Chương 219

Mưa to gió lớn, sức lực của Lương Tiểu Ý dồn hết vào tiếng hét tỏ tình vừa nấy rồi, cô cong người, hai tay nắm chặt xương đầu gối, thở dốc từng hơi, mưa rơi vô tình làm ướt mờ hai mắt cô… Có chút ấm áp, có chút tanh mặn.

Từ sau khi đăng kí kết hôn với anh, cô chưa bao giờ giấu đi tình cảm của mình với anh, nhưng cô chưa từng hét lớn cho anh biết giống như hôm nay.

Cô muốn tình yêu của cô, phải minh bạch rõ ràng!

Là hứng thú nhất thời cho cô dũng khí, là cơn mưa chợt đến cho cô động lực. Cô giữ chặt đầu gối, ngẩng đầu lên nhìn trời, cơn mưa càng mạnh mế tát vào mặt cô, rơi vào mắt cô.

Nhưng cô không hề trốn tránh, mặc dù mưa rơi vào mắt khiến hai mắt cô híp lại không thể mở ra, cô vẫn cảm động nhìn trời cao, cơn mưa này, cơn gió này, hàng cây này…

Con người ta nhát gan quen rồi, có lúc sẽ cần một cơn mưa rào mang đến cho dũng khí.

Giống như cơn mưa như trút này, rõ ràng không được người ta yêu thích, nhưng nó không thuận theo ý thích của con người, cứ thế mà đến. Dũng khí đến từ thiên nhiên vĩ đại.

Đáy mắt cô xẹt qua một tia dũng khí, cô hét lớn hỏi người đàn ông đang đứng bất động kia: “LƯƠNG TIỂU Ý YÊU TÔ LƯƠNG MẶC! TÔ LƯƠNG MẶC YÊU LƯƠNG TIỂU Ý KHÔNG?”

Yêu!

Khi mắt cô mờ đi đứng trong màn mưa, khi cô từ tận đáy lòng hét lớn “Lương Tiểu Ý yêu Tô Lương Mặc”, hỏi “Tô Lương Mặc có yêu Lương Tiểu Ý không”, người đàn ông kia không kịp suy nghĩ, trong đầu xuất hiện một chữ!

Yêu!

Yêu?… Sao có thể! Tô Lương Mặc mở trừng mắt, từ từ nhắm lại, sau đó lại mở trừng, sự rung động ở đáy mắt tan đi.

Là lão Tam! Là tác dụng thuật thôi miên của Thần Nhất!

Ngoài lý do này ra, anh không thể có cách lí giải nào khác.

Đôi mắt anh xao động, có vẻ như thuật thôi miên của lão Tam đã tiến bộ rất nhiều.

Tô Lương Mặc cụp mắt xuống, hàng mi dài che khuất đi sự tịch mịch trong đáy mắt. Lần nữa anh mở mắt ra, đôi môi mỏng khẽ động đậy: “Lương Tiểu Ý yêu Tô Lương Mặc, Tô Lương Mặc bây giờ cũng yêu Lương Tiểu Ý” Ừm… Bây giờ anh đang bị thuật thôi miên của lão Tam ảnh hưởng, nên đương nhiên anh của bây giờ cũng yêu Lương Tiểu Ý… Còn sau này…ai biết được chứ?

Trong màn mưa, đôi mắt của Lương Tiểu Ý bỗng trở nên vô cùng trong sáng, mặc dù xuyên qua màn mưa nhưng vẫn khiến người ta không thể lướt qua ánh mắt nóng rực ấy được.

Tô Lương Mặc cụp mắt xuống, anh không dám nhìn thẳng vào một Lương Tiểu Ý như thế này.

Trong lòng anh có chút bất an, nhưng tại sao lại bất an thì thực sự đến bản thân anh cũng không biết.

Mặc Xe đa dụng phi ra khỏi bệnh viện, những người trong xe ai cũng đều nơm nớp lo sợ. Tình chiếm hữu của Boss quá lớn, chỉ cần bọn họ liếc mắt nhìn phu nhân thôi đều sẽ nhận được ánh mắt sắc nhọn của Boss. Dọc đường ai cũng đều nơm nớp lo sợ, khó khăn lắm mới đến được tiểu khu Quang Hoa của thành phố N.

“Nhà em ở đây sao?” Một người vệ sĩ xuống xe trước, lấy ra một cái ô màu đen, đi đến phía sau giúp Tô Lương Mặc mở cửa xe, Tô Lương Mặc xuống xe trước, đôi giày da bóng lộn giãm lên nền đất toàn bùn, anh cúi đầu nhìn tình hình mặt đất phía dưới chân.

Con đường này có vẻ đã khá lâu năm, bùn đất gập ghềnh khắp mặt đường, còn có những vết nứt, thỉnh thoảng lại gặp những vết tích sau để lại sau khi tu sửa.

Anh lại ngẩng đầu nhìn tiểu khu trước mặt, tiểu khu này cũng khá lâu năm rồi, có vẻ như cũng đã có 40, 50 năm tuổi rồi.

Anh vừa hỏi Lương Tiểu Ý, hai tay vừa giơ lên ôm cô xuống xe.

“Ừm, tiểu khu này là do công xưởng của bố em phân cho đấy, cũng lâu năm lắm rồi” Mặt Lương Tiểu Ý đỏ bừng, nhưng cô không hề từ chối hành động thân mật của người đàn ông này trước mặt những người khác. “Lúc trước em cũng từng bảo bố mẹ rồi, chi bằng bán chỗ này đi mua một ngôi nhà mới. Nhưng bố mẹ em không chịu, nói họ đã sống ở đây hơn nửa đời người rồi, hàng xóm láng giềng ở với nhau quen rồi, không thể ở mấy tòa chung cư cao tầng được”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play