Editor: Diệp Hạ
Chương 221: Thế giới trừng phạt (13)
Khi màn đêm đêm buông xuống, Cừu Tông tỉnh dậy.
Lúc này Trình Mộc Quân đang ngồi dưới hiên nhà nhìn ra hồ nước ở nơi xa.
Hắn nghe thấy tiếng mở cửa, không quay đầu lại.
Sau đó có người ôm eo hắn, hơi thở quen thuộc phả vào vành tai: "Thầy ơi, đã lâu không gặp."
Trình Mộc Quân khẽ cười: "Đối với em chắc không lâu lắm nhỉ."
Cừu Tông đặt một nụ hôn bên tai Trình Mộc Quân, sau đó mới đứng dậy, ngồi xuống đối diện.
"Sau khi anh đi, em thế nào?"
Cừu Tông thản nhiên nói: "Tới lỗ sâu, sau đó nhìn thấy... quy tắc thế giới."
Trình Mộc Quân thấy khá hứng thú, hắn rất muốn biết những mảnh vỡ linh hồn chen vào thế giới trừng phạt bằng cách nào.
"Kể nghe một chút."
"Thế giới này có quá nhiều lỗ hổng, vốn đã kề bên bờ vực sụp đổ." Cừu Tông nhíu mày, "Nguyên nhân đến từ chính bên trong."
Trình Mộc Quân: "Hửm? Ý em là... điểm tựa có vấn đề?"
Cừu Tông gật đầu: "Ừm, em có thể cảm nhận được một ít cảm xúc của điểm tựa thế giới này, y nghi ngờ thế giới này cho nên không hề củng cố nó, vì vậy bọn em mới có thể vào dễ dàng như vậy."
"Tức là Tiêu Ngật Xuyên vẫn luôn nghi ngờ thế giới này?"
Cừu Tông mỉm cười châm chọc: "Ở thế giới này, em là... một tia năng lượng đã suy yếu đến mức tột cùng, nhưng chính bởi sự tồn tại của y mà em mới có những chuyện trước đây."
Trình Mộc Quân nhìn vào mắt Cừu Tông, đã hiểu được phần nào ý y muốn nói.
Ở tiểu thế giới này, có một số điều không thể nói rõ nếu đề cập đến quy tắc.
"Anh biết rồi."
Cừu Tông nâng tay chạm vào sườn mặt Trình Mộc Quân: "Mặc dù phải trả cái giá không nhỏ, nhưng có thể chạm vào anh lần nữa, em đã cảm thấy mãn nguyện rồi, anh... cứ làm chuyện mình muốn đi, không cần băn khoăn quá nhiều."
Ánh mắt Trình Mộc Quân khẽ lung lay, giơ tay nắm tay Cừu Tông: "Được."
Hắn đã nhìn ra, người trước mặt không chỉ đơn thuần là Cừu Tông, sau khi thức tỉnh y đã dung hợp cùng Hách Viễn và Lâm Viễn Ngạn ở bản thể.
Cừu Tông biết quy tắc thế giới, thậm chí có vẻ đã khôi phục không ít ký ức.
"Sư tôn, đưa nhẫn cho ta."
Xưng hô đột ngột thay đổi, Trình Mộc Quân thoáng ngạc nhiên, sau đó lấy nhẫn từ túi quần ra, nói: "Ngươi đừng có biểu diễn tinh phân trước mặt ta được không?"
Cừu Tông nhận lấy nhẫn, cười nhẹ: "Cũng không phải tinh phân, ta đã từng..."
Y không nói hết câu, chỉ nhìn Trình Mộc Quân thật sâu: "Chờ ngài trở về sẽ biết."
Cừu Tông cụp mắt, nắm nhẫn trong lòng bàn tay, đợi một lát rồi đưa lại cho Trình Mộc Quân.
"Y sẽ tới, ngài đi ngủ một lát đi, ngày mai là chuyện bên này có thể giải quyết rồi, những mảnh vỡ khác đều ở trong nước."
Trình Mộc Quân không hỏi nhiều, nhận lại nhẫn: "Được."
Hắn xoay người vào phòng, nằm lên giường.
Có vẻ Cừu Tông vẫn còn ở ngoài chuẩn bị gì đó, không vào theo.
Lúc này hệ thống mới dè dặt hỏi: "Tiểu Trúc Tử, vừa rồi, sao Cừu Tông lạ lạ vậy? Sao sao đó?"
Trình Mộc Quân giải thích: "Đó không phải Cừu Tông, là Hách Viễn."
"Hả? Cái gì? Không phải cậu nói Hách Viễn đã trở lại bản thể sao?"
"Ừm, bản thể và các mảnh vỡ linh hồn có liên kết, bản thể càng mạnh thì liên kết với các mảnh vỡ linh hồn bên này càng chặt."
Trình Mộc Quân ngừng một chút rồi nói: "Nhưng sao cậu biết đó là bản thể?"
Hệ thống ngẩn ngơ: "A, tôi, tôi cũng không biết nữa, tự nhiên, tự nhiên tôi biết luôn."
Đương nhiên không phải khi không mà hệ thống biết được chuyện này, mà là linh hồn ở bản thể càng mạnh, kiếm linh mà bản thể đang nuôi dưỡng cũng dần dần khôi phục.
Trình Mộc Quân không hỏi nữa, tiếp tục nói: "Chờ Cừu Tông trở về, mọi chuyện sẽ được giải quyết."
Hệ thống: "Hả?"
"Chỉ cần đánh thức ký ức, bên bản thể sẽ có thể lập một thông đạo đưa mảnh vỡ về." Hắn nhéo chiếc nhẫn trong lòng bàn tay: "Đây là điểm neo Hách Viễn để lại thế giới này."
"Sau đó thì?"
"Sau đó, sau đó đi ngủ."
Hệ thống kinh ngạc: "Không, tôi nghe thấy tiếng Cừu Tông mài dao ở ngoài kìa, còn hắc tâm liên Mặc Sĩ Nghi tàn nhẫn độc ác nữa, cậu không sợ chết người à!"
Trình Mộc Quân: "Cậu yên tâm, Mặc Sĩ Nghi chỉ để lại đây một nửa linh hồn, Cừu Tông có thể giải quyết y."
Hắn trở mình, yên tâm đi ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, Trình Mộc Quân nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Hắn mở mắt, phát hiện Cừu Tông không còn ở trong nhà.
Xem ra Mặc Sĩ Nghi đã tới.
Trình Mộc Quân xuống giường, khoác thêm áo rồi ra ngoài.
Vừa mở cửa đã bị gió lạnh thổi run một cái, hắn thực sự không muốn rời khỏi căn nhà nhỏ ấm áp này đâu.
Tuy nhiên, ánh trăng tối nay đặc biệt sáng ngời, giúp hắn có thể nhìn thấy tình huống bên hồ.
Ở bến hồ có một cầu tàu đơn sơ bằng gỗ, vì chịu đựng biết bao cơn gió thổi mưa xối nên đã rất cũ nát, nhưng miễn cưỡng vẫn dùng được. Cạnh đó là một con thuyền gỗ nhỏ, lúc thời tiết tốt có thể chèo thuyền ra giữa hồ thả câu.
Lúc này, trên cầu tàu có hai người đang đứng.
Chiều cao không hơn kém nhau bao nhiêu, không nhìn kỹ lại tưởng cùng một người.
Trình Mộc Quân nheo mắt, rất nhanh phân biệt được người có thân hình cường tráng hơn một chút là Cừu Tông, người khác chắc là Tiêu Ngật Xuyên bị Mặc Sĩ Nghi bám vào.
Tay Mặc Sĩ Nghi cầm một cây dao, dưới ánh trăng nhìn có chút chói mắt.
Hai người nói chuyện vài câu, sau đó lao vào đánh lộn. Động tác quá nhanh, mà không gian quá tối.
Trình Mộc Quân không rõ tình huống cụ thể thế nào, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ đứng dưới mái hiên quan sát.
Hệ thống nhỏ giọng hỏi: "Cậu không vô can à?"
Trình Mộc Quân: "Không chết được đâu, cứ để tự y giải quyết."
Hệ thống: "Đã xài cả dao rồi mà."
Cừu Tông xoay người, hình như cũng rút vũ khí, có vẻ là dao găm.
Hai người giống như có thù truyền kiếp, xuống tay không do dự chút nào.
Trình Mộc Quân vẫn dựa vào cửa, bình tĩnh nói: "Hệ thống, cậu biết nhân cách phân liệt trị thế nào không?"
Hệ thống: "Hả?"
"Có một phương pháp trị liệu dứt điểm, đó là xây dựng một khung cảnh trong thế giới thực, nhốt tất cả các nhân cách vào trong đó, khi chỉ còn một người sống sót là trị liệu thành công."
Hệ thống nghe mà choáng, nói lắp: "A, a, không tới mức đó chứ, tuy, tuy Mặc Sĩ Nghi rất trà xanh rất gian xảo độc ác, nhưng tội không đến mức chết mà."
Trình Mộc Quân bật cười: "Trêu cậu thôi, không xảy ra chuyện gì đâu."
Bên kia, hai người đã rơi xuống hồ.
Mặt nước gợn sóng liên tục, có vẻ như trong lúc rơi xuống họ vẫn đang chiến đấu không ngừng.
Vài phút sau, mặt nước dần lắng xuống.
Trình Mộc Quân khẽ cau mày, đi qua.
Mặt hồ tĩnh lặng, không một gợn sóng.
Hắn đi ra cầu tàu, ngồi xổm xuống quan sát, cách mặt nước rất gần.
"Cừu Tông? Mặc Sĩ Nghi?"
Không ai đáp lại.
Chết thì đương nhiên là không chết, Mặc Sĩ Nghi ở thế giới này là bán lệ quỷ, mà Cừu Tông đã có liên kết với bản thể, càng không thể xảy ra chuyện.
Cái Trình Mộc Quân quan tâm là, Cừu Tông không mang Mặc Sĩ Nghi đi luôn đó chứ? Lát nữa vớt Tiêu Ngật Xuyên lên rồi phải xử lý thế nào?
Còn Cừu Tông, một người vốn ở thế giới này tự dưng mất tích, hơn nữa y còn có thân phận đặc biệt, nếu biến mất chắc chắn sẽ bị điều tra.
Mà đã điều tra, xác định là sẽ tra tới trên đầu Trình Mộc Quân, hắn không rảnh đối phó với nhiều phiền phức như vậy.
Trình Mộc Quân nhíu mày, nghĩ thầm, nhiều năm trôi qua rồi, đừng nói là thủ đoạn xử sự của người nọ lại thụt lùi nhé, đó chính là người kế nhiệm Trình Mộc Quân một tay nuôi dạy, không lý nào lại vậy.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, mặt nước bắn tung toé, có người ngoi lên.
Là Cừu Tông.
Y ngẩng đầu, vịn tấm gỗ trên cầu tàu nâng người lên, hôn lên môi Trình Mộc Quân một cái thật mạnh.
Một cái hôn rất bất ngờ, cũng rất mãnh liệt.
Sau đó Cừu Tông lui lại, lấy từ trong túi ra một cái nhẫn hình rắn khác: "Thầy ơi, em phải đi rồi, phiền toái em cũng sẽ mang theo."
Trình Mộc Quân nhìn mặt hồ, hỏi: "Tiêu Ngật Xuyên đâu?"
Cừu Tông liếc mắt sang chỗ khác: "Không chết được, nào hết chịu nổi thì tự ngoi lên thôi. Chiếc nhẫn kia của anh đâu?"
Trình Mộc Quân mở lòng bàn tay ra, nhẫn hình rắn nằm bên trong.
Cừu Tông cầm lấy nhẫn, tay khẽ động, một tiếng "cạch" rất nhỏ vang lên, hai chiếc nhẫn hợp thành một thể, tạo thành hai con rắn quấn lấy nhau.
Y kéo tay Trình Mộc Quân qua, đeo nhẫn vào ngón giữa của hắn.
Một vầng sáng trắng bao quanh cơ thể Cừu Tông, "Lát nữa anh cứ ném y vào chiếc xe y lái tới đây là được. Trong chiếc nhẫn này là một nửa linh hồn của Tiêu Ngật Xuyên, phần thuộc về Tiêu Minh Duệ ấy, anh mượn sức mạnh từ điểm tựa của thế giới này là sẽ có thể thay đổi một vài giả thiết, không tạo ra phiền phức hay cái gì khả nghi đâu."
Nói hết lời, y im lặng một lát, rồi lại bổ sung: "Em chờ anh."
Sau đó, Cừu Tông biến mất.
Trình Mộc Quân nhắm mắt lại, xác nhận trạng thái của chiếc nhẫn.
Mặc Sĩ Nghi nuốt Tiêu Minh Duệ, cũng chính là một nửa linh hồn của Tiêu Ngật Xuyên. Sau khi thuận lợi dung hợp với Mặc Sĩ Nghi, Cừu Tông đã tách phần linh hồn này ra khỏi bản thể, nhốt trong nhẫn.
Quy tắc vận hành thế giới là thứ không thể tùy tiện thay đổi, sẽ rất dễ khiến thế giới sụp đổ, nhưng nếu mượn điểm tựa của thế giới - linh hồn của Tiêu Ngật Xuyên thì lại là chuyện khác.
Trình Mộc Quân có thể cải biến quy tắc một chút ít, chẳng hạn như xóa bỏ sự tồn tại của người tên Cừu Tông, như làm mờ phần ký ức nào đó của Tiêu Ngật Xuyên.
Hệ thống nghe xong, nhỏ giọng nói: "Làm vậy không có tác dụng phụ gì chứ hả?"
Trình Mộc Quân xoay chiếc nhẫn: "Không đâu, cùng lắm là lúc nghĩ tới đầu Tiêu Ngật Xuyên sẽ đau muốn nứt ra thôi, linh hồn cộng hưởng gì đó ấy mà."
Mặt hồ vẫn rất bình tĩnh, Tiêu Ngật Xuyên vẫn còn ở bên trong.
Hệ thống: "Sao tôi cứ cảm thấy... Cừu Tông cố ý, cố ý hành Tiêu Ngật Xuyên á, việc ném người vào trong hồ hình như cũng đâu cần thiết lắm..."
Trình Mộc Quân thở dài: "Không sai, y cố ý đó, phần linh hồn của Mặc Sĩ Nghi tuy rằng chỉ có một nửa, nhưng sau khi dung hợp vẫn ảnh hưởng đến cảm xúc của y một ít."
"Vậy, vậy tức là y sẽ không chạy về gây chuyện nữa đúng không?"
Trình Mộc Quân: "Không, đã trở lại thân thể, hai phần Hách Viễn và Cừu Tông đủ để áp chế thuộc tính tiêu cực của Mặc Sĩ Nghi."
Đợi thêm một lát, nhưng Tiêu Ngật Xuyên vẫn không ngoi lên.
Trình Mộc Quân xác định, hắn lại bị lừa rồi, người nọ muốn Tiêu Ngật Xuyên ngâm trong nước một lúc, ăn thêm nhiều đau khổ đây mà.
"Tội tình gì chứ." Trình Mộc Quân lắc đầu, nhảy xuống hồ.
Nước hồ rất sạch sẽ, không lâu sau Trình Mộc Quân đã phát hiện mục tiêu - Tiêu Ngật Xuyên đang nhắm mắt lơ lửng bên trong.
Hắn duỗi tay ôm ngang ngực Tiêu Ngật Xuyên kéo người lên.
Sau khi nhấc người lên bến tàu, Trình Mộc Quân thực hiện quy trình cấp cứu đuối nước giúp Tiêu Ngật Xuyên khôi phục hô hấp.
Vẫn không tỉnh.
Nhưng cũng vừa hay.
Trình Mộc Quân theo lời Cừu Tông nói vác người đến chỗ chiếc xe, ném vào trong ghế điều khiển.
Hắn xoay người rời đi, đồng thời xoay chiếc nhẫn trên tay, ngay sau đó, căn nhà gỗ ẩn trong rừng cây và cả cầu tàu bên hồ đột ngột biến mất trong không khí
Đợi khi Tiêu Ngật Xuyên tỉnh lại, y sẽ chỉ nhớ rằng mình đã lái xe đến bên hồ giải sầu rồi bị lạc đường, sau đó ngủ ở trong xe.
Hết thảy cốt truyện chỉ đợi Trình Mộc Quân về nước mới chính thức bắt đầu.
____
Chương 222: Thế giới trừng phạt (14)
Tiêu Ngật Xuyên tỉnh lại ở trong xe.
Khi mở mắt, y vẫn thấy hơi choáng váng.
Điện thoại đang đổ chuông liên hồi.
Y cầm lên, nhìn thấy ba chữ trên màn hình, mày hơi nhíu lại.
Nhưng y vẫn nghe điện thoại.
"Alo."
"Ừm, vẫn ổn."
"Cũng xong rồi, hai ngày nữa trở về."
Sau khi cúp máy, Tiêu Ngật Xuyên ném điện thoại sang một bên.
Y biết tại sao Mạc An Lan gọi điện thoại cho mình, cũng bởi vì mấy ngày nay y không liên lạc thôi.
Tiêu Ngật Xuyên biết Mạc An Lan chỉ xem mình là lốp dự phòng, thậm chí còn biết có một số người nói y là chó liếm.
Nhưng y không để bụng, đó cũng chỉ là...
Là cái gì?
Lại một lần nữa, cảm giác mờ mịt quen thuộc... Tiêu Ngật Xuyên dùng sức nhắm mắt lại, không suy nghĩ về nó nữa.
Y nhớ tới một chuyện khác, tại sao mình lại xuất hiện ở chỗ này.
À, đúng rồi.
Vì buồn phiền chuyện của Tiêu Minh Duệ, y lái xe ra ngoài giải sầu rồi bị lạc đường, còn quần áo trên người bị ướt là vì lúc đứng bên hồ không cẩn thận rơi xuống nước.
Nhớ tới đây, y cảm thấy không đúng lắm, rơi xuống nước...
Sau khi rơi xuống nước y đã tự đi lên, nhưng vì sao Tiêu Ngật Xuyên lại cảm giác như... có người kéo y lên?
Nhưng khi nghĩ kỹ lại, đầu y đau như muốn nứt ra, không thu hoạch được gì.
Tiêu Ngật Xuyên lẳng lặng ngồi một lát, sau đó mới khởi động ô tô rời khỏi.
***
Hai tháng sau, Trình Mộc Quân về nước.
Vì đã đăng ký học thạc sĩ ở trong nước, hắn vội vàng làm xong đề án tốt nghiệp ở bên này, lấy được bằng tốt nghiệp rồi lập tức về nước.
Sau khi về nước, hắn liên lạc với Chu Tắc và đám bạn cũ chơi từ lúc nhỏ, nghỉ ngơi vài ngày thì khai giảng.
Trình Mộc Quân chọn trọ ở trường.
Trường học nằm trong làng đại học mới xây dựng, trong khu có vài trường đại học, thống nhất phân chia các tài nguyên công cộng.
Ký túc xá của nghiên cứu sinh không tệ, thiết kế theo kiểu căn hộ.
Một phòng ba người, bên trong có ba phòng ngủ một phòng khách. Mỗi người có một phòng ngủ riêng, còn phòng khách, toilet và ban công là dùng chung.
Trình Mộc Quân ăn không ngồi rồi nên dọn vào trước mấy ngày.
Hôm nay, hắn định vẽ tranh ở phòng khách, thuận tiện tám chuyện với hệ thống.
Thật ra hệ thống không hiểu tại sao Trình Mộc Quân lại chọn về nước, rõ ràng còn chưa tới lúc cốt truyện chính thức bắt đầu.
Mặc dù Cừu Tông kêu hắn làm thế, nhưng Trình Mộc Quân biết nghe lời như vậy từ khi nào? Trước giờ hắn chỉ làm việc theo logic của bản thân.
Hơn nữa, cái logic đó còn khá là thần kỳ.
Nếu không thì sao chín thế giới trước lại hỏng theo một cách lạ lùng như vậy.
Thấy Trình Mộc Quân lúc này có vẻ dễ nói chuyện, hệ thống hỏi: "Tiểu Trúc Tử, bây giờ cậu có thể nói cho tôi được chưa, tôi suy nghĩ mấy ngày rồi mà vẫn không hiểu tại sao tự nhiên cậu lại trở về, còn chạy đi làm nghiên cứu sinh gì đó nữa."
Thật ra không phải Trình Mộc Quân thích trêu hệ thống, chỉ là hắn thấy có vẻ như gần đây hệ thống đã bắt đầu khôi phục ký ức nên muốn bồi dưỡng khả năng tư duy của nó, xem có thể giúp Quy Nhất mau chóng tìm lại IQ đã hiến tế hay không.
Hiện tại xem ra...
Hắn vẫn quá nóng lòng.
Từ từ vậy, chủ nhân đã khôi phục thì cũng không lo nhóc kiếm linh này sẽ bị ngu mãi.
Trình Mộc Quân: "Mục đích tôi ở lại thế giới trừng phạt là gì?"
"Sửa, sửa thanh tiến độ?"
Trình Mộc Quân cười: "Đừng có kiếm chuyện, cái thế giới trừng phạt nát này thì có gì để sửa, tôi là vì tìm kiếm các mảnh vỡ linh hồn. Bây giờ còn lại mảnh vỡ Hạ Sâm, Hàn Sơ Húc, Tô Thượng, sau đó là Kỷ Trường Hoài và Tiêu Ngật Xuyên."
Hệ thống: "A, đúng rồi. Kỷ Trường Hoài và Tiêu Ngật Xuyên là nhân vật trong cốt truyện, không thể động vào. Tôi biết rồi! Cậu trở về là vì muốn tiễn ba mảnh vỡ Hạ Sâm, Hàn Sơ Húc và Tô Thượng trước!"
"Woa, cậu giỏi quá đi." Trình Mộc Quân lập tức thả một câu khen ngợi.
Hệ thống: "Đúng đó, tôi giỏi quá. Nhưng mà cậu đi học làm gì?"
Trình Mộc Quân: "Sự xuất hiện của mỗi một mảnh vỡ đều có liên quan tới thân phận ở thế giới trước của họ, giống như Kỷ Trường Hoài là cư sĩ vẫn một lòng hướng Phật, như Cừu Tông là cảnh sát đặc nhiệm, mà Hạ Sâm, dưới tình huống thế giới này không tồn tại giả thiết siêu nhiên, chắc hẳn y sẽ trở thành bạn cùng phòng của tôi."
"Tiểu Trúc Tử, có phải lúc nãy cậu mỉa mai tôi khờ không?" Hệ thống muộn màng nhận ra, không phục nói: "Sao mà trùng hợp như vậy được."
Nó vừa dứt câu, cửa phòng mở ra.
Một thanh niên cao ráo, mặt mày tuấn tú đứng trước cửa, thấy bên trong có người, y hơi bất ngờ, sau đó nở nụ cười: "Chào cậu, tôi là Hạ Sâm."
Trình Mộc Quân đứng dậy, mỉm cười: "Chào cậu, tôi là Trình Mộc Quân."
Cả hai bắt đầu giới thiệu, Trình Mộc Quân biết được thông tin cơ bản của Hạ Sâm, không có gì khác thế giới kia.
Hạ Sâm là sinh viên trường Đại học Chính pháp. Trong khu đại học này, nghiên cứu sinh tương đối tự do, ký túc xá cũng chia thành nhiều loại.
Nghiên cứu sinh mấy trường đại học khác gần như đều sống trong các toà ký túc xá chung, không giống như ở đây, ký túc xá nằm ngay trong làng đại học.
Trình Mộc Quân nói chuyện với Hạ Sâm xong thì trở về phòng mình nghỉ ngơi, trong lúc đó còn móc mỉa hệ thống mấy câu: "Xem đi, tôi vẫn đoán quá chuẩn, Hạ Sâm là bạn cùng phòng của tôi đó."
Hắn giơ tay, nhìn chiếc nhẫn hình rắn dưới ánh đèn: "Có chiếc nhẫn này trợ giúp, tôi sẽ nhanh chóng tiễn Hạ Sâm đi, bên chỗ Hàn Sơ Húc thì lại càng dễ giải quyết, chắc lên mạng gõ tên là có thể tìm thấy thông tin của y, sau đó đi tới công ty y thực tập, thuận tiện làm quen với Tô Thượng luôn."
"Hoàn hảo."
Trình Mộc Quân chìm trong ảo tưởng về tương tai tươi đẹp, đợi giải quyết các mảnh vỡ linh hồn xong rồi tập trung làm các tình tiết của thế giới trừng phạt.
"Để tránh các sự cố bất ngờ, buộc phải đặt nền móng thật vững chắc." Trình Mộc Quân thở dài, "Tôi không muốn trải qua cục diện hỗn loạn đó thêm một lần nào nữa đâu."
Nói tới đây, hệ thống lại hỏi: "Nhưng cậu đâu có cần hành động theo tình tiết đâu, cứ tiễn Kỷ Trường Hoài với Tiêu Ngật Xuyên đi là xong mà?"
Trình Mộc Quân lắc đầu: "Tiêu Ngật Xuyên không được, trước khi thế giới này chưa ổn định, y không thể rời đi. Chỉ cần đưa hết các nhân vật phiền phức quay về dung hợp, việc sửa chữa tuyến thế giới sẽ vô cùng đơn giản."
Hệ thống thở dài: "Tôi cứ cảm thấy..."
Chuông báo động vang lên trong lòng Trình Mộc Quân: "Im! Nuốt mấy chữ tiếp theo vào cho tôi, cậu không cần cảm thấy, cứ câm miệng là được rồi."
"Hic." Hệ thống tủi thân câm miệng.
Cốc cốc cốc —— tiếng gõ cửa vang lên.
"Trình Mộc Quân, bạn cùng phòng mới tới, ra chào hỏi cái đi?" Hạ Sâm thời đại học có tính cách khá giống với Tô Thượng, rất hòa đồng dễ gần.
"Ra đây."
Trình Mộc Quân đứng dậy mở cửa, ánh mắt chạm phải một khuôn mặt đã loáng thoáng chút cảm giác thần tiên.
Hắn ngây ra.
Kỷ Trường Hoài? Sao y lại ở chỗ này?
Chuyện này không hợp lý, không phải Kỷ Trường Hoài đã học năm ba sao? Y không có khả năng là bạn cùng phòng của hắn.
Trong lúc đó, Kỷ Trường Hoài đã đi tới, ôn hòa cười: "Chào cậu, tôi là Kỷ Trường Hoài, ngành triết học đại học K."
Không sai, lần này Kỷ Trường Hoài không làm nghiên cứu sinh ở Học viện Phật giáo nữa, mà học ngành triết học.
Trình Mộc Quân nhìn y, nhất thời cứ ngây ra không biết nên nói gì.
Tại sao Kỷ Trường Hoài lại xuất hiện ở chỗ này, không hợp lý.
"Trình Mộc Quân, cậu sao vậy?"
Hạ Sâm lay vai Trình Mộc Quân: "Ê, bro, sao vậy?"
"A, xin lỗi, hôm qua mất ngủ, chào anh, em là Trình Mộc Quân."
Kỷ Trường Hoài nhìn bàn tay đang đặt lên vai Trình Mộc Quân của Hạ Sâm.
Hạ Sâm hồn nhiên không biết gì, hỏi: "Đúng rồi, sao anh Kỷ lại dọn sang bên này vậy?"
Tuy họ không học cùng một trường, nhưng ở cùng một khu, cả Kỷ Trường Hoài và Hạ Sâm đều là người rất nổi tiếng, tất nhiên cũng đã từng có chút giao thoa.
Trình Mộc Quân ngước mắt, vô cùng muốn biết đáp án của câu hỏi này.
Hắn nhớ rõ ràng ba người Kỷ Trường Hoài, Tiêu Ngật Xuyên và Mạc An Lan là bạn cùng phòng.
Kỷ Trường Hoài ngoài mặt thì ôn hòa, trên thực tế luôn giữ một khoảng cách với mọi người, cũng không thích chung phòng với người xa lạ.
Tiêu Ngật Xuyên và Mạc An Lan xem như hai người y miễn cưỡng có thể chấp nhận, vừa lúc bọn họ lại học cùng một trường đại học, cứ vậy mà trở thành bạn cùng phòng.
Trình Mộc Quân cũng ỷ vào điều đó nên mới xin vào trường bên này. Hắn học bên chuyên ngành nghệ thuật, bình thường chú ý một chút là sẽ không có giao thoa gì với ba nhân vật quan trọng trong cốt truyện.
Ai mà có ngờ, Kỷ Trường Hoài đột nhiên dọn ra.
"Không hợp với bạn cùng phòng trước cho lắm nên tôi xin đổi ký túc xá."
Xem ra, mọi chuyện cũng chỉ là trùng hợp.
Một sự trùng hợp làm gián đoạn toàn bộ kế hoạch của Trình Mộc Quân.
Lúc này là thời gian cơm chiều, Hạ Sâm xung phong đưa Trình Mộc Quân đi ăn ở căn tin Đại học Chính pháp.
Thẻ cơm được dùng chung cho tất cả các trường trong làng, các sinh viên cũng thường xuyên đến căn tin trường khác để thay đổi khẩu vị.
Kỷ Trường Hoài nói muốn ở lại phòng sắp xếp đồ đạc nên không ra ngoài cùng bọn họ.
Bây giờ vẫn chưa chính thức khai giảng, trong căn tin không có quá nhiều người.
Dù vậy, Hạ Sâm vẫn tìm vị trí ở gần cửa sổ kêu Trình Mộc Quân ngồi đợi, một mình đảm nhận công việc đi lấy đồ ăn.
Đương nhiên, lý do của y cũng rất thuyết phục, y đã lăn lộn trong căn tin Đại học Chính pháp nhiều năm, biết món nào ngon món nào dở.
Trình Mộc Quân ngoan ngoãn ngồi tại chỗ chờ cơm.
"Hệ thống, sao Kỷ Trường Hoài tự nhiên đổi phòng ngủ vậy, chẳng lẽ là..."
Hắn còn chưa nói hết câu, hệ thống như đã có chuẩn bị từ sớm.
"Không liên quan đến tôi, không phải tôi miệng quạ đen, kịch bản cũng có một đoạn như vậy vào lúc bọn họ tốt nghiệp, là do cậu không đọc kỹ kịch bản, đừng đổ thừa cho tôi."
Không ngờ hệ thống tiến bộ như vậy, còn biết nhảy vào họng người khác nữa.
Nhưng Trình Mộc Quân không tức giận, hắn mỉm cười phun ra một câu: "Hửm? Thật á? Tôi không tin."
Lúc ấy kịch bản hệ thống đưa vừa vớ vẩn vừa nhàm chán, Trình Mộc Quân chẳng buồn đọc kỹ, lúc này nghe vậy lại càng giống như một sự trùng hợp.
"Ai da, sự thật thắng hùng biện mà, để tôi cho cậu xem kịch bản luôn."
"Được."
Kịch bản mở ra trong đầu Trình Mộc Quân, hệ thống còn cẩn thận đánh dấu đoạn này.
Đúng thật, trước lúc tốt nghiệp, Kỷ Trường Hoài và Mạc An Lan từng có một khoảng thời gian xa cách.
Trước đó không lâu là sinh nhật của Mạc An Lan, trong bữa tiệc cậu uống hơi nhiều, nhất thời không thể kìm nén nội tâm tràn đầy tình cảm nên đã tỏ tình với Kỷ Trường Hoài.
Đó giờ Kỷ Trường Hoài chỉ xem Mạc An Lan là bạn bè, trong thế giới cảm xúc của y dường như không có thứ gọi là tình yêu, nói một cách đơn giản là chúng sinh bình đẳng.
Nghe lời bày tỏ, y mới phát hiện người bạn chơi chung bao năm lại có tâm tư như vậy với mình. Kỷ Trường Hoài từ chối, hơn nữa còn chủ động kéo giãn khoảng cách.
Mà việc đầu tiên y làm là dọn ra khỏi ký túc xá.
Thế nhưng rõ ràng trong kịch bản viết là Kỷ Trường Hoài rời khỏi ký túc xá.
Tại sao bây giờ lại biến thành Kỷ Trường Hoài xin đổi ký túc xá?
Trình Mộc Quân nhìn Hạ Sâm bưng mâm đồ ăn đi tới, cứ cảm thấy... mọi chuyện có lẽ sẽ không thuận lợi như hắn nghĩ.
Phiền phức...
______
T bắt đầu cập nhật lại trên wordpress rùi mn ạ, ý là quát pát tiện quá nên định bỏ wp luôn rồi, mà mấy ngày nay t vào app cứ bị chập chờn k load nổi, nguy cơ zl