Editor: Diệp Hạ

Chương 223: Thế giới trừng phạt (15)

Trên đường trở lại ký túc xá, Trình Mộc Quân và Hạ Sâm trò chuyện rất vui vẻ.

Trước lúc xảy ra biến cố rồi tiến vào trò chơi, Hạ Sâm vốn có tính tình rộng rãi, rất được yêu mến.

Điều này cũng thể hiện qua việc trên đường về, có không ít người đến chào hỏi y. Chẳng hạn như hiện tại, có ai đó hình như ở Hội Sinh viên đang kéo Hạ Sâm lại nói chuyện gì đó.

Trình Mộc Quân đợi một lát cảm thấy khá chán, hắn thấy có vẻ Hạ Sâm sẽ không giải quyết xong trong một chốc một lát nên quyết định đi về trước.

Hắn gửi một tin nhắn qua.

【Tôi đi trước.】

Sau đó, hắn tiếp tục đi về hướng khu ký túc xá.

Nhưng chưa đi được mấy bước, hắn nghe thấy phía sau có người đuổi theo.

"Trình Mộc Quân!"

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Sâm vội vàng chạy tới, hai người họ chỉ còn cách nhau một bước.

Hạ Sâm định duỗi tay quàng vai hắn, nhưng đang chạy không dừng lại được, biến thành một cái ôm chặt.

"Xin lỗi xin lỗi."

Hạ Sâm lui về phía sau rất nhanh: "Sao cậu tự đi trước vậy, kêu tôi một tiếng là tôi chạy tới ngay mà."

Trình Mộc Quân dùng dư quang nhìn thấy mấy người phía sau Hạ Sâm trợn mắt há mồm, vẻ mặt như hóng được tin gì chấn động lắm.

"Đi thôi."

Hai người sóng vai rời đi, lúc này Trình Mộc Quân mới tiếp tục nói: "Tôi nghĩ phải lát nữa cậu mới nói xong nên định tự về."

Hạ Sâm: "Như vậy sao được, tôi không đi với cậu, lỡ như cậu lạc đường thì làm sao?"

Trình Mộc Quân liếc y một cái, nhận ra lời này không giống như đang nói giỡn, mà là cực kỳ nghiêm túc.

Bỗng nhiên hắn nhớ đến rất nhiều chuyện.

Sau khi rời khỏi trò chơi sinh tồn, Hạ Sâm vẫn vô cùng bất an, thiếu cảm giác an toàn. Nhìn bên ngoài, dường như y hoà nhập vào cuộc sống cũ rất nhanh, nhưng y lại có một di chứng, đó là ánh mắt không thể nào rời khỏi Trình Mộc Quân quá lâu.

Y không cố tình quấn lấy Trình Mộc Quân, không hạn chế hoạt động của Trình Mộc Quân, thậm chí cũng không có bất kỳ biểu hiện gì.

Nhưng di chứng này lại thể hiện qua phản ứng trên cơ thể Hạ Sâm, nếu không nhìn thấy Trình Mộc Quân trong một thời gian nhất định, mắt y sẽ bị mù tạm thời.

Trình Mộc Quân dẫn y đi gặp bác sĩ, kết quả kiểm tra nói đôi mắt không có vấn đề gì, cuối cùng chỉ có thể kết luận là do yếu tố tâm lý.

Trình Mộc Quân cụp mắt, cười cười: "Tôi cũng đâu phải con nít ba tuổi, sao lạc đường trong làng đại học được? Chỉ đi trước mà thôi."

Hạ Sâm ngừng bước, khẽ nhíu mày. Trước mắt y bỗng nhiên xuất hiện từng mảng ánh sáng lớn, dần dần chuyển sang màu đỏ.

"Cậu sao vậy?"

Hạ Sâm ngẩng đầu, trong những quầng sáng hỗn độn trước mặt, thứ duy nhất có thể thấy rõ chỉ có người trước mặt.

Sự tồn tại của người này như khác biệt với toàn bộ thế giới, có một không hai.

Thấy y ngơ ngác nhìn mình, Trình Mộc Quân lại hỏi: "Cậu có sao không?"

Lúc này Hạ Sâm mới hoàn hồn, thế giới trước mắt khôi phục bình thường, là khuôn viên trường đã nhìn không biết bao nhiêu lần.

Lúc nãy y bị làm sao vậy?

Hạ Sâm ngước mắt nhìn Trình Mộc Quân, cảm giác an tâm kỳ lạ dâng lên trong lòng: "A, không sao."

Y không thể nói thật, nếu nói, có lẽ người bạn cùng phòng mới quen chưa được một ngày này sẽ cho rằng y bị điên.

Trong hai mươi mấy năm cuộc đời, Hạ Sâm luôn là con nhà người ta, vô cùng xuất chúng, cuộc sống cũng cực kỳ suôn sẻ. Y tự cảm thấy từ tâm lý đến sinh lý của mình đều rất khỏe mạnh, là một thanh niên tốt luôn hướng về phía trước.

Cho đến khi gặp Trình Mộc Quân, y phát hiện... hình như mình có hơi biến thái. Từ lần gặp đầu tiên trong ký túc xá, Hạ Sâm đã muốn lấy dây xích cột mình và Trình Mộc Quân vào với nhau, lúc nào cũng có thể nhìn thấy, không xa rời nhau một giây một phút nào.

Lúc nãy ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng dáng Trình Mộc Quân rời đi, y cảm thấy vô cùng hoảng sợ, giống như đã từng trải qua chuyện như vậy. Bởi vì mất đi cái gọi là đồng đội, bạn bè, mất đi người quan trọng nhất trong lòng.

Quan trọng nhất?

Hạ Sâm nghĩ đến đây, đột nhiên lùi về phía sau, cũng bỏ cánh tay đặt trên vai Trình Mộc Quân xuống, đổi lại là một ánh mắt nghi hoặc.

Y xấu hổ cười: "Sợ cậu nóng."

Hình như Hạ Sâm có tâm sự, Trình Mộc Quân cũng không nhiều lời, hai người yên lặng trở lại ký túc xá.

Vừa đến, Trình Mộc Quân phát hiện cửa khép hờ, bên trong truyền đến giọng nói của người nào đó.

Giọng nói này có hơi xa lạ, vừa cao vừa mỏng, không phải giọng của Kỷ Trường Hoài.

"Hôm đó em uống nhiều quá, anh không nên tưởng thật..."

"Cậu như vậy làm tôi cảm thấy rất áy náy, rõ ràng là tôi sai, cậu lại là người dọn ra ngoài."

Sau vài câu nói, giọng của Kỷ Trường Hoài mới vang lên.

"Đổi ký túc xá thôi, không phiền phức lắm."

Nghe đến đó, Trình Mộc Quân liền biết, người bên trong là Mạc An Lan.

Mạc An Lan tiếp tục khuyên: "Sao lại không phiền, cậu không thích tiếp xúc với người khác, mà ký túc xá này có những người khác nữa, sao cậu có thể sống thoải mái? Lỡ như cậu không ngủ được rồi đổ bệnh thì sao..."

Hạ Sâm nghe không nổi nữa, tiến tới gõ cửa ra dấu, sau đó đẩy cửa ký túc xá ra.

Mạc An Lan quay đầu, nhìn thấy hai người đứng bên ngoài, có chút xấu hổ.

"Anh Mạc à." Hạ Sâm mỉm cười: "Anh cũng không cần nói kiểu như bọn tôi là virus đâu, ký túc xá này có phòng riêng, hơi thở của bọn tôi không quấy rầy được anh Kỷ."

Mạc An Lan đứng lên, bối rối nói: "Tôi, tôi không có ý đó."

Hạ Sâm lúc này cực kỳ bực tức, cũng không thèm giữ phép lịch sự ngoài mặt: "Chuyện đó không liên quan tới tôi, tôi muốn nghỉ ngơi, mong anh Mạc đừng làm ồn nữa."

Nói xong, y xoay mặt nhìn Trình Mộc Quân, giọng dịu xuống: "Tôi thấy hơi đau đầu, về phòng trước nhé, có chuyện gì cậu cứ kêu tôi."

"Ừm." Trình Mộc Quân gật đầu, nhìn Hạ Sâm trở về phòng.

Thật ra hắn không nghĩ một hành động vô tình vừa rồi lại kích thích Hạ Sâm đến vậy.

Nhưng đây cũng không phải chuyện xấu, nhìn vào biểu hiện của Hạ Sâm, có lẽ không bao lâu nữa y sẽ có thể thức tỉnh.

Còn Mạc An Lan, xuất hiện ở đây cũng không kỳ quái.

Trình Mộc Quân chọn đứng ngoài cuộc, chỉ hơi gật đầu, thậm chí không có ý định tự giới thiệu.

Khi hắn xoay người chuẩn bị về phòng, đột nhiên nghe Kỷ Trường Hoài gọi.

"Trình Mộc Quân."

"Hửm? Sao vậy."

Kỷ Trường Hoài đứng dậy, đi tới, thấp giọng nói: "Chiều nay tôi có để quên quyển sách ở chỗ cậu, giờ tôi đi lấy lại được không?"

Sách gì?

Trình Mộc Quân sửng sốt, đối mắt với Kỷ Trường Hoài, bỗng nhiên hiểu ra, gật đầu, "Ừm, được."

Hai người lần lượt đi vào phòng Trình Mộc Quân.

Trình Mộc Quân xoay người đóng cửa, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy anh Kỷ?"

Sách đương nhiên không có, có lẽ Kỷ Trường Hoài có chuyện gì muốn nói với hắn mà thôi.

Kỷ Trường Hoài khẽ cau mày, dường như có chút buồn rầu.

Y thở dài, giải thích: "Chắc là cậu cũng nghe thấy mấy câu lúc nãy. Người ở ngoài là một người bạn thân từ nhỏ của tôi, nhưng gần đây cậu ấy làm tôi khá bối rối."

Trình Mộc Quân cười: "Tỏ tình à? Không thích thì cứ từ chối thôi."

Kỷ Trường Hoài: "Tôi từ chối rồi, nhưng quan hệ của hai gia đình thân thiết quá, hơn nữa mẹ tôi... Haiz."

Chuyện khá phức tạp, mà bây giờ Trình Mộc Quân không thân thiết gì với Kỷ Trường Hoài, cũng không thích hợp hỏi quá nhiều, hắn đi thẳng vào vấn đề: "Đàn anh muốn em giúp gì sao?"

Kỷ Trường Hoài khẽ run mi, dường như khá ngại mở lời, do dự một chút rồi vẫn nói thẳng: "Mạc An Lan này tương đối cố chấp, có lẽ tôi phải dùng cách cực đoan một chút để làm cậu ấy từ bỏ."

"Hửm?" Trình Mộc Quân hiểu Kỷ Trường Hoài, ngoài mặt ôn hòa, trên thực tế chuyện y đã quyết thì rất khó thay đổi.

Lúc trước một lòng che chở môn phái cũng vậy, lúc sau buông bỏ môn phái mà xuất gia cũng vậy.

Hắn có chút tò mò, Kỷ Trường Hoài định dùng cách gì làm Mạc An Lan từ bỏ đây?

Kỷ Trường Hoài: "Chắc là từ bây giờ tôi sẽ bắt đầu theo đuổi cậu, hy vọng cậu không cảm thấy khó chịu."

"?"

Trình Mộc Quân chớp mắt, nghi ngờ mình đang gặp ảo giác. Kỷ Trường Hoài... là người thẳng thắn vậy à?

"A, xin lỗi." Kỷ Trường Hoài thấy Trình Mộc Quân ngơ ngác mới nhận ra chỗ không đúng của mình: "Ý tôi là, cậu có thể phối hợp với tôi diễn một vở kịch được không?"

Trình Mộc Quân gian nan lên tiếng: "Diễn kịch?"

"Ừm." Yêu cầu vừa rồi thực sự có hơi quá đáng, Kỷ Trường Hoài căng thẳng đến nỗi nói năng lộn xộn, thấy Trình Mộc Quân có vẻ không tức giận mới bình tĩnh lại.

"Cậu không cần làm gì cả, chỉ cần... từ chối tôi là được. Tôi chỉ muốn khiến Mạc An Lan và người nhà từ bỏ những suy nghĩ viển vông thôi."

Trình Mộc Quân: "Mấy chuyện kiểu này... tìm em có ổn không?"

Lý do của Kỷ Trường Hoài khá đầy đủ: "Tìm con gái không thích hợp, đột ngột kéo gần khoảng cách, mặc dù chỉ là hỗ trợ diễn kịch cũng dễ khiến người ta hiểu lầm. Bạn cùng phòng thì vốn dĩ bình thường cũng đã có tiếp xúc khá nhiều, thích hợp hơn."

Hợp lý.

Nhưng Trình Mộc Quân vẫn tìm ra sơ hở, cũng hỏi thẳng: "Vậy, không phải Hạ Sâm thân với anh hơn sao?"

Nét mặt Kỷ Trường Hoài méo đi trong giây lát: "Hạ Sâm... không thích hợp lắm."

Trình Mộc Quân nhẹ giọng cười, hắn định sẽ từ chối Kỷ Trường Hoài. Chưa gì mà hai người đã có nhiều vướng mắc như vậy, ai biết có tạo thành ảnh hưởng gì với cốt truyện chính hay không.

Nhưng khi bắt gặp ánh mắt khẩn cầu của Kỷ Trường Hoài, Trình Mộc Quân lại chợt nhớ tới Tịch Minh đại sư, hòa thượng đã tu kiếp sau cho hắn.

Lời từ chối vừa đến đầu lưỡi lại bị cuốn vào trong, biến thành: "Em suy nghĩ một chút."

Lúc này đôi mày khẽ nhíu của Kỷ Trường Hoài mới giãn ra: "Cảm ơn."

Y gật đầu: "Tôi đi ra ngoài trước."

Kỷ Trường Hoài vừa đặt tay lên tay nắm cửa, lại nghe Trình Mộc Quân nói: "Anh quên sách của anh rồi đúng không?"

Y ngạc nhiên, nhớ ra mình phải cầm một quyển sách ra ngoài, nếu không lời nói dối này quá lộ liễu rồi.

"Ừm, cậu cho tôi mượn một quyển với."

Trình Mộc Quân lấy đại một quyển sách trên bàn đi tới đưa cho y: "Này."

Kỷ Trường Hoài tiếp nhận, mở cửa ra ngoài. Sau khi đóng cửa cúi đầu nhìn xuống, phát hiện đó là một quyển kinh Phật.

Y hơi sửng sốt, vô thức quay đầu lại nhìn cửa phòng đóng chặt, lại nghe Mạc An Lan phía sau lên tiếng: "Anh Trường Hoài."

Mạc An Lan đứng dậy, khi nhìn thấy kinh Phật trong tay Kỷ Trường Hoài, trong lòng yên tâm trở lại.

Xem ra, Kỷ Trường Hoài thật sự quên sách ở trong, không phải là lấy cớ.

***

Một tiếng sau, Trình Mộc Quân ra ngoài đi tắm, phát hiện Mạc An Lan vẫn đang ngồi ở phòng khách.

Cậu ta không nói gì, rất an tĩnh, nhưng cũng không có ý định rời đi, giống như không khuyên Kỷ Trường Hoài về được là sẽ không bỏ cuộc.

Kỷ Trường Hoài lại càng kiên nhẫn hơn. Y ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, an tĩnh xem kinh Phật, như thể không có ai ở đó.

Trình Mộc Quân nhìn phòng Hạ Sâm, cửa phòng đóng chặt, có vẻ vẫn còn ở bên trong.

Hắn đi thẳng vào phòng tắm, dù sao cũng là phiền phức của Kỷ Trường Hoài, mình cứ giải quyết chuyện của mình trước.

Trước khi thanh tiến độ mở ra, Trình Mộc Quân không muốn dính líu đến mớ bòng bong này chút nào.

Mười phút sau, Trình Mộc Quân ra khỏi phòng tắm. Hắn đang cúi đầu lau tóc, bỗng nghe thấy trong phòng khách có giọng của người thứ ba.

"Cậu về ký túc xá trước đi..."

Kỳ lạ là giọng nói này còn rất quen, Trình Mộc Quân ngẩng đầu, lập tức đối mắt với Tiêu Ngật Xuyên.

Tiêu Ngật Xuyên? Sao y cũng chạy tới đây rồi?

Hoạ vô đơn chí là, hệ thống còn nhảy ra nhắc nhở.

"Tiểu Trúc Tử, không hay rồi, thanh tiến độ đã mở ra, cốt truyện chính thức bắt đầu. Tôi, tôi cũng không biết sao lại vậy nữa, cậu xem rồi làm đi."

____

Chương 224: Thế giới trừng phạt (16)

Hệ thống ném xuống một câu như vậy rồi vô tâm quay lưng bỏ đi, để lại Trình Mộc Quân đối mặt với tình huống bất ngờ này.

Bầu không khí trong phòng khách có chút kỳ lạ.

Tiêu Ngật Xuyên hẳn là vừa đến đây, còn chưa kịp ngồi xuống.

Trong tay Kỷ Trường Hoài cầm sách, vẫn ngồi trên chiếc ghế gần cửa sổ cúi đầu đọc sách, không muốn để ý tới hai người kia.

Còn Mạc An Lan thì ngồi trên sô pha, cụp mắt nhìn tay mình.

Nhìn chung, cục diện ba người có vẻ rất căng thẳng.

Trình Mộc Quân bỗng nhiên xuất hiện, phá vỡ tình thế căng thẳng.

Ba người đều hướng ánh nhìn về phía Trình Mộc Quân.

Cũng may mặc dù bây giờ Trình Mộc Quân rất kinh sợ, nhưng trên mặt không hề biểu hiện ra chút nào.

Trình Mộc Quân chỉ nhìn Tiêu Ngật Xuyên vài giây, tạo ra một chi tiết thật hoàn hảo.

Cái nhìn vài giây này có thể hiểu là cái nhìn tò mò đối với người xa lạ, cũng có thể hiểu là yêu từ cái nhìn đầu tiên, thậm chí còn có thể hiểu là cái nhìn buồn bã mất mát khi nhìn thấy người có diện mạo quá giống cố nhân.

Dưới tình huống chưa có gì rõ ràng, Trình Mộc Quân luôn luôn chừa lại cho mình một đường lui.

Hắn hơi cúi đầu, tránh ánh mắt Tiêu Ngật Xuyên, bình tĩnh đi về phòng mình.

"Từ từ, bạn học này."

Tiêu Ngật Xuyên lên tiếng.

Trình Mộc Quân dừng lại, xoay người, khó hiểu nhìn qua.

Lúc này hắn thật sự không muốn ngó ngàng gì tới Tiêu Ngật Xuyên, chỉ muốn quay về phòng mình, đóng cửa lại, bắt hệ thống ra, cẩn thận nghiên cứu cái kịch bản vớ vẩn này.

Dù sao cũng chỉ là thanh tiến độ mở ra thôi, vẫn chưa xảy ra tình tiết mấu chốt, chắc là còn cứu được.

Lui một bước, dùng nhẫn xoá bỏ đoạn ký ức này của ba người, làm như chưa có chuyện gì xảy ra cũng được.

Tiêu Ngật Xuyên đã đi tới, ngừng lại cách Trình Mộc Quân nửa thước. Ánh mắt dừng trên khuôn mặt Trình Mộc Quân có hơi lâu.

Lâu đến mức hơi bất lịch sự.

Trình Mộc Quân đang định nói gì đó, lại nghe Tiêu Ngật Xuyên ngập ngừng lên tiếng.

"Chúng ta... có phải đã gặp nhau ở đâu không?"

Ngũ lôi oanh đỉnh.

Sét đánh ngang tai.

Hiếm khi nào mà đầu Trình Mộc Quân trống rỗng, chỉ muốn mắng người như thế này.

Cái gì cơ? Tiêu Ngật Xuyên, đang khi không cậu lại nổi điên cái gì?

Với lại, câu này là thoại của Trình Mộc Quân, lời thoại cũ rích của hắn khi vừa gặp đã yêu Tiêu Ngật Xuyên vào mấy tháng sau.

Mạc An Lan quay phắt qua, ngay cả Kỷ Trường Hoài cũng buông sách trong tay, đứng dậy.

Hai người đều kinh ngạc nhìn Tiêu Ngật Xuyên.

Câu này nghe rất giống câu nói mà các chàng trai dùng để bắt chuyện với một cô gái xinh đẹp mình gặp trên đường, nhưng đặt nó ở trên người Tiêu Ngật Xuyên lại không phù hợp chút nào.

Trong suy nghĩ của mọi người, dường như trừ Mạc An Lan ra, không có kẻ nào lọt được vào mắt Tiêu Ngật Xuyên.

Tiêu Ngật Xuyên không biết gì, vẫn tập trung nhìn thanh niên trước mặt.

Mái tóc ướt át, hỗn độn xoã trên trán.

Gương mặt như được bao phủ bởi một tầng sương, rất đẹp, và...

Rất quen thuộc.

Gần đây Tiêu Ngật Xuyên rất hay đau đầu, không thể tập trung vào chuyện gì, giống như du hồn vậy.

Y cứ luôn nghĩ đến những chuyện xảy ra ở nước ngoài, ở bên bờ hồ...

Cho đến vừa rồi, nhìn thấy người này, y bỗng nhiên có cảm giác được thông suốt, thân thể phản ứng trước cả lý trí.

Tiêu Ngật Xuyên bất ngờ nói ra câu này, nghe thế nào cũng thấy hơi ngu ngốc.

Nhưng y không hề hối hận, ngược lại lặp lại lần nữa: "Có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu không? Chẳng hạn như... nước F?"

"A," Trình Mộc Quân bình tĩnh lại, nhìn Tiêu Ngật Xuyên từ trên xuống dưới vài lần, lắc đầu nói: "Xin lỗi, chắc là không phải."

Thấy Tiêu Ngật Xuyên vẫn còn muốn nói gì đó, Trình Mộc Quân có hơi hoảng, cứ cảm thấy nếu tiếp tục như vậy, mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn được nữa.

Cũng may, trong thời khắc mấu chốt, có người xuất hiện cứu nguy.

Hạ Sâm mở cửa, ra ngoài.

Y cau mày, sắc mặt không quá đẹp: "Hai vị đàn anh này, đã không còn sớm nữa, đừng quấy rầy người khác nghỉ ngơi chứ?"

Hạ Sâm đi tới, kéo Mạc An Lan đang ngơ ngác trên sô pha dậy, mở cửa, đẩy ra ngoài.

Sức y rất lớn, thậm chí Mạc An Lan còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã đã bị ném ra ngoài.

"Cậu..."

Sau đó, Hạ Sâm nhìn về phía Tiêu Ngật Xuyên: "Mời anh đi cho."

Tiêu Ngật Xuyên gật đầu với Trình Mộc Quân: "Tôi tên Tiêu Ngật Xuyên, lúc nãy thất lễ rồi, xin lỗi."

Nói xong, y cũng xoay người rời khỏi ký túc xá.

Hạ Sâm đóng cửa lại, tiện tay khóa trái luôn, sau đó mới xoay người đi tới: "Cậu đi nghỉ ngơi đi."

"Làm ồn cậu hả?" Trình Mộc Quân hỏi: "Nhìn cậu có vẻ, tinh thần không được tốt lắm."

Hạ Sâm chỉ nhìn hắn một cái thật sâu: "Không có gì, lúc nãy tôi đã nói, có vấn đề gì thì cứ gọi tôi."

Một trò hề kỳ lạ cuối cùng cũng tạm thời hạ màn.

Trình Mộc Quân ngã mạnh xuống giường, ngay cả tóc cũng chẳng buồn sấy khô.

Hắn kéo chăn che mặt, thở dài: "Hệ thống, cậu có thể để tôi tin tưởng một lần được không?"

Hệ thống không dám nói gì.

"Đây là kịch bản cậu viết, thế giới cậu sửa, sao tự nhiên cốt truyện lại bắt đầu?"

Hệ thống nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi nghĩ chắc là do... ý chí của thế giới?"

Ý chí của thế giới?

Lời này nghe giống như đổ thừa, nhưng mà...

Trình Mộc Quân xốc chăn, giơ tay trái lên trước mặt, bắt đầu nhìn kỹ chiếc nhẫn song xà.

Đúng rồi.

Trình Mộc Quân thở dài: "Cậu nói cũng có lý, bây giờ Tiêu Ngật Xuyên chỉ còn lại một nửa linh hồn, lực khống chế thế giới của y cũng bị ảnh hưởng rất nhiều."

Bên này giảm bên kia tăng.

Hệ thống: "Ý cậu là, cốt truyện bỗng nhiên mở ra có... liên quan tới bản thể?"

"Ừm, sau khi dung hợp, bản thể bị Mặc Sĩ Nghi ảnh hưởng, luôn muốn giết chết phân hồn của Tiêu Ngật Xuyên. Tính tình của Mặc Sĩ Nghi như thế nào? Méo mó điên cuồng, có thù tất báo, kể cả khi đã quy vị trở thành Tiên Tôn vẫn vậy, bằng chứng là y xử lý Tuyết tộc không hề nương tay một chút nào."

Trình Mộc Quân biết, y vẫn còn canh cánh hành động tự bạo của Đào Ninh, vừa lúc toàn tộc Tuyết tộc dính vào tội xem trộm sổ sinh mệnh, y lập tức nhân cơ hội này, xử lý tất cả.

Hệ thống: "Tôi nói mà, không phải lỗi của tôi, tất cả là tại trà xanh hắc tâm liên. Không phải cậu nói Cừu Tông có thể áp chế Mặc Sĩ Nghi à, sao vẫn có vấn đề?"

Trình Mộc Quân im lặng.

Hắn nhớ tới Lâm Viễn Ngạn và Hách Viễn, hai người này không phải đèn cạn dầu.

Hách Viễn giấu thi thể hắn trong động phủ, một lòng muốn nghịch chuyển sinh tử; Lâm Viễn Ngạn thì vốn có thiết lập đại lão tàn tật âm u méo mó, hơn nữa ở thế giới đó Trình Mộc Quân còn hành y không hề nhẹ...

Bây giờ chỉ có Cừu Tông là xem như tương đối bình thường, một mình y không áp chế được cũng là điều dễ hiểu.

"Hệ thống, tôi thấy thế giới này rất có nguy cơ."

Hệ thống hoảng hốt: "Hả? Sao vậy?"

Trình Mộc Quân hơi đau đầu: "Không được, tôi phải tìm ra Tô Thượng và Hàn Sơ Húc, tiễn hai người này đi, nếu không kiểu gì Tiêu Ngật Xuyên cũng sẽ bị hành chết thôi."

Hệ thống: "Từ từ, không phải cậu nói bọn họ đến từ cùng một linh hồn à? Giờ là chuyện gì? Tự giết bản thân?"

Trình Mộc Quân thở dài: "Cậu có thể ra ngoài hỏi y, chứ tôi cũng không hiểu tâm tính này lắm, chắc... đơn giản là y bị biến thái thôi."

Dù có như thế nào, thanh tiến độ đã mở.

Thậm chí Tiêu Ngật Xuyên còn cướp thoại của Trình Mộc Quân.

Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, thanh tiến độ không thể khiến hắn gục ngã đâu.

Vì thế, Trình Mộc Quân tỉnh táo lại, đối mặt với hiện thực.

Hắn mở kịch bản ra, đọc thật kỹ từ đầu tới đuôi.

"Hệ thống, tôi phát hiện, kịch bản này thực chất là mối quan hệ đa giác giữa bốn người."

Hệ thống: "Cũng không sai."

"Cậu xem, tôi một mũi tên hướng về Tiêu Ngật Xuyên, Tiêu Ngật Xuyên một mũi tên hướng về Mạc An Lan, Mạc An Lan một mũi tên hướng về Kỷ Trường Hoài, Kỷ Trường Hoài... Ừm, không có mũi tên."

"Sau đó?"

"Được rồi, tôi biết nên làm như thế nào rồi."

Hệ thống lại bắt đầu hoảng loạn: "Đừng mà, cậu cứ tự tin là tôi thấy sợ."

"Yên tâm, tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra."

"Không! Cậu không hiểu! Lần nào cậu cũng tự tiện hành động theo ý mình, làm tôi như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, thanh tiến độ không động đậy mà đỏ rất lâu rất lâu, tôi không chịu nổi."

Trình Mộc Quân: "... Rồi rồi rồi, nói cậu nghe là được chứ gì."

"Đúng." Hệ thống lập tức nín khóc.

"Tôi quyết định đồng ý đề nghị của Kỷ Trường Hoàc, trước tiên thành lập một mối quan hệ tứ giác vững chắc."

"Cái gì?!"

Trình Mộc Quân xoay người, "Tôi muốn đi ngủ, câm miệng."

Một đêm trôi qua.

Không biết mấy người khác thế nào, Trình Mộc Quân thì ngủ khá ngon.

Sáng sớm, Trình Mộc Quân vừa ra ngoài đã nhìn thấy Kỷ Trường Hoài.

Hình như Kỷ Trường Hoài đã dậy được một lúc, đang ngồi ngoài ban công đọc sách.

Trình Mộc Quân đi qua, nhìn thấy trên tay y vẫn là quyển kinh Phật hôm qua. Ở thế giới của Kỷ Trường Hoài, Trình Mộc Quân sống cùng y lâu nên cũng có thói quen mang theo một quyển kinh Phật bên người.

Lúc nào mất ngủ có thể lấy nó ra dùng.

Hắn chỉ cần xem vài trang là có thể nhớ lại giọng điệu tụng kinh của Tịch Minh đại sư, đi vào giấc ngủ rất nhanh.

Trình Mộc Quân nhìn một lát, mở miệng nói: "Anh Kỷ, em đồng ý."

Kỷ Trường Hoài ngước mắt, khí chất trên người y vô cùng yên bình, trong mắt lại hiện lên một chút vui vẻ.

"Cảm ơn."

Y khựng lại một chút, rồi ngập ngừng nói: "Chỉ là, tôi không biết theo đuổi một người nên làm gì, có thể thỉnh giáo cậu vài chuyện không?"

Trình Mộc Quân nhìn chằm chằm y một lát, rồi hơi khom lưng, chầm chậm nói: "Đàn anh biết làm khó người khác quá. Anh còn cần em dạy anh cách... theo đuổi em?"

Kỷ Trường Hoài sững sờ, khoảng cách giữa hai người bây giờ đã vượt qua khoảng cách mà y có thể chấp nhận.

Nếu là trước kia, có lẽ Kỷ Trường Hoài sẽ lạnh mặt đứng dậy, tránh ra xa.

Nhưng giờ khắc này, Kỷ Trường Hoài không muốn cử động, thậm chí còn vô thức ngừng thở.

Y cụp mắt, nhìn xuống tay Trình Mộc Quân.

Tay Trình Mộc Quân rất đẹp, thon dài trắng nõn. Trên ngón tay có vết chai, có lẽ là do cầm bút vẽ nhiều năm tạo thành, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến mỹ cảm.

Một hình ảnh đột nhiên xuất hiện trong đầu y.

Đôi tay này đẩy vạt áo ra, nhẹ nhàng tiến vào...

"Trình Mộc Quân? Đàn anh Kỷ?"

Một giọng nói khác vang lên, hai người quay đầu lại.

Kỷ Trường Hoài đột ngột lui về phía sau, sau đó đứng lên, vẻ mặt có chút hoảng hốt: "Xin lỗi, tôi về phòng trước."

Hạ Sâm đi tới, nhìn Kỷ Trường Hoài gấp gáp đi vào phòng, hỏi: "Cậu mới làm gì dọa anh Kỷ hả?"

Trình Mộc Quân vẻ mặt vô tội: "Tôi có biết đâu."

***

Đêm đến.

Kỷ Trường Hoài nằm mơ.

Đó là giấc mơ y chưa bao giờ gặp, thành thật mà nói, từ thời thiếu niên, ham muốn của Kỷ Trường Hoài đã rất ít ỏi.

Thậm chí đến cả giấc mơ mà những thiếu niên mới lớn thường có, y cũng không gặp lần nào.

Bây giờ, y lại mơ một giấc mơ.

Trong mơ, hương rượu tràn ngập, có người áo đỏ đặt đầu ngón tay lên cằm y, từ từ đi xuống.

Sau đó luồn vào...

"!"

Kỷ Trường Hoài ngồi bật dậy, cảnh tượng trong mơ vẫn xoay quanh trong đầu không chịu đi.

Bàn tay đã vuốt ve từ cằm xuống ngực y vô cùng quen thuộc, rõ ràng là...

Tay của Trình Mộc Quân.

Sao y có thể mơ giấc mơ như vậy với một người bạn cùng phòng chỉ mới quen được gần một ngày?

Thật sự là... vô sỉ, bỉ ổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play