Sau khi lễ sắc phong Nam Hoàng hậu được diễn ra thì Đại Sơn cũng dần chuyển mình sang mùa hè.

Ôn Ngọc cảm thấy mọi chuyện xung quanh mình sau đó cũng chẳng thay đổi nhiều lắm.

Hằng ngày lại vô cùng rảnh rỗi...

Nói đúng hơn là do mọi phiền phức đều được tức phụ nhà hắn giải quyết cho ổn thỏa hết thảy rồi. Lại nói, cả ngày hắn cũng chỉ chạy lung tung trong hoàng cung, căn bản cũng không có gì nguy hiểm.

Nhưng mà... Hôm nay hắn lại muốn đến thao trường của Ảnh vệ Tam hoàng... giải ngố?

Phải, Ôn Ngọc sắp điên rồi! Hắn lên ngôi Hoàng hậu đều phải dùng mặt thật của chính mình, cũng không có dịch dung... Và vấn đề là,...

Cả thế giới đều biết hắn là Ôn Ngọc nha!!!

Hắn có hơi không nói nên lời, ngay từ đầu sa vào bẫy tình của ba nam nhân nọ đã nói lên rằng điều này không ổn!! Hoàn toàn không ổn!!!

...Nhưng hắn vẫn tình nguyện sa vào...

"Lạc nhi, vi phu muốn đến thao trường xem ngươi và Khắc nhi..." Ôn Ngọc hiện tại đừng nói đến mặt mũi, ngay cả liêm sỉ liêm sang đều không tăm hơi tồn tại.

Hắn ngồi trên đùi Khắc Nhĩ quậy phá một hồi, lại ăn vạ cả buổi. Đoan Chính hơi nhức đầu mà xoa xoa thái dương.

"Ra dáng một chút." Khắc Nhĩ túm hắn lại bắt phải ngồi yên một chỗ.

Ôn Ngọc chẳng còn cái gì hán tử, bản chất bình thường của một nam nhân đều mất sạch. Lúc này nhìn hắn và Tam đế như tráo đổi chỗ cho nhau.

Ừm... Ôn Ngọc là ca nhi và Tam đế là hán tử...

Khung cảnh này có chỗ nào không giống!!??

Hắn nghe vậy càng quậy dữ dội hơn, chẳng chịu ngồi yên mà lăn qua lộn lại trong thư phòng... Cái gì y phục á?

Không quan tâm!

Lạc Hà mang thai tháng này đã là tháng thứ ba, bụng có chút nhô lên nên Ôn Ngọc không dám náo loạn làm phiền y, chỉ làm nũng vài câu rồi thôi... Ngược lại điều này càng khiến cho Khắc Nhĩ gặp khổ.

Hắn cả ngày bám y mãi không buông, vì ở trong cung quá chán nên hắn muốn ra ngoài... Đương nhiên, đối tượng đi cùng không ai khác chính là Khắc Nhĩ.

"Khắc nhi, chiều nay ngươi nói ngươi phải đến thao trường mà... cho ta đi đi!!" Ôn Ngọc hai mắt ươn ướt thút thít nói. Bộ dáng kia đập vào mắt Khắc Nhĩ chẳng đáng thương chút nào, người dám ngồi lên đùi y nhảy nhảy nghịch nghịch cũng chỉ có mình hắn mà thôi, càng khiến y liên tưởng hơn là con sói tinh ranh.

Khắc Nhĩ đứng hình, không biết phải làm sao thì Lạc Hà vẫy tay với hắn bảo: "Lại đây."

Ôn Ngọc tức thì nhảy phắt xuống, đến bên cạnh Lạc Hà lộ vẻ con thỏ đáng yêu ngoan ngoãn.

Khắc Nhĩ: "..."

Lạc Hà xoa đầu hắn, thuận tiện đút cho hắn bánh ngọt, giọng nói có ý thỏa thuận: "Trẫm đi chơi cùng ngươi được không? Nhưng sẽ không đến thao trường."

Lạc Hà muốn giải vây cho Khắc Nhĩ, ý trên mặt chữ: Thao trường nguy hiểm, không thể để phu quân đến đó.

"Không được!" Ôn Ngọc ngay lập tức phản ứng với câu nói...Lạc Hà hiện tại không được ra khỏi hoàng cung!

"Ngươi là chán ghét đi với trẫm không vui?"

Ôn Ngọc: "Không có..." hắn hơi ngượng ngùng, thầm đánh nội tâm một trận, hình như là lúc nãy hắn sống chết đòi đi nha... Nếu như bây giờ đổi ý, Lạc Hà sẽ buồn lòng.

"Vậy, phu quân muốn đi đâu?"

Ôn Ngọc: "Thao..." im bặt.

Khắc Nhĩ nín cười nhìn hắn, quả nhiên Ôn Ngọc là một hán tử hảo hán thích thao trường.... nga...

Lạc Hà thở dài, xem ra Ôn Ngọc chỉ hứng thú với nơi đó đành nói: "Vậy trẫm cùng tam đệ đi với ngươi."

Ôn Ngọc: "..." Hai mắt sáng rỡ.

Theo như yêu cầu của Lạc Hà, Giang công công lập tức chuẩn bị mã xa cho Vua ngự giá, quá trình này tính tới tính tới cũng mất chừng một canh giờ.

Đường đi đến thao trường không xa không gần, đi tới đó trời chắc cũng đã xế chiều.

Lạc Hà nói nơi đó nguy hiểm, không phải là nguy hiểm vì kẻ địch, huống hồ Tam Ảnh vệ đều tụ về tại đây...Ý Lạc Hà là, bởi vì ở thao trường có rất nhiều hán tử. Hán tử thông thường cao lớn, tính cách thô tục không kiêng dè... Làm sao y muốn để cục bông trắng trẻo bé nhỏ của mình đến nơi như thế này chứ? Bất quá, hắn lại quyết tâm muốn đến đây...

"A Miên!!" Vừa bước xuống xe, toàn bộ ảnh thất thân mặc hắc phục đều đồng loạt quỳ xuống hô Tam hoàng vạn tuế, ai cũng kiêng dè không dám nhìn lên Cửu ngũ chí tôn, riêng Ôn Ngọc vừa bước xuống đã hô lên một tiếng làm mọi người suýt tưởng sắp chết tới nơi.

Đương sự Lục Miên cũng kinh hách lắm.

"Hoàng hậu..." Gã toát mồ hôi hột đón nhận ánh mắt sắc như dao đồng thời của Lạc Hà và Khắc Nhĩ âm thầm gào thét trong lòng.

Ôn Ngọc dường như chẳng phát hiện ra, gương mặt bị thương được dùng thuốc tốt nhất để chữa trị đang dần hồi phục trở lại xinh đẹp như ban đầu, rất không có ý tứ dè dặt cái qué gì cả, nghênh ngang trước mặt Tam hoàng và toàn bộ ảnh thất bá vai lôi gã đi vào trong nói: "Ta muốn cùng ngươi ăn thịt nai nướng!!"

Còn rất vui vẻ nữa.

Mọi người cũng lén hít một hơi lạnh, Hoàng hậu cố tình chọc giận Tam hoàng sao?

Không xong rồi, Hoàng hậu này sắp không sống nổi bao lâu rồi...

Nhưng ngược lại hoàn toàn với suy nghĩ của bọn họ, Tam hoàng dường như chỉ có chút không vui, ngoài ra chẳng có thái độ gì là tức giận cả.

Lạc Hà nói: "Đứng dậy đi."

Ngừng một chút y lại nói tiếp: "Hoàng hậu muốn đến đây vui chơi, các ngươi phải bảo vệ cho tốt hắn."

Ẩn ý: Hoàng hậu gặp chuyện, lập tức phạt nặng.

Ảnh vệ: "..."

Nơi này chỉ toàn là ảnh vệ tinh anh nhất của Đại Sơn... Bảo vệ không nổi một người thì không cần làm ảnh vệ nữa đâu!!

Lạc Hà sớm mệt mỏi nên đã vào trong chính phòng nghỉ ngơi, Khắc Nhĩ thì tiếp tục giải quyết quân vụ. Để Ôn Ngọc vui chơi cho thỏa ý hắn liền kéo hắn trở về.

Lục Miên: "Người làm như vậy suýt thì hại chết ta có biết không?"

Ôn Ngọc cười cười: "Ta sẽ không để ngươi chết!"

Lục Miên: "..."

Ôn Ngọc nhìn quanh các ảnh vệ. Người thì ẩn nấp trên cành cây, người thì nấp sau những chỗ tối, cách hắn chỉ khoảng trong bán kính một trượng*, tò mò hỏi: "A Dương đâu? Cả Túc Viên nữa."

(*) Một trượng = 4 mét

Lục Miên cùng hắn ngồi nướng thịt nướng nói: "Hai người đấy đang thi săn bắt thú ở cánh rừng bên kia."

Ôn Ngọc nhìn qua, vô cùng thích thú định chạy qua bên đó. Trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy cổ tay mình bị người nắm lại.

Lục Miên nghiêm túc cảnh cáo: "Bên cánh rừng đó là nơi chúng ta thường xuyên đặt bẫy rập để săn bắt thú, vẫn còn vài cái bẫy ẩn từ lần săn bắt trước, ngươi vào đó không cẩn thận sẽ gặp nguy hiểm."

Ôn Ngọc nghe lời này thì trở nên ủ rũ: "Có ngươi đi cùng mà..."

"Không được."

"Có rất nhiều ảnh thất đi cùng ta mà..."

Lục Miên: "..." Ngươi không nghĩ đến nếu ngươi xảy ra chuyện, Tam hoàng sẽ đến gặp ta đòi mạng à?

Gã nhất quyết từ chối: "Không được!"

Ôn Ngọc rầu rĩ, lại một lần nữa ngồi xuống ăn thịt nướng.

Đến tối hắn quay lại thư phòng, ngay tức thì thấy Khắc Nhĩ vẫn còn đèn đuốc sáng như sao chưa chịu ngủ. Hắn đi tới đập bàn, nói một tiếng "Đi ngủ" giọng nói thập phần lạnh lẽo.

Khắc Nhĩ giật mình như lấy lòng cọ cọ tay hắn nói: "Ta còn chút chuyện liền giải quyết xong rồi."

Ôn Ngọc dứt khoát dành lại tập tư liệu trên tay y đứng xem, sau đó rất tự nhiên xem chân Khắc Nhĩ như cái ghế mềm mại mà ngồi xuống, chính mình giải quyết hết thảy.

Ôn Ngọc có trí nhớ trời phú không ai sánh được. Đương nhiên không phải Ôn Lưu... Mà là nguyên chủ Ôn Ngọc.

Chỉ là nguyên chủ quá mức tự ti về bản thân mình, càng khiến cho tài năng trời phú này không có chỗ dụng võ.

Sau khi Ôn Lưu đến, mọi chuyện liền thay đổi hoàn toàn.

Khắc Nhĩ ôm eo hắn để hắn ngồi vững. Đầu y đặt lên vai hắn nói chuyện phiếm: "Có người bảo, nên cho Tam Vân Hoàng hậu thượng triều."

Ôn Ngọc: "..." Chuyên tâm làm việc.

Khắc Nhĩ tiếp tục: "Ta và đại ca, nhị ca cũng thực suy tính đến chuyện đó..."

Ôn Ngọc nghe vậy cười khanh khách: "Các ngươi không sợ ta tranh cả giang sơn này từ tay các ngươi sao?"

Khắc Nhĩ nhắm mắt "Ừ" một tiếng.

Ôn Ngọc hết hồn, xác nhận lại: "Hả? Ngươi ừ cái gì!?"

Khắc Nhĩ hạ thấp thanh âm, như tiếng suối nhẹ nhàng chảy vào lỗ tai hắn nói: "Giang sơn này đều cho ngươi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play