bỏ tên của mình cũng không được.

Thoáng cái đã qua5năm, tôi cảm thấy tôi khoảng 6 tuổi, rốt cuộc số tuổi cũng không quan trọng, Gary nói, ăn cơm no bụng mới quan trọng nhất, vì thế tôi vứt bỏ chỉ số thông minh và tôn nghiêm của người trưởng thành bắt đầu cùng bọn họ đi trộm cắp, hôm nay chúng tôi đến con phố đối diện hẻm Overturned, tiệm bánh mì ông Ruth.

Vào buổi chiều tối, chờ những người trong tiệm bánh mì đi hết, tôi và Gary khom lưng đi vào trộm.

Sau đó Gary trực tiếp bị ông Ruth bắt được đôi tay, bị ấn xuống mặt đất, bùm một tiếng, tôi nghe thấy lão đại của chúng tôi thống khổ kêu rên, rốt cuộc hắn cũng bị quật ngã!

Mà tôi yên lặng khen thân thủ của ông Ruth.

“Eve, chạy!” Gary gào to nói với tôi.

Tôi động tác cực nhanh quay người bỏ chạy ra cửa tiệm bánh mì, tôi thề tôi vừa thấy cửa tự mở!

Trong nháy mắt tôi nghĩ điều thứ nhất là, cơm đêm nay không có.

Cuối cùng ông Ruth vẫn thả chúng tôi, thuận tiện cho hai chúng tôi mấy ổ bánh mì ăn đỡ đói, cho dù tôi hoài nghi bên trong bánh mì đã hạ độc.

Bởi vì bóng tối, ta quay đầu kinh sợ quay đầu nhìn ông Ruth, ông ấy cũng chỉ hừ vài tiếng, bộ râu hoa râm xoăn nhìn rất gợi cảm, thời điểm ông nhìn tôi có chút nghiêm túc.

Phát âm tiếng Anh của ông Ruth rất chuẩn, giọng nói rất êm tai: “Con tên là Eve?”

Tôi yên lặng ưỡn ngực lên, tôi hoài nghi hắn muốn đem tôi giao cho cảnh sát thì Gary đã chạy tới phía trước bảo vệ tôi sau lưng, mà ông Ruth cao hơn Gary hơn một cái đầu.

Nói trắng ra thì, Gary đối xử với tôi vô cùng tốt, chỉ là hắn chưa bao giờ chịu nguy hiểm như vậy cả, vậy mà dũng cảm đứng phía trước tôi, cho dù hắn là lưu manh.

Mà ông Ruth có chút im lặng nói: “Tôi cho rằng tôi không hành động ác liệt với cậu bé có hành vi trộm cắp này, hay không có ý tối đối với cô bé vị thành niên đây.”

Vì vậy Gary cũng tức giận, hắn văng tất cả bánh mì xuống đất, tức giận mắng ông Ruth.

“Tụi mày ghê tởm nhất!”

“Mày cảm thấy tụi tao trộm cắp, thì đem chúng tao giao cho Cục Cảnh Sát đi!” Vừa nói vừa kéo tội chạy về hẻm Overturned.

Kỳ thật lúc đang giằng co cùng người khác thì đừng nên chạy trối chết như vậy, thích hợp phát triển nội dung vở kịch nha.

“Em cảm thấy ông Ruth không xấu.” Tôi lẩm bẩm nói.

“Không có người xấu nói bản thân mình là người xấu! Eve!” Gary leo lên trên đống rác, thở hồng hộc nói.

“Không chừng giây tiếp theo ông ta gọi cảnh sát đến.”

“Còn nữa!” Gary bỗng nhiên xoay người, mũi tôi trực tiếp đụng vào ngực hắn, tôi liền cảm thấy hắn có cơ ngực, nhưng tôi nhanh chóng che cái mũi nhỏ xinh của mình, chớt đôi mắt màu xanh dương mà Gary thích nhất, vô cùng đáng thương nhìn hắn.

“Không được gọi ông ta bằng ông!”

“Vậy gọi bằng gì?”

“Lão già Ruth xấu xí.”

Vào ban đêm tôi và Gary lục trong đống rác tìm kiếm, chỉ tìm được nửa hộp sữa đặc và ít vụn bánh mì, tôi cảm thấy tôi và Gary là ảm đạm trở về, rốt cuộc đêm nay không thu hoạch được gì.

Trước khi vào nhà Gary còn uy hiếp tôi, không được nói chuyện hôm nay, tôi mỉm cười tỏ vẻ tôi đã biết, sau khi bước vào nhà liền lớn tiếng nói…

“Đêm nay Gary bị chủ tiệm bánh mì bắt được!”

Gary trực tiếp xông lên bóp mặt tôi, đừng hỏi vì sao tôi không sợ Gary uy hiếp.

Rốt cuộc từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ đánh tôi!

Vào lúc tôi ngủ, tôi mơ thấy ông Ruth, ông ấy cho tôi rất nhiều bánh mì.

Có bánh mì thịt nướng Thổ Nhĩ Kỳ, bánh mì vị phô mai, bánh mì vị trà xanh, bánh mì vị Oreo và bánh mì vị bò kho!

Đang lúc tôi ăn vô cùng vui vẻ, ông ấy rút một cây gậy nhỏ từ ống tay áo, chỉ vào tôi nói:
“Wingardium Leviosa!” (Bay lên!)

Tôi cảm giác tôi đang bay lên, làm tôi giật mình tỉnh giấc, phát hiện tôi thật sự đang lơ lửng ở giữa phòng, từ ánh trăng tôi có thể nhìn rõ bụi bẩm đang bay bên người, tôi hoảng sợ nhìn xuống.

Thấy bọn Gary ngủ như heo.

Cho tới khi bay tới đầu hẻm Overturned tôi liền rơi xuống.

Hôm sau, tôi suy chuyện tối qua vì sao tôi bay lên được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play