Chương 220

Anh gật gật đầu, cũng không để tâm.

Cô đã có ý muốn chuyển chỗ ở tốt hơn cho bố Lương mẹ Lương, nhưng hai người không nỡ chuyển đi thì thôi, không nên ép buộc hai ông bà làm gì.

Lương Tiểu Ý mỉm cười: “Anh đừng nhìn bên ngoài khu này cũ, khu vực này rất tốt. Gần đây có trường tiểu học cao cấp, còn có cả trường trung học trọng điểm nữa, lại còn rất gần chợ, ra khỏi nhà rẽ trái một cái là đến rồi. Hơn nữa, đi vào trung tâm thành phố chỉ vài phút là đến rồi”

Mắt Lương Tiểu Ý sáng bừng, cô phấn khích nói, Tô Lương Mặc nghiêng nghiêng đầu, cúi tâm mắt xuống, dọc đường nắm chặt tay cô, nghe cô kể chuyện ngày xưa, từ chuyện bố mẹ không chịu chuyển nhà, lúc đi đến cầu thang, cô đã kể đến những chuyện thú vị hồi cô còn học tiểu học rồi.

Cô nói vô cùng cao hứng, anh lắng nghe vô cùng tập trung. Hai người vệ sĩ đi phía sau giúp họ cầm ô.

Khu nhà Lương Tiểu Ý là khu nhà cũ, không đủ chỗ để xe nên xe của Tô Lương Mặc không dừng dưới tầng tòa nhà của Lương Tiểu Ý, mà dừng ở một nơi xa xa ngoài đường cái.

Dọc đường Lương Tiểu Ý nói chuyện vô cùng vui vẻ, Tô Lương Mặc đã quá quen với ánh mắt của người qua đường rồi. Cô không hề thấy rằng, tiểu khu cũ kĩ này bỗng nhiên xuất hiện một Tô Lương Mặc sẽ thu hút ánh nhìn của người ta như thế nào.

Đến khi đi đến cầu thang, cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông bên cạnh, ánh mắt cô liếc qua người qua đường, ánh mắt bọn họ đều đang lén lút nhìn về phía hai người họ.

Trái tim cô “thình thịch” một tiếng, cô vô cùng phiền muộn, sao cô lại quên mất người đàn ông đi bên cạnh cô nổi bật như thế nào chứ? Hơn nữa phía sau họ còn có hai người vệ sĩ cường tráng quần đen, áo đen, giày da đen, cầm hai cái ô đen nữa!

Lương Tiểu Ý hung hăng trừng mắt trách móc nhìn Tô Lương đang đi bên cạnh, Tô Lương Mặc vô tội vuốt vuốt mũi…

Chuyện này liên quan gì đến anh chứ?

Lương Tiểu Ý đỏ mặt năm tay anh chạy thẳng lên tầng.

Tâng ba, cuối cùng Lương Tiếu Ý cũng dừng lại, cô lấy chìa khóa nhà mẹ cô đưa ra, mở cửa.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, nước mắt cô lại không kìm được mà rơi xuống.

Nước mắt của cô dọa người đàn ông đứng bên cạnh sợ, chân tay anh luống cuống lau nước mắt cho cô: “Này, em đừng khóc mài”

Nhưng những lời này của anh không có tác dụng gì cả, cô gái trước mặt anh đã khóc nức nở rồi…

Tô Lương Mặc sốt ruột, anh không biết nên làm thế nào: “Vợ, đừng khóc mà. Ai bắt nạt em, chồng sẽ thay em ra mặt.

Có phải ánh mắt của đám người lúc nãy khiến em không thoải mái không? Bây giờ chồng sẽ đi xử lí bọn họ”

Lương Tiểu Ý vốn đang khóc nức nở, nghe thấy những lời ấu trĩ mà người đàn ông ngông cuồng tự cao tự đại này nói ra, cô bỗng nhiên phì cười, Lương Tiểu Ý vừa khóc vừa cười, cô giơ tay đánh đánh anh: “Đại ma đầu không phân rõ phải trái!”

Ăc… Sao anh lại biến thành đại ma đầu không phân rõ trái phải rồi?

“Em không khóc nữa?” Một cái khăn ướt đưa đến trước mặt cô: “Này, lau đi.”

Lau đi… Lương Tiểu Ý nhìn cái khăn ướt đang chảy nước tí tách xuống sàn gạch, khóe miệng cô giật giật: “Không cần”

“Đừng ngại, chồng lau giúp em nhé” Ngón tay thon dài cầm lấy cái khăn ướt, lau loạn xì ngậu trên mặt Lương Tiểu Ý, mặt cô đen xì, vội vàng né tránh: “Ặc… thật sự không cần mà”

“Em đừng khách sáo.”

Con mẹ nó!

Ai khách sáo với anh chứ!

Đầu cô phát hỏa, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt đang khăng khăng đòi lau nước mắt cho cô, cô chỉ chỉ cái khăn ướt trên tay anh, nói: “Nếu thực sự dùng cái khăn này lau mặt em, em thấy chỉ bằng em đi tắm mưa một lần nữa”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play